Chương 35: Gây gổ (p2)

Trong chốc lát Trịnh Thiên Di đã đánh gục còn cho cả bọn đàm em của Dương Hạo nằm đè lên nhau rồi cô ngồi lên cả đám đó nói bằng giọng băng lãnh:

-Chỉ có vậy?-

Vừa nghe câu hỏi thì Dương Thừa Hạo định ra đánh thì Hàn Tuệ Lâm chạy lên gần cô bật lên cao rồi tung chân đá ngang nhắm thẳng vào cô nhưng may cô nhanh ngửa người ra sau chống tay xuống đất lộn hai vòng rồi đứng thẳng dậy nhìn Hàn Tuệ Lâm. Hàn Tuệ Lâm liền xông tới tung cú đấm liên hoàn rất uy lực cô ngả người về phía sau xoay một vòng ra phía sau Hàn Tuệ Lâm. Hàn Tuệ Lâm chưa dừng lại tiếp tục đánh cô, Dương Thừa Hạo thấy thế cũng cùng xông lên đánh. Cô cũng nhiệt tình đáp lại những chiêu của cả hai người, nó một lúc cân hai người thì không khó cả ba đánh nhau một lát cô dùng chân đạp vào bụng Hàn Tuệ Lâm làm cô ta ngã về sau đập vào gốc cây mà ngồi bệt xuống đất thở dốc.

Cô sau khi giải quyết được Hàn Tuệ Lâm rồi tiếp tục đánh tiếp với anh chỉ trong chốc lát anh cũng bị đánh ngã ngửa dưới đất. Cô đưa tay quệt đi vệt máu ở khóe môi rồi ngồi xuống đối mặt với anh nói bằng giọng lạnh lùng :

-Cũng khá đó –

Nói xong cô toan đứng dậy thì đằng sau bỗng cảm nhận được một luồng điện lạ xâm chiếm. Cô ngã ngửa về phía sau, mái tóc xám khói của cô dối tung bay theo gió, cô ngã xuống đất mắt thì vẫn mở nhưng cô cảm thấy rất mờ ảo mọi thứ như dần dần mờ đi như cô đang rơi vào một nơi giăng đầy sương mù. Cô nhìn lung tung nhưng mọi thứ đều mờ ảo cô hướng ánh nhìn về phía Hàn Tuệ Lâm đang đứng ngay đó trên mặt nở một nụ cười nhếch mép đầy nham hiểm, mắt cô nặng trĩu dần nhắm lại mọi thứ chìm trong bóng tối.

Hàn Tuệ Lâm đứng đó cười nham hiểm nhìn cô ngã xuống trên tay cầm một cái roi điện MINI Model TW301.

-Có cần ra tay nặng vậy ?- Dương Hạo nói bằng giọng có chút bực tức trừng mắt nhìn Hàn Tuệ Lâm.

-Thích nó rồi sao?- Hàn Tuệ Lâm nói ngồi xuống gần chỗ Trịnh Thiên Di đang nằm tay đưa lên nắm tóc của cô hơi nhấc đầu lên.

-Vớ vẩn- Dương Hạo nói khi đang nhìn Trịnh Thiên Di xong quay mặt đứng dậy rời đi.

Hàn Tuệ Lâm nhếch môi cười đểu thả tay đang nắm tóc Trịnh Thiên Di ra rồi quay lại sau nhìn bọn đàn em nói :

-Mang nó đi-

Một lúc sau khi bọn người Hàn Tuệ Lâm rời đi thì Vương Hạo Khánh, Trần Hoàng và Lý Yến Thy mới chạy tới. Vương Hạo Khánh đảo mắt nhìn xung quanh nhưng không hề phát hiện ai cả, anh nheo mày vội vàng moi điện thoại trong túi quần ra gọi điện cho Trịnh Thiên Di.

……………..

[Tổ chức Vampire/ Phòng ngủ của Hoàng Vũ Phong]

Trên giường Trịnh Lâm Anh nằm trong vòng tay của Hoàng Vũ Phong khẽ cử động người mắt từ từ mở ra, cô đưa tay cẩn thận lấy tay của anh đang đặt ở ngang eo mình ra.

Cô nhẹ nhàng xuống giường trên người chỉ mặc chiếc áo sơ mi xanh của anh, cô hơi quay lại nhìn thì thấy anh vẫn ngủ cô mới thở phào nhẹ nhom. Đi tới chỗ bàn làm việc của anh ngồi xuống ghế, mở laptop của anh ra.

-Quả nhiên có hệ thống bảo mật rất kĩ lưỡng – Cô nói rồi bắt tay vào việc phá hệ thống bảo mật.

Trên giường, Hoàng Vũ Phong đã dậy nhưng vẫn giả vờ ngủ trên môi hiện rõ nụ cười đầy thích thú, trong đầu nghĩ thầm:

-“Đúng là một con mèo nghịch ngợm mà tôi đợi xem thành quả của em đó”.

Cốc…cốc…

Tiếng gõ cửa vang lên khiến Trịnh Lâm Anh cau mày gập laptop xuống đi đến phía giường lay lay người Hoàng Vũ Phong nói:

-Có người tìm kìa-

Hoàng Vũ Phong nắm lấy tay cô kéo xuống nằm trong vòng tay của mình, ôm cô cứng ngắc khiến cô không thể cử động.

Tiếng gõ cửa lại vang lên khiến anh khó chịu đành buông cô ra bước đến cửa dùng dấu vân tay để mở cửa ra.

Cánh cửa vừa mở ra, Kayla đã nhanh chóng vọt vào phòng ôm chầm lấy anh trên môi nở nụ cười hạnh phúc nhưng ngay sau đó nụ cười tắt ngủm khi nhìn thấy Trịnh Lâm Anh ngồi trên giường lại còn mặc mỗi áo sơ mi còn anh thì không mặc áo. Hai người này là quan hệ gì? Không phải chỉ là cận vệ thôi sao không lẽ là cô ta quyến rũ anh Phong sao?

Kayla lùi lại một bước nhìn anh rồi lại quay qua nhìn Trịnh Lâm Anh, Kayla hơi nhăn mặt tay cũng cuộn thành quyền kìm chế cơn tức giận nói:

-Cô ta và anh không phải chỉ là quan hệ chủ tớ thôi sao? Là cô ta quyến rũ anh?

-Chuyện này không liên quan em.

Hoàng Vũ Phong đi lại gần tủ cạnh giường cầm bao thuốc lá lên lấy một điếu hút ngồi xuống ghế sofa, châm thuốc hút.

-Anh đừng quên cô ta là người của tổ chức Evil, giữ cô ta bên cạnh không phải quá nguy hiểm sao?-

-Đó là chuyện của anh, anh tự có kế hoạch của mình em không cần xen vào-

-Hừ em sẽ không để yên chuyện này đâu - Kayla nói

-Tùy em giờ thì ra ngoài đi -

Kayla không nói gì thêm chỉ ném cái liếc đầy sát khí về phía Trịnh Lâm Anh rồi rời khỏi phòng.

……………

Ngồi trên xe ô tô, Hàn Tuệ Lâm nghe thấy tiếng điện thoại phát ra từ người Trịnh Thiên Di đang nằm ngất xỉu trên băng ghế phía sau thì vươn người lấy điện thoại của Trịnh Thiên Di ra xem.

“Khánh anh thật quan tâm đến cô ta sao? Vậy tôi xem anh có cứu được cô ta không….”

Hàn Tuệ Lâm nghĩ thầm, tay mở cửa kính xuống ném thẳng điện thoại của Trịnh Thiên Di ra ngoài.

………………….

[Tại một khu container]

Hàn Tuệ Lâm thì đang ngồi ung dung trên một cái thùng dầu lớn, xung quanh thì cũng có vài chục người. Trịnh Thiên Di thì đang bị treo ngược lên bên dưới là một thùng nước lớn giờ thì co mới ngờ ngợ tỉnh dậy.

-Tỉnh rồi sao ?- Hàn Tuệ Lâm nói khi thấy Trịnh Thiên Di tỉnh dậy thì nhảy xuống khỏi thùng dầu rồi tiến lại gần cô tay thì khua khua con dao găm sắc nhọn, rồi từ từ kề sát vào mặt cô nở nụ cười cực kì thích thú.

-Muốn gì?- Trịnh Thiên Di nói mắt nhìn vào mắt Hàn Tuệ Lâm đầy vẻ nghi hoặc.

-Chỉ là cảnh cáo mày thôi tốt nhất đừng nên lo chuyện bao đồng không thì cái giá mày phải trả hơi đắt đấy– Hàn Tuệ Lâm nói tay đưa lên túm tóc Trịnh Thiên Di nhấc lên tay cầm con dao vỗ nhẹ vào mặt cô, nói tiếp - Khuôn mặt này cũng thật đẹp nhưng nếu có thêm vài vết sẹo thì sao nhỉ?-

Trịnh Thiên Di hơi nhăn mặt, cô thừa hiểu Hàn Tuệ Lâm là đang nói về chuyện của Lý Yến Thy nhưng cô không nghĩ chỉ có lí do đấy đâu, cô hỏi:

-Không chỉ có vậy còn nguyên nhân khác?-

-Coi ra mày cũng khá thông minh đấy, còn nữa tốt nhất mày nên biết điều tránh xa Hạo Khánh ra nếu không mày sẽ không sống yên đâu, tao một khi đã muốn thứ gì thì rất ghét có người động vào – Tuệ Lâm nói mặt hung hãn rồi dùng con dao đó cứa vào cánh tay cô một nhát xem như cảnh cáo, rồi lại bóp vào vết thương trên tay cô.

-Tôi mặc kệ cô muốn gì hay cô ghét gì nhưng tôi một khi đã thích gì thì chắc chắn không để thứ đó lọt khỏi tay mình –

-Mày sẽ biết cái giá phải trả khi dám giật đồ của tao ra sao-

Hàn Tuệ Lâm hất tay ra lệnh cho bọn đàn em xung quanh hành động, cô quay đi rút điện thoại ra ấn rồi nói:

-Chị hai em đã hoàn thành việc chị sai bảo-

-..-

-Đương nhiên rồi một khi em đã ra tay không bao giờ có chuyện thất bại-

.

.

.

Trịnh Thiên Di nằm đó bao vây tứ phía đều là lửa, mọi thứ dường như hóa mờ ảo trong khói trắng.

.

.

.

Cô gái nhỏ bé ngồi khóc, tay lay cơ thể lạnh lẽo ở bên cạnh không ngừng gào thét “ Ba, mẹ”. Bao vây xung quanh cô gái nhỏ chỉ có lửa, cô bé chỉ trơ trọi một mình hoàn toàn cô độc.

.

.

.

Trịnh Thiên Di vẫn chưa hoàn toàn mất ý thức miệng thì thầm nói: “ Ba, mẹ”

Lửa lan một lúc một rộng hơn mọi thứ như bị lửa nhấn chìm, khói bay nghi ngút.