Từ khi trở về từ cây đa đầu làng, thằng Ân trở lên lầm lì, khó hiểu. Cũng không ai để tâm xem nó đang suy nghĩ điều gì. Bà Phận thì vẫn chăm sóc cơm nước cho nó, nhưng vốn dĩ đã từ lâu thằng Ân không coi bà là mẹ nên bà không có cơ hội trò chuyện, dạy bảo.
Không lâu sau, bà Phận phát hiện ra bản thân đã mang thai. Bà vui mừng báo tin cho ông Duyên, bà biết chắc chắn đó là con của ông, bởi Trịnh Ngáo đã không còn khả năng làm cha.
Ông Duyên vui mừng khôn tả, khi nghe bà Phận báo tin. Ông hạnh phúc bởi đó là minh chứng cho tình yêu giữa ông và bà. Nhưng ông lo lắng cho sự an toàn của hai mẹ con khi ở nhà họ Trịnh.
Trịnh Ngáo từ ngày không còn khả năng làm cha, hắn trở lên điên loạn, ghen tuông vô cớ. Lão vẫn nhớ cái lần bà Phận đỡ ông Duyên khi bị hắn đánh, làm lão mất mặt trước bàn dân thiên hạ càng làm cho hắn nổi máu điên.
Trong đầu lão đang toan tính việc gϊếŧ chết bà Phận, lão đã không thể chiếm được trái tim của bà, nay bà lại đem thân thể dâng hiến cho ông Duyên khiến lão càng cay cú.
Tuy lão không còn khả năng làm cha, nhưng vẫn không ngừng dở những trò bệnh hoạn đối với bà Phận, mỗi lần như thế bà chỉ biết cắn răng chịu đựng.
Tâm tính của lão thay đổi hẳn, ngày ngày chỉ quanh quẩn trong vườn nhà, không còn ra ngoài bù cú với đám bạn bè bất hảo nữa. Vì thế, bà Phận cũng không có cơ hội ra ngoài để gặp ông Duyên.
Trong lòng bà Phận bắt đầu xuất hiện sự lo lắng khi mà cái thai trong bụng mỗi ngày một lớn lên, bà lo lắng cho sự an nguy của đứa trẻ, một khi Trịnh Ngáo biết chuyện với bản tính của lão, mẹ con bà khó mà còn đường sống. Rồi bà sợ mỗi lần Trịnh Ngáo gần gũi bà, là mỗi lần bà khϊếp đảm vô cùng. Những trò bệnh hoạn của lão có thể gϊếŧ chết đứa trẻ bất cứ lúc nào.
Người dân xóm liều cũng bắt đầu có những lời ong tiếng ve, cho rằng Trịnh Ngáo bị cắm sừng. Chỉ có thằng Ân biết rõ điều đó, bà Phận đã dan díu với ông Duyên và cha nó bị bà Phận phản bội.
Thật ra, không phải Trịnh Ngáo không biết mình bị cắm sừng mà hắn còn biết rất rõ cha của cái thai trong bụng bà Phận là ai. Lão âm thầm lên kế hoạch đầu độc bà Phận.
Hôm đó, hắn chuẩn bị rất kỹ lưỡng, từ sớm hắn đã cho thằng Ân về nhà người bà con chơi. Ở nhà chỉ còn hắn và bà Phận, hắn cẩn thận pha thuốc chuột vào nước uống rồi bỏ đi nhậu. Hắn định rằng, khi đầu độc bà Phận xong hắn cũng không thiết sống nữa. Cuộc đời hắn đã là phế nhân, còn gì những thú vui trên đời này nữa.
Bà Phận vì ốm nghén mà cả ngày chả thiết ăn uống, nằm bẹp một chỗ. Bà may mắn vì ốm nghén mà thoát chết trong gang tức. Trịnh Ngáo cả ngày ra ngoài uống rượu trở về nhà đã say khướt. Nhậu về, hắn thấy cồn cào ruột gan, cổ họng khô khốc, hắn vớ lấy bình nước mà tu lấy tu để.
Nửa đêm, bà Phận bị đánh thức bởi tiếng gào rú, quằn quại của Trịnh Ngáo. Lúc này, người lão xám xịt, mồm miệng chảy ra toàn là nước dãi màu trắng, mắt lão trừng trừng nhìn bà Phận uất hận. Bà quá hoảng hốt la lớn, người làng kéo đến thì hắn đã chết.
Mọi anh mắt đổ dồn về phía bà Phận, bà hiểu những ánh mắt dò xét đó đang quy chụp cho bà cái tội gϊếŧ chồng. Nhưng may mắn cho bà không vướng vào vòng lao lý vì không có chứng cứ buộc tội bà.
Sau khi điều tra, người ta xác định được thuốc chuột là do Trịnh Ngáo mua về và cái chết của lão được coi là tử tự.
Nhưng miệng lưỡi thế gian thì muôn hình vạn trạng, sau cái chết của Trịnh Ngáo, người dân xóm liều không ngớt lời bàn tán, đồn thổi, thêu dệt. Vì Trịnh Ngáo không còn là đàn ông, không làm tròn chức trách của người chồng lại thường xuyên ăn chơi, đú đởn, đánh đập bà Phận một cách tàn độc nên bị bà Phận sát hại để đến với người khác.
Trịnh Ân tin chắc kẻ gϊếŧ chết cha nó không ai khác mà chính là bà Phận. Bởi chính nó là người chứng kiến Trịnh Ngáo đánh đạp, hành hạ, nhục mạ bà Phận, nó còn tận mắt trông thấy bà Phận ân ái với ông Duyên ở ngoài gốc đa đầu làng và nó còn biết rằng cái thai trong bụng bà Phận không phải con của cha nó. Nó trở lên oán hận bà Phận và từ đó tâm tính của nó thay đổi rất nhiều.
Bà Phận mang cái tiếng là gϊếŧ chồng theo trai. Duy nhất chỉ có một mình ông Duyên vẫn kiên định tin tưởng bà không phải là người gϊếŧ chết Trịnh Ngáo. Ông biết con người thánh thiện đó khỗng nỡ gϊếŧ một con kiến thì làm sao có thể làm lên cái chuyện tày đình này.
Bà Phận mang trong mình giọt máu của ông Duyên, sau cái chết của Trịnh Ngáo bà sẽ sống như thế nào đối với nỗi hàm oan gϊếŧ chồng?
Xin mời quý bạn đọc tiếp tục theo dõi nội dung tiếp theo của câu chuyện, ủng hộ và góp ý để tác phẩm được hoàn thiện.
Xin chân thành cảm ơn!
- Góc bình yên -
https://dembuon.vn/threads/tra-lai-ten-cho-em-goc-binh-yen.72835/page-2