Chương 8: Trái Tim Thổn Thức

Từ khi bà Phận ra về, ruột gan ông Duyên nóng như lửa đốt. Ông lo lắng cho bà không thôi, định bụng sẽ ghé qua nhà bà xem tình hình như thế nào. Nhưng một phần vì trận đòn ban trưa khiến ông còn đau phần vì ông sợ Trịnh Ngáo bắt gặp thì việc ông qua đó không khác gì đổ thêm dầu vào lửa.

Nằm một mình trong căn nhà trống trải, ông nhớ về bà, nhớ lại khoảnh khắc lần đầu tiên ông bắt gặp bà. Một thiếu nữ thánh thiện, xinh xắn đã khiến trái tim ông thấy xuyến xao.

Nhớ những lần cùng nhau đi chăn trâu, bà Phận luôn dành cho ông cái nhìn thân thiện. Thuở đó, vì vẻ đẹp thánh thiện, nết na của bà mà bao trai làng xi mê trong đó có cả Trịnh Ngáo. Trịnh Ngáo con nhà giàu có, biết bà Phận giành sự ưu ái đối với ông mà dùng tiền xúi giục mấy đứa chăn trâu hϊếp đáp ông, lần nào cũng vậy bà Phận là người đứng ra can ngăn, bảo vệ ông.

Còn Trịnh Ngáo càng cố gắng tỏ ra quan tâm bà càng bị bà khước từ, xa lánh. Điều đó, khiến hắn mất mặt và đem lòng căm tức. Chính những điều đó, đã dẫn đến bi kịch của cuộc đời bà Phận khi bà đã bị hắn cưỡng bức.

Bà Phận sau khi bị Trịnh Ngáo trút mưa đòn roi, hành hạ thân xác và nhục mạ cha mẹ. Trái tim bà càng trở lên sắt đá. Từ lâu, bà đã không coi Trịnh Ngáo là chồng, sau lần này thì lòng thù hận trong bà càng trỗi dậy mạnh mẽ.

Bà nhớ lại lời con bé Nụ (người ở) nhà bà trong giấc mơ đêm qua thôi thúc bà giải thoát khỏi tên Trịnh Ngáo. Bà càng nhớ về ông Duyên nhiều hơn.

Bà nhớ về ông, một chàng thư sinh nhà nghèo, đôi chân khuyết tật luôn dành tình cảm ấm áp cho bà, bên ông bà thấy mình được trở che, quan tâm. Ông mang lại cho bà cảm giác an toàn.

Nếu Trịnh Ngáo không đê hèn cưỡng bức bà thì lúc này bà đã có thể ở bên ông, có những đứa trẻ bên gia đình đầy ắp tiếng cười. Nghĩ đến đây bà chỉ còn biết khóc.

Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, Trịnh Ngáo trong một lần say xỉn, tranh giành gái làng chơi với đám du côn, du thực đã bị chúng đánh cho thành phế nhân.

Hắn vốn đã bất lực trong tình yêu, kiểm soát bà Phận một cách mù quáng. Nay lại mất đi khả năng đàn ông, hắn càng tự ti và hung hăng kiểm soát bà Phận.

Giờ đây hắn hành hạ thể xác bà Phận với những trò quái đản, thú vui bệnh hoạn. Thay vì ân ái xá© ŧᏂịŧ, thì giờ đây hắn dùng đòn roi trút lên người đàn bà khốn khổ.

Trong một lần uất ức, không thể chịu nổi những thứ bệnh hoạn của Trịnh Ngáo bà đã vùng bỏ chạy ra cây đa đầu làng.

Dưới gốc đa có bóng người đang ngồi đó, dù trời đã tối nhưng bà không khó để nhận ra đó là ông Duyên. Cái dáng người thân thuộc đã khắc sâu trong tâm trí bà. Ông cũng nhận ra bà từ phía xa đang chạy lại.



Trời bỗng đổ mưa như trút nước, hai người vội núp vào hốc cây đa. Bao nhiêu kỷ niệm của hai người cứ dần tái hiện. Họ ngồi bên nhau, nhắc lại những ký ức đẹp đẽ.

Câu hỏi mà ông Duyên vẫn thắc mắc bấy lâu, nay cũng được giải đáp. Ông thương bà vô cùng, khẽ đưa bờ vai cho bà tựa vào. Chỉ cần như thế thôi, bà Phận thấy mình hạnh phúc biết bao. Mọi ấm ức, tủi nhục đã được hóa giải bằng tình yêu chân thành, dung dị.

Bà Phần như trút bỏ được nỗi lo canh cánh trong lòng bấy lâu. Bà an nhiên bên ông, khẽ gục vào lòng cảm nhận hơi ấm từ ông. Cái cảm giác mà Trịnh Ngáo không bao giờ có thể đem lại cho bà.

Những rào cản của xã hội, những ấm ức tự ti trong lòng bà Phận bấy lâu dường như không còn quan trọng trong cái khung cảnh này. Ngoài trời, mưa gió mỗi lúc một lớn, mà trong lòng của hai người thấy an yên vô cùng. Trái tim hai người thổn thức như hòa cùng một nhịp, họ cuốn lấy nhau trao cho nhau nụ hôn đắm đuối.

Trịnh Ân vốn đã quen với việc thấy cảnh Trịnh Ngáo đánh đập bà Phận nhưng lần này nó thấy những trò bệnh hoạn của Trịnh Ngáo cũng không thể chấp nhận nổi. Nó đã bỏ chạy ngay sau khi bà Phận rời đi.

Nó chạy trong vô định, rồi cơn mưa kéo tới nó chạy nhanh về phía gốc đa và đã bắt gặp cảnh bà Phận và ông Duyên bên nhau.

Đây cũng là lần đầu tiên nó cảm thấy lạc lõng trong cõi đời này. Trước giờ tuy nó không coi bà Phận là mẹ, nhưng nó không nghĩ bà Phận có thể làm ra chuyện này. Nó thấy khinh bỉ người đàn bà mà vẫn luôn miệng gọi nó tiếng con.

Bà Phận tìm được niềm vui, niềm hạnh phúc bên ông Duyên nhưng không biết Trịnh Ân đã chứng kiến tất cả. Cũng vì chứng kiến cảnh của hai người, mà Trịnh Ân vô cùng căm ghét bà Phận. Nó vừa chạy trong cơn mưa, vừa hét lớn cho vơi đi nỗi lòng.

Chuyện bà và ông Duyên ở bên nhau liệu có bị lọt ra ngoài, Trịnh Ân có đem chuyện nói lại với Trịnh Ngáo? Bà Phận sẽ ra sao?

Xin mời quý bạn đọc tiếp tục theo dõi ở chương tiếp theo của câu truyện, ủng hộ và góp ý cho tác phẩm được hoàn thiện.

Chân thành cảm ơn!

- Góc bình yên -

https://dembuon.vn/threads/tra-lai-ten-cho-em-goc-binh-yen.72835/page-2