Chương 3: Nghịch Tử

Mầm sống trong cô mỗi ngày một lớn lên, dù đứa trẻ là kết quả của sự cưỡng bức vô nhân tính mà Trịnh Ngáo đã gây ra với cô. Nhưng bản năng của người mẹ, đã thôi thúc cô vượt qua tất cả đem lại những điều tốt đẹp nhất đến với đứa con của mình và cô mong chờ..

Trải qua bao nhiêu nghiệt ngã, cũng đến ngày cô trở sinh. Lúc này, thì Trịnh Ngáo đang đắm chìm trong rượu ngon và gái đẹp. Chén tạc, chén thù với đám bằng hữu bất hảo.

Cô lăn lộn, quằn quại cả nửa ngày, đứa trẻ ương ngạnh vẫn không chịu ra. Cô như kiệt quệ sức lực, đúng lúc này tiếng "oe, oe" vang vọng cả căn phòng. Cô khẽ thở nhẹ nhàng, khuôn mặt toát lên niềm hạnh phúc.

Trái ngược hẳn với vẻ mặt hạnh phúc của cô, bằng vốn kinh nghiệm cả đời làm bà mụ. Mặt bà đầm đìa mô hôi, rơi lã cha, sắc mặt bà xám xám xịt, rồi bà bỗng thốt lên:

- Ơ ơ ơ..

Dường như bà mụ đã dự cảm được điều gì đó chẳng lành, bà chưa kịp thốt thành lời đã ngã vật ra nền đất ngất lịm đi. Người nhà họ Trịnh cũng chả thèm đoái hoài tới.

Sau màn phủ phê rượu ngon và gái đẹp. Trịnh Ngáo trong dáng điệu liêu siêu, ngất ngưởng trở về nhà. Hắn đè lên người cô, lại ngấu nghiến một cách đê hèn. Trải qua kỳ sinh nở thập tử nhất sinh, cô cũng chẳng còn chút sức lực để phản kháng. Thỏa mãn xong, hắn lăn ra ngủ mặc cô ra sao thì ra.

Người giúp việc nhà họ Trịnh tưởng cô đã mất mạng mà khóc thương cho một kiếp hồng nhan bạc phận.

Ấy vậy, mà dường như ông trời muốn cô khổ tận cam lai mới chịu. Cô không chết, cô thoi thóp nằm đó cũng không ai ngó ngàng tới, cũng may những người làm thương cảm cho cô chủ mà lén lút đút cho cô vài thìa cháo lấy hơi.

Đứa trẻ sinh ra, đã bị nhà họ Trịnh đem cho vυ" nuôi, nó chưa một lần được ngậm bầu vυ" của mẹ nó. Họ coi cô như thứ rác rưởi, đê tiện không xứng đáng làm mẹ của con cháu nhà họ Trịnh.

Trịnh Ngáo đặt tên thằng bé là Ân, để luôn nhắc cô rằng đó là ân huệ mà cả đời này hắn đã ban cho cô.

Quả đúng hổ phụ sinh hổ tử, thằng Ân nó giống Trịnh Ngáo từ khuôn mặt cho đến tính cách. Nó không thừa hưởng được một phần nào đức hạnh hay nhan sắc của bà Phận. Điều đó khiến bà rất buồn và mất dần đi niềm tin vào Ân.



Nói về thằng Ân thì nó càng lớn càng ra dáng của bố nó. Mặt nó nhăn nhúm, dữ tợn nhìn như con lợn xề, trên lông mi trái của nó còn có cái bớt thịt đen to như ngón tay cái. Nhìn gớm ghiếc vô cùng, đã thế mắt nó lại còn xích lên láo liêng liên hồi.

Thằng Ân được nhà họ Trịnh nuông chiều, mới nứt mắt ra đã không coi ai ra gì. Nó được tiêm nhiễm vào đầu óc những thói hư, tật xấu của cha nó. Trong mắt nó, sớm đã không coi bà Phận là mẹ.

Nó thường được Trịnh Ngáo dẫn đến nơi hắn thường bù cú với bạn bè, gái gú. Đập vào mắt thằng Ân là cảnh cha nó rượu chè, hút sách và vật lộn với những cô gái không một mảnh vải che thân mỗi khi đã ngà ngà say. Con trẻ như tờ giấy trắng, những hình ảnh ấy cứ ám ảnh trong đầu óc nó mãi không thôi.

Đêm nay trăng sáng, nó lẻn ra sau nhà để chơi. Nó nghe có tiếng người, riếng múc nước ngoài bờ ao. Nó tò mò tiến lại gần để coi cho rõ. Hóa ra là cô gái người ở của nhà họ Trịnh, mắt nó dán vào tấm thân trần của cô người ở. Những cô gái trần như nhộng nó đã thấy nhiều lần khi đi theo ba nó. Nhưng sao hôm nay, như có một thứ ma lực nào đó mà thằng Ân cứ mải mê ngắm nhìn cô gái, rồi hắn tiến lại gần bờ ao để nhìn cô người ở được rõ hơn.

Hình ảnh cô người ở bờ ao hôm đó, khiến đầu óc thằng Ân mụ mị. Ngày nào, nó cũng canh chừng cô người ở để nhìn trộm cô đi tắm.

Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, trong một lần hắn đang dựa vào cây chuối để nhìn trộm cô gái tắm thì bỗng dưng cây chuôi bật gốc khiến hắn ngã nhào ra bờ ao.

Trong đêm tối, cô gái hoảng hốt la lớn. Thằng Ân vì sợ sự việc bị bại lộ mà nhanh chân chạy lại đẩy cô người ở xuống ao. Mặc tiếng cô kêu cứu, cô vùng vẫy xin cứu mạng. Nhưng thằng Ân máu lạnh, đợi cô từ từ chìm hẳn rồi mới thản nhiên ra về như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Nó về phòng, đánh một giấc cho đến khi trong nhà náo noạn cả lên vì cái chết của cô người ở. Nó dụi dụi đôi mắt ra coi rồi thờ ơ theo Trịnh Ngáo đi đến nơi tửu lầu, khuê phòng.

Thằng Ân đinh linh việc nó gϊếŧ cô người ở ngoài bờ ao sẽ chẳng có ai biết, ngoài trời, đất và cái cây chuối mà nó làm đổ. Nó không biết rằng từ xa đã có người chứng kiến toàn bộ sự việc..

Ở chương này, cô Phận và Duyên vẫn chưa thể gặp lại nhau mà chủ yếu lột tả, phác họa chân dung và tính cách của thằng Ân. Vậy, ai là người đã chứng kiến cảnh thằng Ân sát hại cô người ở. Rồi thằng Ân sẽ phải trả giá cho việc làm của nó ra sao. Mời các bạn cùng theo dõi và đón đọc ở chương tiếp theo của câu truyện..

- Góc bình yên -

https://dembuon.vn/threads/cuoc-doi-co-phan-goc-binh-yen.71475/