Chương 13: Ra Đi Để Trở Về

Sau cái chết của ông Duyên và bà Phận. Hận chính thức trở thành đứa trẻ mồ côi. Nó cảm thấy lạc lõng trong căn nhà của họ Trịnh. Dường như nơi này không thuộc về nó, nhớ lại lời chị dâu nó quyết định xách ba lô rời xa xóm liều nơi đã gắn bó với tuổi thơ của nó.

Sau bao nhiêu năm lăn lộn ngoài đời, giờ đây Hận đã là một thanh niên thành đạt và có một cô bạn gái xinh đẹp tên Tình.

Ngồi nhớ lại chuỗi thời gian đã qua, Hận thầm cảm ơn bà Phận và ông Duyên đã sinh ra mình. Anh cũng nhớ về chị dâu và người anh cùng mẹ khác cha nơi quê nhà.

Ra đi ngần ấy năm, Hận vẫn luôn canh cánh trong lòng lời dặn của bà Phận về trách nhiệm của nó với chị dâu: "Hãy thương lấy chị con à."

Chị dâu của Hận là một gái làng chơi được Ân lấy về nhưng sống luôn có trước có sau, đạo nghĩa vẹn tròn. Những ngày bà Phận nằm liệt giường chị là người đã tận tình chăm sóc bà từ chén cơm, miếng cháo mặc sự ngăn cấm, đánh đập của Trịnh Ân.

Nghe người làng đồn, Trịnh Ân và chị lấy nhau nhiều năm sau khi bị xẩy thai cô đã không còn khả năng làm mẹ. Cô thường xuyên bị Trịnh Ân đánh đập, trì triết về việc không thể sinh con cho hắn.

Trịnh Ân từ ngày vợ bị xẩy thai, hắn thường xuyên vắng nhà lao vào những cuộc nhậu thâu đêm suốt sáng, phè phỡn bên những cô gái.

Nghe đến đây, Hận thương chị dâu vô cùng. Cũng thương cho hoàn cảnh của anh Ân. Bản tính của Hận vốn nhân từ, rôngh lượng. Anh không để bụng chuyện Ân đã gián tiếp gϊếŧ chết bà Phận.

Anh quyết một chuyến về thăm quê. Lần này về anh dẫn theo cả bạn gái của mình. Nếu được, anh sẽ xin phép anh chị mình để tiến tới hôn nhân với Tình.

Hận luôn vẹn tròn tình nghĩa trước sau không chỉ với người thân mà người ngoài anh cũng xử như thế. Bởi đức tính tốt đẹp, anh được bạn bè, đồng nghiệp hết sức quý mến.



Chuyện anh yêu Tình cũng có nhiều người dèm pha, khuyên anh nên chấm dứt thì hơn. Bởi lẽ mẹ của Tình cũng từng là một gái làng chơi. Hận cũng không vì chuyện đó mà lỡ chia tay Tình, chị dâu anh cũng là gái làng chơi đấy thôi, nhưng chị tốt hơn biết bao cô gái khác. Mỗi người mỗi hoàn cảnh, vì dòng đời đưa đẩy mà con người ta mới phải làm cái công việc mạt hạng đó. Thấu hiểu suy nghĩ của anh, mọi người cùng không còn dem pha chuyện của Hận và Tình mà ra sức vun ven cho hai người.

Về đến cây đa đầu làng, anh đã thấy người dân túm lại bàn tán ì xèo. Anh xuống xe xem có chuyện gì, hóa ra là Trịnh Ân say xỉn không còn biết trời đâu, đất đâu. Quần áo thì xộc xệch, đầu tóc bù xù trông còn thua một tên ăn mày. Anh nhanh chóng xốc Trịnh Ân lên xe đưa thẳng về nhà.

Trịnh Ân say xỉn luôn miệng lảm nhảm: Tha cho tôi, xin cô tha cho tôi.. Nghe đến đây, Hận lại nhớ chuyện những năm về trước, có lẽ nào là chuyện cô Nụ. Nhưng đang có Tình cùng trên xe, Hận nhanh chóng giấu đi suy nghĩ đó. Anh không muốn Tình phải tham gia vào những chuyện quá khứ rối rắm của gia đình anh.

Tiếng còi xe về đến gần nhà, một người phụ nữ dáng dấp tiều tụy nhang nhác giống chị dâu. Hận nhìn mà khoé mắt anh cay cay. Đúng là chị dâu của Hận, anh thảng thốt mới có bây nhiêu năm sao chị dâu lại ra nông nỗi như thế này. Người mà anh coi như chị ruột, được bà Phận gửi gắm trách nhiệm đây ư, anh ào xuống xe gọi tên chị. Anh chạy lại ôm lấy chị mà khóc như một đứa trẻ, chị cũng ngước lên nhìn Hận đầy yêu thương mà không khỏi chạnh lòng.

Bữa cơm tối chỉ có ba chị em quây quần bên mâm cơm. Trịnh Ân vẫn chưa tinh sau cơn say hồi chiều. Bữa cơm cũng diễn ra trong không khí trầm lặng nhưng ấm cúng. Chị dâu không ngừng tiếp thức ăn cho Hận và Tình.

Anh cũng trao đổi với chị dâu về ý định của mình. Anh sẽ đưa chị và Trịnh Ân lên trên thành phố để tiện đường chăm sóc, nếu không có gì thay đổi cuối năm nay anh sẽ lấy Tình làm vợ.

Sáng sớm hôm sau, chị dâu dẫn Tình ra chợ làng mua một ít hoa quả để về thắp nhang cho gia tiên. Hoa quả đã bày sẵn, Hận tuy không phải con nhà họ Trịnh, nhưng đã sống ở nhà họ Trịnh nhiều năm, anh đốt nhang rồi đưa cho chị dâu và Tình. Nhìn bức di ảnh của ông Trịnh Ngáo, Tình có cảm giác đã bắt gặp khuôn mặt này ở đâu rồi. Một chút nghi ngờ thoáng qua đầu cô.

Tình nói chuyện với Hận về bức hình của ông Trịnh Ngáo, cô phân vân vì trước giờ cô chưa bao giờ đặt chân đến làng này, đây là lần đầu tiên cô về nơi này. Hận nhẹ nhàng trấn an cô, nhưng cũng như cô một sự lo lắng mơ hồ thoáng qua trong đầu cả hai người.

(còn tiếp)