Chương 12: Bà Phận Đi Theo Ông Duyên

Sau cái chết của ông Duyên bà Phận vô cùng đau buồn, bà lo lắng kẻ gây ra cái chết của ông lại là thằng Ân con của bà và Trịnh Ngáo.

Cái chết của cô Nụ hơn mười năm về trước, thằng Ân tưởng rằng chỉ có cô Nụ, nó và trời đất biết mà thôi, nó không ngờ bà mụ đã chứng kiến cảnh nó đẩy cô Nụ xuống ao. Nó ngạo mạn bằng tài trí của nó, không những chuyện không bị bại lộ mà còn gϊếŧ được cả ông Duyên.

Lúc này sức khoẻ của bà Phận đã yếu lắm rồi, bà gọi Hận lại và cho nó biết, cha đẻ của nó là ai:

- Con ơi, bí mật mà mẹ giữ bấy lâu về cha con. Hôm nay, mẹ phải nói cho con biết kẻo không còn cơ hội.

Hận nhìn mẹ nó mà thương vô cùng:

- Con biết cả rồi. Ông Duyên là ba đẻ của con phải không mẹ?

Bà Phận khẽ gật đầu, cũng không hỏi vì sao mà Hận biết điều đó.

Hận khẽ nói: Cha con không phải là người xấu, cha con không có gϊếŧ cô Nụ.

Bà Phận giơ cánh tay yêu ớt ôm lấy đứa con bé bỏng của bà, hôn nhẹ lên vầng chán của nó.

Từ ngày bà Phận lâm bệnh, thằng Ân chưa một lần ghé thăm. Còn vợ nó tuy là gái làng chơi nhưng cũng biết đến đạo nghĩa ghé thăm bà thường xuyên. Bà thương cho đứa con dâu bất hạnh, bà lo rồi sẽ có một ngày nó lại như bà, tủi nhục trong cái nhà này. Chả nói đâu xa, hôm qua biết vợ ghé thăm bà Phận nó qua túm tóc, đấm đá cô túi bụi rồi lôi cô đi xình xịch.

Người làng, biết chuyện thằng Hận là con chung của bà và ông Duyên nên cũng ghẻ lạnh không thèm ghé thăm. Họ ghê tởm ông, bởi ông đã đồϊ ҍạϊ lại còn gϊếŧ chết cô người ở nhà họ Trịnh. Họ tin những điều thằng Ân nói là sự thật. Cũng vì chuyện này mà bà Phận suy nghĩ rất nhiều.

Bà đang mê man, bỗng bà thấy ông Duyên trở về trong giấc mơ. Ông về mà đôi mắt đỏ hoe:



- Tôi không có gϊếŧ cô Nụ đâu bà ơi, tôi bị oan..

Bà Phận biết chứ, lẽ nào một người như ông lại có thể hại chết cô Nụ, hơn thế nữa thời điểm cô Nụ chết ông đã rời làng đi từ lâu. Bà khẽ nói với:

- Ông đợi tôi đi theo cùng với.

Ông Duyên lắc đầu rồi khẽ tan biến như một ảo ảnh. Bà Phận nằm đó ứa lệ nhìn vào hư không.

Hận đang mải miết làm ngoài vườn thì thấy chị dâu tất tưởi chạy qua, vẻ mặt hoảng sợ níu lấy tay Hận kéo vào nhà.

- Chạy đi em ơi, chạy đi.. không Trịnh Ân sẽ gϊếŧ em đó, tội nghiệp em tôi.

Thằng Hận nhìn chị dâu mà hai hàng lệ tuôn trào. Bà Phận nghe thấy con dâu nói vậy, chân tay khua loạn xạ "nghịch tử đúng là nghịch tử".

Hận và chị dâu nghe vậy liền chạy vào bên bà, bà nắm tay con dâu mà không nói được gì. Mãi hồi lâu, bà mới mấp máy được mấy từ "khổ cho con rồi". Bà thương cô con dâu như con ruột, cô cảm nhận được điều đó nên cũng vô cùng kính trọng mẹ.

Nói rồi, bà ngước sang nhìn Hận đôi mắt bà như long lanh hẳn lên. Thương lấy chị nha con, chưa dứt câu thì Trịnh Ân hùng hổ ngoài ngõ xô cửa vào.

- Con cɧó ©áϊ lại tót sang đây rồi phải không?

Giọng hắn hằn học, làm cho cô con dâu khẽ rùng mình. Hắn tiến đến tính kéo cô đi thì Hận tiến lại có ý ngăn cản.

Thằng Ân liền quát lớn, cái thứ con hoang như mày mà dám lên tiếng ở đây hả. Nó quay sang nhìn bà Phận ánh mắt chứa đầy thù hận. Bà đã phản bội cha tôi, bà không phải mẹ tôi.



Nghe những lời này từ chính miệng thằng con mà mình rứt ruột đẻ ra bà Phận giật lên mấy hồi rồi tắt thở.

Thằng Hận không ngờ Ân có thể thốt ra những lời lẽ bất hiếu như thế. Cô con dâu đứng hình, nhìn Ân mà thốt lên:

- Sao anh có thể nói ra những lời như thế với mẹ của mình chứ?

Thằng Ân mắt đỏ lừ nhìn vợ kiểu hăm he:

Cái con đ*** mày dám lên lớp bố mày nữa hả.

Nói rồi, thằng Ân cũng quay người ra về không một chút tiếc thương cho sự ra đi của bà Phận.

Thằng Hận và con dâu nhào tới ôm lấy bà mà khóc không ngừng. Thằng Ân chính là thủ phạm gián tiếp đưa đến cái chết của bà Phận, nhưng dường như nó cũng chẳng bận tâm tới điều đó.

Bà Phận vào nhà họ Trịnh trong tủi nhục và ra đi cũng lặng lẽ. Bà đã theo ông Duyên đi rồi, chuỗi ngày tủi nhục ở nhà họ Trịnh coi như kết thúc ở đây. Bà và ông Duyên sẽ đón những ngày hạnh phúc ở thế giới bên kia và không bao giờ phải chia lìa nhau nữa.

Giờ chỉ còn trơ trọi mình thằng Hận. Nó ngồi trước hiên nhà nhớ về những ngày đã qua, nhớ những cử chỉ ân cần, yêu thương của bà Phận và ông Duyên. Nhà này là của nhà họ Trịnh đâu phải của nó, nó chợt nhận ra toan xách ba lô rời đi.

Liệu Hận có rời xa cái xóm liều này không? Rồi số phận anh sẽ ra sao? Mời quý bạn đọc tiếp tục theo dõi ở những chương tiếp theo của câu chuyện, ủng hộ và góp ý cho tác phẩm.

Chân thành cảm ơn!

(còn tiếp)