Chương 10: Đứa Trẻ Đến Từ Thiên Đường

Từ ngày Trịnh Ngáo chết, bà Phận chịu nhiều lời dèm pha, ác mồm ác miệng của người làng. Bà có gϊếŧ chồng hay không thì chỉ có trời biết, đất biết còn tình yêu của bà dành cho ông Duyên đã phá vỡ mọi chuẩn mực của xã hội lúc bấy giờ. Minh chứng rõ nhất cho tình yêu ấy là đứa trẻ sắp chào đời.

Sở dĩ việc bà có con với ông Duyên được coi là phá vỡ mọi chuẩn mực xã hội lúc bấy giờ vì bà đã dám vượt qua những rào cản ấy. Bà được xem là người phụ nữ đức hạnh, trước giờ bà luôn vì nó mà bị ép phải đến với Trịnh Ngáo một cách gượng gạo. Để rồi cuộc đời bà là những chuỗi ngày đen tối.

Bằng tình yêu đích thực đã tiếp cho bà sức mạnh, đến với ông Duyên dù không công khai nhưng bà đã sống thật với lòng mình, sống cho bản thân mình và đứa con sắp chào đời.

Rồi bà Phận cũng đến ngày lâm bồn, bà hạ sinh một bé trai kháu khỉnh. Đứa trẻ sinh ra khác hẳn với Trịnh Ân, nếu Trịnh Ân thừa hưởng tất cả gen từ cha nó thì đứa trẻ này lại được thừa hưởng vẻ đẹp thánh thiện, rắn rỏi của bà Phận, ông Duyên.

Đứa trẻ sinh ra là niềm hạnh phúc khó có thể diễn tả thành lời của hai ông bà, họ đặt tên cho thằng bé là Hận để nhắc nhở quá khứ đau buồn làm cho hai người không thể đến với nhau. Nó đã mở ra một trang mới cho cuộc đời của hai ông bà.

Thằng Ân nghĩ đứa em cùng bà Phận sinh ra nhưng khác cha là nguồn cơn dẫn đến việc bà Phận gϊếŧ chết Trịnh Ngáo. Bởi vậy nó cũng ghét lây sang đứa trẻ. Nó biết thằng Hận không phải con của Trịnh Ngáo, nhưng lúc này nó chỉ có một mình bà Phận chăm sóc nên im lặng. Giống bản tính của Trịnh Ngáo, nó âm thầm lên kế hoạch trả thù cho những năm về sau.

Đứa trẻ sinh ra giống ông Duyên như đúc, chính vì thế người làng càng bàn tán xôn xao. Điều đó, làm cho thằng Ân rất khó chịu. Nó chưa một lần ẵm em vào lòng, lợi dụng lúc bà Phận không có đó nó cấu véo đứa trẻ đến tím tái chân tay.

Đứa trẻ càng lớn càng tỏ ra hiếu thuận với bà Phận, lúc này nó vẫn chưa biết ông Duyên là cha của nó. Bà Phận chưa cho nó biết, bà sợ những lời đàm tếu của người làng sắc như dao cạo sẽ làm tổn thương thằng bé. Đến một thời điểm nhất định bà sẽ cho nó biết về cha của nó.

Ông Duyên cũng chỉ biết ngắm nhìn con mình từ xa mỗi khi nó đi học ngang qua nhà. Ông thường ngó trước, ngó sau dúi cho nó mấy cái kẹo rồi vội rời đi. Điều đó khiến nó cảm mến ông Duyên rất nhiều.

Thằng Ân giờ cũng đã trưởng thành, nó giống Trịnh Ngáo lại xa vào con đường rượu chè, gái gú. Nó cưới một cô gái làng chơi về làm vợ vì lỡ làm cô gái mang bầu. Từ ngày nó cưới vợ, nó ra ở riêng không còn phụ thuộc vào bà Phận nữa. Nó cấm chỉ vợ nó gọi bà Phận là mẹ và không coi thằng Hận là em.

Thằng Hận lớn dần và cũng hiểu chuyện hơn, nó thường thắc mắc về thằng Ân nhưng bà Phận cũng không biết phải giải thích sao cho nó hiểu. Bởi chính bà cũng không biết vì sao thằng Ân lại cư xử như thế.

Thằng Hận luôn chú ý tới Ân và muốn anh em có thể hòa hợp. Nó thường chịu phần thua thiệt so với Ân để Ân có thể cảm nhận sự chân thành của nó. Nhưng Ân không những không cảm nhận được điều đó mà mỗi lần chỉ nhìn Hận thôi là bao nhiêu hận thù lại trỗi dậy trong nó.



Nó không chỉ căm ghét thằng Hận mà con sinh lòng đố kị với Hận. Hận khôi ngô, tuấn tú nhường nào thì thằng Ân như tấm gương phản chiếu lại điều đó. Nó không chỉ xấu xí giống Trịnh Ngáo mà còn là sự gian manh luôn hiện hữu trên khuôn mặt nó.

Chứng kiến những hành động của thằng Hận đối với Ân bà Phận vui lắm. Bà mong muốn anh em nó có thể hòa hợp chung sống. Mỗi lần chứng kiến Ân lấn lướt Hận bà buồn lắm, mỗi lần bà muốn chỉ bảo Ân thì nó đều phớt lờ và tỏ ra bất cần.

Hận thương mẹ nhiều lắm, nó bỏ qua những hành động ngỗ ngược của thằng Ân đối với mẹ để yêu thương Ân nhiều hơn nhưng tình hình cũng không được cải thiện. Ân cố chấp và hiếu thắng giống y Trịnh Ngáo.

Hận bỏ qua những lời chọc ghẹo của đám bạn học. Có hôm tụi nhỏ trong làng còn ném đất đá vào người nó nhưng nó giấu nhẹm, nó không muốn bà Phận phải buồn. Tuyệt nhiên chưa một lần nó hỏi về cha nó, nó nghe người làng đồn thổi về ông Duyên là cha của mình và nó cũng cảm nhận được hơi ấm mà ông dành cho nó.

Thằng Hận hiền lành và luôn giúp đỡ đám bạn cùng trang lứa, lâu dần tụi nhỏ cũng không còn chọc ghẹo nó nữa. Tụi nó trở lên thân thiết, chơi đùa cùng nhau. Chứng kiến cảnh này thằng Ân không can tâm.

Thằng Hận đến với bà Phận làm cho cuộc sống của bà có nhiều màu sắc tươi sáng hơn, bà không còn u uất mà mỗi ngày đều là ngày hạnh phúc khi ở bên nó. Ông Duyên cũng là nguồn cổ vũ lớn lao đối với bà trên bước đường tương lai!

Thằng Ân rồi sẽ làm gì khi chứng kiến thằng Hận lớn lên trong sự bao bọc của bà Phận, với bản tính giống Trịnh Hào rồi đây số phận của Hận sẽ ra sao?

Xin mời quý bạn đọc tiếp tục theo dõi nội dung câu chuyện ở chương tiếp theo, không ngừng ủng hộ và góp ý cho bài viết.

Chân thành cảm ơn!

- Góc bình yên -

https://dembuon.vn/threads/tra-lai-ten-cho-em-goc-binh-yen.72835/page-2