Chương 4
– Bố ơi, bố.
Giọng nói của đứa bé nhỏ nhẹ nhưng nài nỉ.
– Bố ơi dậy đi!
Jeremy chậm rãi ngóc đầu dậy. Ngay gần hắn, trên giường, một cậu bé với đôi mắt to đen nháy như choán hết khuôn mặt cân đối đang ngồi xếp bằng. Nó tì cằm lên lòng bàn tay, mái tóc dài trùm cả gáy, miệng như đang hờn dỗi và nhìn hắn.
– Nào bố, dậy đi, sáng rồi!
Jeremy gối đầu lên gối.
Hắn định lấy lại tinh thần để hiểu được ý nghĩa cảnh tượng này là gì. Nhưng những hình ảnh duy nhất mà hắn thu thập lại được lại về ngày sinh nhật lần thứ 23 của hắn, về buổi tối tuyệt đẹp bên cạnh Victoria, về lần say rượu, về cuốn Kinh thánh và lão già. Một nỗi sợ xen lẫn mệt mỏi xâm chiếm hắn.
“Đừng có tái diễn nhé. Mình không chịu nổi nữa.”
– Con đói rồi. Con muốn uống sữa, giọng nói nhỏ nhẹ cất lên.
Jeremy không phản ứng gì.
“Mình lại là nạn nhân của một đợt phát bệnh đây. Đứa trẻ này gọi mình bằng bố. Đây chắc là Thomas. Như vậy là mình đã bị quẳng đi vài năm kể từ những kỉ niệm cuối cùng mà mình còn nhớ được. Ba hoặc bốn năm gì đó.” Hắn thở dài, tuyệt vọng. Hắn không hề suy nghĩ. Ý chí của hắn bỏ cuộc.
Chán nản vì đợi lâu, đứa trẻ đứng dậy và ra khỏi phòng.
Jeremy vẫn nằm. Hắn lấy cánh tay che mắt để trốn tránh sự thật hơn là để tránh nắng.
Hắn nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ và ngồi bật dậy.
Động tác của hắn quá nhanh. Hắn bị choáng. Hắn đứng dậy nhưng hai chân dường như không chịu nổi sức nặng cơ thể. Mắt nhắm mắt mở, tay vịn vào đồ đạc trong phòng, hắn đi về phía căn phòng nơi phát ra tiếng động.
Hắn thấy đứa bé ở trong bếp, đang đứng trên một chiếc ghế đẩu lục lọi tủ tường. Nó dỗi và không thèm quay đầu lại.
– Con muốn uống sữa, nó nói dứt khoát.
Jeremy tự hỏi mình có thể làm gì. Hắn đang điên khùng, như bị tước ra khỏi chính hắn, bị tước mọi khả năng hành động và suy nghĩ. Chắc chắn ngày hôm nay sẽ còn dành cho hắn nhiều điều ngạc nhiên khác. Tuy vậy, hắn vẫn quyết định thâm nhập hiện tại, bắt đầu bằng việc đảm đương vai trò một người cha.
Thomas giờ đã đứng thăng bằng trên chiếc ghế trong nhà bếp.
– Con đứng im đấy, để bố làm cho.
Đứa bé làm rơi một hộp mứt xuống sàn nhà. Những mảnh thủy tinh đầy hăm dọa lấp lánh vương vãi trên nền gạch lạnh lẽo.
– Ra với bố, không thì sẽ bị thương đấy!
Hắm ôm con trong tay rồi đặt nó ngồi lên bàn bếp.
Hắn hành động một cách dửng dưng. Hắn những muốn bỏ mặc đứa trẻ này ở đó và quay lại nằm, từ chối trò chơi này.
Jeremy tìm giày đi trong nhà. Hắn chỉ thấy một đôi giày da lộn màu đen nằm ở đầu hành lang và xỏ chân vào. Với một mảnh giấy lau, hắn dùng chân vun gọn những mảnh thủy tinh vỡ vào một góc bếp. Sau đó hắn tìm cốc trong tủ mà đứa bé vừa lục tìm và thấy được một cái.
– Không, con muốn uống bằng bình cơ, đứa trẻ nói.
– Bình sữa?
Đứa trẻ dường như đã quá tuổi cho việc đó, nhưng Jeremy không muốn hiểu. Hắn lấy chiếc bình mà đứa bé chỉ, rồi lấy một chai sữa từ tủ lạnh ra.
Hiện tại đang kéo lê hắn một cách chậm chạp, buộc tinh thần uể oải của hắn phải tuân theo những hành động cần thiết.
– Bố chưa cho cacao vào.
– À, cacao! Nó ở đâu?
Vẻ chán chường, đứa bé chỉ tay lên tủ. Jeremy thấy một hộp cacao bột trong dó. Hắn mở lò vi sóng, đặt bình sữa vào và nhìn các nút điều khiển.
– Nút to ấy, đứa bé nói.
Hắn làm theo.
– Số này, con trai hắn vừa nói vừa chỉ vào số hai.
Trong khi bình sữa đang được hâm nóng, hắn tranh thủ thời gian quan sát căn bếp. Căn hộ này không giống với căn hộ khi hắn tỉnh dậy lần trước.
Hắn muốn gặp Victoria, nói với nàng. Nàng đâu rồi?
Hắn nhìn đứa bé. Nó rất đẹp. Đôi mắt to khiến hắn chú ý. Dường như hắn đã nhìn thấy đôi mắt ấy. Nhưng vừa có được suy nghĩ ấy thì hắn nhận ra đó là đôi mắt của chính mình. Đứa bé này giống hắn. “Vì nó là con của mình mà.” Và điều hiển nhiên này mang lại cho hắn một chút vững lòng.
Đứa bé chăm chú nhìn hắn, vẻ tò mò.
– Ổn chứ, Thomas?
Đứa bé dướn mày.
– Con không phải là Thomas, con là Simon.
Jeremy tiếp cận thông tin này với một vẻ bình tĩnh khiến chính hắn ngạc nhiên.
“Hai con? Tại sao lại không? Từ nay không có gì khiến mình ngạc nhiên nữa. Nhưng lần này mình đã quên mấy năm rồi không biết?”
– Simon? Phải rồi… Xin lỗi, bố chưa tỉnh hẳn… Thế Thomas đâu?
– Anh ấy chơi trong phòng.
Lò vi sóng dừng lại. Jeremy cầm bình sữa, đưa cho Simon rồi đi về phía phòng khách. Hắn mở cánh cửa hướng về phía bàn làm việc. Trên một cánh cửa khác hắn nhìn thấy một biển kiểu Disney trên đó có dòng chữ “Thomas và Simon”. Hắn bước vào. Một đứa trẻ lớn hơn đang ngồi trước màn hình ti vi. Nó cầm chiếc điều khiển trò chơi điện tử trên tay và sử dụng thành thạo điều khiển một nhân vật tiến về phía một đường đua nhiều màu sắc. không nhận thấy Jeremy, thằng bé vẫn chăm chú vào trò chơi của mình.
Jeremy tiến lại gần và thấy trái tim mình đập mạnh.
– Thomas?
Đứa bé không trả lời.
“Hay là không phải nó.”
– Thomas! hắn nói, giọng quả quyết hơn.
Đứa bé vẫn không ngẩng đầu lên.
“Nó khoảng bốn hay năm tuổi gì đó. Có lẽ là sáu. Còn Simon chắc ít hơn một tuổi.”
– Con ngừng năm phút được không?
Đứa trẻ ấn vào nút tạm dừng và khoanh tay, nhưng vẫn không hề quay đầu lại.
– Thomas!
– Gì ạ? đứa trẻ trả lời bằng một giọng chán nản.
“Đúng là nó rồi. Và là đứa trẻ mình mới bế trong tay hôn qua. Đúng là điên rồ.”
– Con… con ăn sáng chưa? hắn hỏi không suy nghĩ.
Đứa trẻ nhún vai.
Rõ ràng là nó dỗi. Có thể chỉ vì hắn đã làm phiền khi nó đang chơi.
Hắn tiến lại, ngồi xổm trước mặt con. Đứa bé cúi đầu.
– Nhìn bố đây.
Thomas ném một cái nhìn bướng bỉnh về phía bố.
“Nó giống mẹ hơn, Jeremy nhận xét. Cả gương mặt. Nó có những nét tinh tế của mẹ, đôi mắt xanh, và cả cái miệng nữa.”
Hắn vừa cảm động vừa bối rối khi đối diện với một cậu bé hoàn toàn xa lạ nhưng lại có những nét thân quen, kỷ niệm cuối cùng về nó chỉ mới diễn ra không lâu, khi đó nó còn là một đứa bé ẵm ngửa.
– Mẹ con đâu? Jeremy hỏi.
Câu hỏi khiến đứa trẻ ngạc nhiên, thậm chí là nổi giận. Thomas khiến Jeremy cảm thấy lúng túng. Hắn muốn ôm con vào lòng và hôn nó, nhưng thái độ của con đã ngăn hắn lại.
– Thôi được, con chơi tiếp đi.
Hắn để Thomas ngồi đó, trở lại phòng làm việc, nó ngay lập tức lại tiếp tục trò chơi của mình. Hắn ngồi phịch xuống ghế bành.
“Mình có những hai đứa con.”
Hắn xoay xoay chiếc ghế rồi ngồi đối diện với chiếc đồng hồ điện tử treo trên tường. Trên đó là hai bức ảnh giống như bức ảnh chụp hồi hắn còn bé. Hắn đọc ngày tháng. 2010. Ngày 8 tháng 5 năm 2010. “Đúng là điên rồi! Kỷ niệm cuối cùng của hắn cách đây đã sáu năm. Đúng vào ngày sinh nhật! Một câu chuyện không có hồi kết!”
Hắn điểm lại một vài mốc thời gian. “Thomas lên sáu, hơn sáu tuổi thì đúng hơn. Simon là đứa thứ hai. Nó ít hơn khoảng một đến hai tuổi. Bọn mình đã chuyển nhà. Mình năm nay hai mươi chín tuổi.”
Hắn thở dài, nhẫn nhục. “Đó là tất cả những điều mình chắn chắn ư? Một người đàn ông biết quá ít về bản thân mình thì sẽ là gì đây?”
Hắn muốn thấy mình trong gương nên rời khỏi phòng làm việc để sang nhà tắm. Trước gương, hắn có thể đánh giá được những dấu vết mà thời gian lưu lại trên gương mặt mình. Làn da hắn săn chắc hơn. Tóc đã rụng bớt để lộ vài mi li mét trên đầu, một vài nếp nhăn xuất hiện nơi khóe mắt giờ đã hơi có quầng thâm. Cuộc sống của hắn đã bị đánh cắp khỏi tay hắn. Hắn bỗng chốc già đi. Thời gian giáng xuống hắn những đòn dữ dội, và sau mỗi cú tát, hắn lại ngất đi để rồi chỉ tỉnh dậy sau cú tát tiếp theo. “Như vậy đấy, cuộc sống của ta giống như một chuỗi những cú tát mạnh đánh dấu những dấu ngoặc giải thích lý do nhắn gọn. Những ánh đèn lóe lên trong một hành lang tăm tối. Và ta thì già đi.”
Hắn cảm thấy dạ dày đau quặn. Hắn đói. Cơn đói cũng giống hệt như lần trước. Một tín hiệu sống đánh thức mong muốn hành động ở hắn. Cần phải ăn để lấy lại sức lực và trạng thái tỉnh táo. Hắn muốn đấu tranh. Nhưng chống lại cái gì? Chống lại ai? Như thế nào? Hắn chưa biết được. Đơn giản là hắn không muốn nhẫn nhục chịu đựng.
Trong tủ lạnh, hắn tìm thấy một miếng thịt gà, một chai nước hoa quả và một đĩa thịt nguội. Hắn ăn uống thật nhanh để mau chóng lấy lại sức, không, hắn cảm nhận được hương vị của thức ăn nhưng vẫn thấy thích thú khi chúng được đưa vào miệng. Thomas bước vào, Jeremy cảm thấy ngượng vì màn kịch tồi mà hắn đang phô diễn.
– Con muốn ăn chút gì với bố không? hắn hỏi con.
Thomas không trả lời. Nó đi về phía tủ rồi mở ra lấy hai thanh sôcôla.
– Con không nên ăn sôcôla vào lúc này. Nếu con chưa ăn sáng…
Nhưng Thomas bỏ ra khỏi phòng ngay khi hắn còn chưa nói hết câu.
Jeremy thấy mình thật ngốc nghếch. “Mình là ai mà lại nhận xét thế kia chứ?” Hắn không cảm thấy thoải mái trong vai trò người cha mà hắn vừa phát hiện ra và cố gắng ứng biến.
Hắn nghe thấy điện thoại đổ chuông.
Nghĩ là có thể Victoria hoặc mẹ gọi, hắn vội vàng đi sang phòng khách.
Thomas đã nhấc ống nghe. Nó nói giọng buồn và nhỏ.
– Vâng… ngũ cốc và một thanh sôcôla thôi… em uống sữa rồi ạ.
Nó đang nói với Victoria.
– Khi nào mẹ về? thằng bé hỏi. Sao mẹ lại bỏ đi?
Giọng nó nghẹn ngào. Nó chực khóc.
– Con không muốn ở đây. Mẹ về đón bọn con đi… Vâng… Được ạ… Con cũng thế… Để con chuyển máy.
Jeremy lại gần định cầm điện thoại thì thằng bé lại gọi em trai nó. Simon chạy ngay lại và cầm cái máy. Thomas nhìn thấy bố mình đứng như trời trồng giữa phòng khách. Nó không nói lời nào, lau giọt nước mắt và đi về phòng mình.
Jeremy muốn giữ nó lại để an ủi nó. Nhưng hắn không làm được. Hắn lúng túng và cố nghe Simon nói với Victoria.
– Mẹ ơi? (Giọng của Simon rất vui vẻ.) Vâng, sữa… mẹ ở đâu?… Mẹ sẽ về chứ?…
Thằng bé vừa nghe chăm chú vừa lắc đầu. Nó làm vẻ quan trọng như người lớn khi nói chuyện quan trọng.
– Con yêu mẹ… mẹ ơi… yêu nhiều, nhiều, nhiều… vâng ạ… con hứa… Con cũng thế…
Nó định gác máy nhưng Jeremy đã nhảy tới và giật ra khỏi tay con. Simon ngạc nhiên, nhíu mày nhìn bố.
– Victoria?
Jeremy gần như hét lên.
Im lặng.
– Vâng?
– Victoria! Em đang ở đâu?
– Nhà bố mẹ em, ở dưới quê.
– Nhưng sao lại thế?
– Tại sao ư? Để đi thư giãn.
Giọng của Victoria lạnh lùng và châm chọc.
– Em… em sẽ về chứ?
– Không phải hôm nay, Jeremy. Em không muốn nói về những chuyện này. Em bỏ đi để suy nghĩ một chút. Em biết rõ là phải đánh đổi lấy việc không được nhìn thấy các con. Hy vọng anh lo cho Thomas được tốt. Lúc này nó đang bị rối loạn đấy. Anh hãy cố gắng nói chuyện với con. Cuối cùng thì cũng ráng làm bố nó đi!
– Anh không hiểu…
– Em cũng thế, em không hiểu. Anh thừa biết vì chuyện đó mà em bỏ đi. Thôi để tối nay ta nói lại chuyện này. Em sẽ gọi anh trước tám giờ tối. Đừng quên tắm cho con đấy nhé. Các con phải lên giường muộn nhất là lúc bảy rưỡi đấy.
– Khoan đã, anh muốn nói với em rằng…
– Không, để tối nay, Jeremy ạ. À mà đúng rồi, chúc mừng sinh nhật.
Jeremy bước tới bước lui trong phòng khách, nhắc đi nhắc lại những gì Victoria đã nói để mong tìm được ở đó một chỉ dẫn.
Nàng đang giận hắn. Đến mức phải bỏ đi và để hắn một mình với hai đứa con. Hắn thấy mình có tội. Victoria không thể hành động sai được.
“Mình đã làm gì cô ấy thế? Mình đã trở thành loại đàn ông gì thế này? Mình không muốn mất cô ấy! Không muốn mất lúc này!”
Nàng trách móc hắn về thái độ cư xử với con. Hắn không phải là một ông bố tốt. Là một người chồng không khá khẩm gì hơn.
“Chắc bọn mình lại rơi vào chu kỳ nhàm chán như mọi cặp vợ chồng khác rồi.”
Giả thiết đó mang lại cho Jeremy một chút an lòng: đó là một thử thách. Thế nên hoàn toàn có thể vượt qua nó được. Hắn, con người hắn vào thời điểm này, với chứng mất trí tình cảm tự thấy mình đủ mạnh mẽ để đương đầu với thử thách này. Nhưng còn Jeremy kia thì sao? Hắn cảm thấy trong lòng đang dâng lên một mối thù đối với con người khác trong hắn đang làm hỏng cuộc đời hắn. Làm sao hắn có thể chấp nhận rủi ro đánh mất tất cả? Làm sao hắn lại có thể gây đau khổ cho Victoria kia chứ?
Hắn thả mình xuống ghế.
“Mình bị tâm thần phân lập mất rồi. Mình sẽ mất trí nếu không là chính mình nữa, một người yêu nàng, yêu thích món quà của cuộc sống này và biết ơn nàng.”
Hắn muốn gọi lại cho Victoria và xin lỗi nàng về tất cả những gì hắn đã làm và đã nói với nàng. Nhưng để làm gì kia chứ? Hắn đâu có biết gì về những sự việc đã đẩy hắn vào tình trạng này. Hắn muốn gọi điện cho Pierre, nói chuyện với bạn, giải thích rằng hắn lại là nạn nhân của một đợt phát bệnh mới.
Hắn lướt qua các số đã lưu trên màn hình điện thoại và tìm được số của Pierre.
Một giọng phụ nữ trả lời.
– Clotilde à?
– Vâng, ai ở đầu dây đấy?
– Jeremy đây.
– Anh Jeremy à? Em không nhận ra giọng anh.
– Anh gặp Pierre một chút được không?
– Với em thì ổn thôi, cám ơn anh, cô trả lời giọng tinh quái. Để em chuyển máy cho.
Cô gọi Pierre.
– Jeremy à?
– Ừ, mình gọi cậu vì…
– Victoria phải không?
Vậy là Pierre đã biết chuyện.
– Mình có nói chuyện qua điện thoại với cô ấy hôm qua. Cô ấy có kể cho mình nghe việc hai người cãi nhau, cô ấy gọi lại sáng nay bảo sẽ về nhà bố mẹ hai ngày. Lúc này chuyện không ổn lắm…
– Mình không biết, không hiểu.
– Jeremy, cậu đừng quá quắt thế. Đừng có lúc nào cũng giả đò làm gã ngạc nhiên như thế.
– Pierre, thực sự mình không hiểu gì cả… mình lại bị mất trí…
– Làm ơn đừng nói chuyện đó! Pierre ngán ngẩm thốt lên.
Jeremy sững sờ. Hắn những mong chờ được cảm thông, chí ít thì cũng là thái độ ngạc nhiên từ bạn.
– Đừng cho mình là thằng ngu nhé, Jeremy. Nếu còn chút tôn trọng mình thì đừng bao giờ nói những điều vớ vẩn về cơn bệnh của cậu nữa.
– Cậu không tin mình sao?
– Thôi xin cậu đấy, anh ngán ngẩm nói.
– Nhưng đó là sự thật mà Pierre! Giống như lần trước cách đây sáu năm và cách đây tám năm ấy.
– Và cũng giống như tất cả những lần khác nữa chứ gì! Pierre gầm lên.
Jeremy rùng mình. Pierre định nói gì? Hay là hắn có những đợt phát bệnh khác mà hắn không nhớ?
Cậu vẫn luôn vin vào cớ đó mỗi lần làm điều bậy bạ! Lần gần đây nhất cậu nói thế để khỏi phải đến sinh nhật mẹ vợ, còn trước đó cậu cũng nói vậy để tránh những hậu quả từ vụ quan hệ lăng nhăng… Cậu khiến mọi người chán ngấy rồi, Jeremy!
– Mình không hiểu những chuyện cậu kể. Cậu cho là mình giả vờ sao?
– Thế cậu nghĩ mình là thằng ngu à? Mình nói với cậu điều này Jeremy nhé, vì cậu là bạn thân nhất của mình: thôi ngay cái kiểu sống vì bản thân cậu đi, và đừng nghĩ cậu có thể gạt được những người khác! Thôi ngay việc cho bọn mình là lũ ngốc đi. Cậu càng ngày càng khiến mọi người không chịu đựng nổi. Cậu khiến mình mệt mỏi rồi Jeremy ạ!
Anh nói giọng cao dần, thể hiện rõ nỗi tức giận.
Jeremy muốn suy nghĩ thêm về những gì mà Pierre nói với hắn. Hắn phải trả lời, phải điều đình, phải chứng minh. Hắn cảm thấy mình không làm được và giữ im lặng. Pierre nghĩ sự im lặng của hắn là một lời thú tội nên tiếp tục nói.
– Mình thôi đây. Còn về Victoria, cứ đợi đến ngày mai đi. Rồi nói chuyện thẳng thắn với cô ấy. Xin lỗi đã nói nặng lời với cậu nhưng mình nghĩ cậu cần được thức tỉnh. Thế nhé, chào cậu.
Jeremy gác máy, lòng nặng trĩu.
“Mình là người như vậy đấy. Một kẻ thủ đoạn, phản bội, thiếu tôn trọng người khác… Đó là lý do Victoria bỏ đi. Một cơn ác mộng!”
Hắn nhớ ra các cuốn album ảnh khi kiếm tìm những chỉ dẫn. Hắn thấy chúng trên giá sách ở thư viện.
Ba cuốn đầu hắn đã biết. Cuốn thứ tư dành cho Simon. Jeremy ngày càng ít có mặt trên các bức ảnh. Hắn giở nhanh và giật mình khi thấy một bức có bố mẹ hắn đang tự hào đặt hai đứa cháu nội ngồi trên lòng mình. Mẹ hắn đã già đi từ khi hai mẹ con làm lành với nhau. Lưng bà đã còng hơn, nhìn bà xanh hơn và yếu hơn. Nhưng bề ngoài của cha khiến hắn quặn lòng. Đâu rồi người đàn ông oai nghiêm? Con người siêu phàm trong những giấc mơ con trẻ cứu cả gia đình khỏi loài quỷ dữ hung tợn nhất ấy đâu rồi? Ông gầy đi. Người ông như oằn xuống dưới gánh nặng của mỏi mệt. Sức khỏe của ông hẳn đã đòi ông phải nghỉ ngơi mà ông chưa khi nào có thời gian để ưu tiên thực hiện.
Vậy là cha hắn và hắn đã làm lành với nhau rồi? Họ đã gặp nhau? Cha đã tha thứ cho hành động không thể chấp nhận được và thái độ xấu xa của hắn?
Bức ảnh cho phép hắn nghĩ thế. Thế nhưng hắn lại không có mặt trong bức ảnh.
“Hay mình là người chụp”, hắn tự nhủ để an ủi lòng mình.
Hắn không muốn nghĩ sâu xa hơn. Quan hệ giữa họ như vậy là đã được cải thiện! Bức ảnh này chứng mình điều đó. Thế là đủ!
Hắn ngó sang bức ảnh khác. Pierre và Clotilde đang ngồi ngoài vỉa hè một quán cà phê. Pierre ẵm cả Thomas và Simon trên đùi. Thomas đang cười tươi. Pierre pha trò. Còn Clotilde thì nhìn nơi khác. “Cô nàng này thật lạ. Chả bao giờ thấy cô ta vui vẻ hay sao?”
Hắn gấp cuốn album lại và nhìn ngắm bàn làm việc. Nó sạch sẽ và gọn gàng. Hắn mở ngăn kéo đầu tiên và thấy trong đó các bản kê tài khoản, phiếu lương, tờ khai thuế mới nhất. Giờ hắn đã là giám đốc kinh doanh. Hắn kiếm được nhiều tiền. Những cuốn séc cho thấy hắn là kẻ tiêu hoang và rất quan tâm đến bản thân: com lê, giày dép, cắt tóc, nhà hàng…
Ngăn kéo cuối cùng bị khóa khiến hắn rất đỗi tò mò. Cho đến tận lúc này những thông tin mà hắn thu thập được chẳng giúp hắn hiểu nhiều về tình hình hiện tại của mình. Nếu hắn đã từng cẩn thận giấu những tài liệu và đồ vật gì trong ngăn bàn làm việc này thì ắt hẳn nó phải có một tầm quan trọng nào đó. Hắn tìm chìa khóa trên bàn, nhìn quanh phòng. Đoạn hắn mở tủ, nhấc lên một chồng áo len, áo sơ mi, lục lọi từng túi áo khoác, nhưng không tìm thấy gì.
Hắn thấy một chiếc két nhỏ đặt trên kệ gần cửa ra vào. Hắn lại gần, sờ vào két và tìm chỗ mở. Cái két kín mít được làm bằng kim loại và vật liệu composite. Có một chỗ màu đậm hơn để lộ gì đó như dấu vân tay. Hắn đặt ngón trỏ lên đó. Một tiếng cạch vang lên và cánh cửa mở ra.
Trong két có một chùm chìa khóa. Còn có một ví đựng thẻ trong đó có một thẻ American Express và một thẻ Visa, cả hai đều mang tên hắn, cùng một cặp tiền. Hắn lấy chìa khóa rồi đi về phía bàn làm việc và mở ngăn kéo ra.
Rất nhiều đồ vật được xếp cẩn thận trong đó. Hắn tìm thấy một khung ảnh l*иg bức ảnh đen trắng, cảm xúc liền dâng trào. Đó là một trong những bức ảnh hiếm hoi chụp hồi hắn còn niên thiếu. Hắn đứng giữa bố mẹ. Gương mặt họ biểu lộ niềm tự hào nhưng vẫn bẽn lẽn khi chụp ảnh cả gia đình. Hồi đó Jeremy mới lên sáu.
Sao hắn phải giấu nó ở đây nhỉ? Nó đáng được bày trong phòng khách hoặc trên bàn làm việc chứ!
Hắn còn nhận ra chiếc hộp bạc xinh xắn bên trong có cuốn Kinh Do Thái mà Victoria đã tặng hắn. Hắn e ngại cầm lên. Lần cuối cùng cầm cuốn sách trong tay hắn đã ngủ thϊếp đi và phải chống chọi với cảm giác kinh hãi cùng những ảo ảnh kì quái. Hắn mở chiếc hộp giờ đã xỉn, lấy cuốn sách ra và thấy nhiều trang đã bị xé toạc.
Hắn nhìn thấy những đoạn kinh bị thiếu: đó là số 30, 77 và 90. Có phải chính hắn đã làm việc này không? Hắn không tài nào biết được. Nếu hắn chưa bao giờ thực sự tuân theo các quy tắc tôn giáo, thì hắn cũng đã có một chút tôn trọng nhất định đối với những đồ vật linh thiêng. Và ngay cả khi việc hắn tự vẫn là trái với các quy luật cơ bản của tôn giáo thì hắn vẫn có lòng sùng đạo theo cách của mình.
Ngoài ra hắn còn tìm thấy một tập thư, thắt bằng rải ruy băng màu đỏ. Hắn tháo ra và làm rơi xấp giấy khỏi tay. Đó là những bức thư Victoria viết. Bức đầu tiên là ngày 14 tháng 5 năm 2001, tức vài ngày sau khi hắn định tự vẫn.
Anh Jeremy,
Chắc hẳn bức thư của em sẽ khiến anh ngạc nhiên. Dù sao chúng ta cũng đã có nhiều thời gian bên nhau và em đã nói với anh thật nhiều (nhiều quá chăng?). Nhưng trước sự im lặng của anh, em chỉ biết nói những lời ngốc nghếch hoặc đề cập đến những chủ đề chẳng hay ho gì. Tình huống không hề tầm thường. Em ở đó để chăm sóc một người đàn ông đã muốn chết vì mình và người đó giờ không muốn nói chuyện với em. Anh chỉ nói khi anh ngủ. Anh nói những điều kỳ quặc. Anh say sưa nói chuyện với những người vô hình.
Các bác sĩ nói anh bị một cú sốc tâm lý nặng phải dần dần mới khỏi. Vậy nên em đợi.
Bởi vì anh quan trọng đối với em.
Em đã chia sẻ cùng anh những nụ cười đầu tiên, những giấc mơ đầu tiên. Trước đây khi chúng mình còn bé, anh luôn chấp nhận những câu nói huyên thuyên của em, những câu chuyện công chúa hoàng tử em kể. Giá hồi ấy mình biết phải hôn nhau như thế nào, phải ôm nhau như thế nào thì bọn mình đã làm rồi. Nhưng hồi đó chỉ cần cho là mình đang yêu và cầm tay nhau là đủ. Chúng mình thật trong sáng và chân thật. Rồi em lớn lên. Em muốn tìm cho mình một công chúng mới, bớt dễ tính hơn. Em đã xa anh, em chỉ xem anh như một vai phụ. Em biết anh phải lòng em và điều đó làm em thích, bởi em là một đứa ngu ngốc luôn thèm muốn người khác thích mình. Em đã quên anh. Anh là một phần tuổi thơ của em còn em thì không muốn là một đứa trẻ nữa. Em muốn trở thành một người phụ nữ quyết định được niềm vui, tình yêu và cuộc sống của mình. Em yêu cuộc sống anh Jeremy ạ. Yêu đến điên cuồng.
Tất nhiên hôm nay anh có thể nghĩ rằng hành động tự vẫn của anh đã chinh phục được em bởi nó cực đoan, rằng một lần nữa em hãnh diện về nó, về một bằng chứng tình yêu khiến em có thể từ chối mọi kẻ khác. Nhưng anh nhầm rồi. Chính lời nói chất chứa tình cảm của anh khiến em ngưỡng mộ. Nếu em đã tìm đến nhà anh sau khi nghe anh thổ lộ tình yêu, thì đó là bởi anh đã nói những điều mà em luôn muốn được nghe. Anh bất chấp hoàn cảnh và hậu quả, anh đã thổ lộ tình yêu bởi vì anh phải làm thế. Như thể đó là vấn đề sống còn. Em đã khước từ cuộc sống của anh, anh đã chọn cái chết. Em không hề cho rằng hành động của anh là anh hùng. Ngược lại em thấy nó nực cười. Chỉ có cuộc sống mới đưa con người đến tình yêu. Em không hiểu được hành động của anh. Em sẽ không bao giờ hiểu được. Nó thái quá và phi lý. Nó khiến em sợ. Anh làm em sợ. Không phải tình yêu của anh. Tình yêu của anh không làm em sợ.
Em muốn được ở bên anh, được thấy anh qua khỏi và mỉm cười. Anh đã chiếm được một vị trí quan trọng trong em. Anh đã thức tỉnh em. Anh đã đưa em ra khỏi giấc mơ về cuộc sống để dắt em vào chính cuộc sống.
Không đặt lên môi em nụ hôn…
Victoria.
Lời lẽ đó gợi lại những hình ảnh. Hình ảnh khi hắn còn bé, những năm tháng đằng đẵng hy vọng vào tình yêu của
Victoria. Hắn mặc cho nỗi xao xuyến tràn vào lòng và ru hắn một lúc. Để cảm thấy khoan khoái. Hoặc chí ít ra để sống lại những cảm giác giúp hắn quên đi những câu hỏi, những hoài nghi và những nỗi sợ hãi.
Tờ giấy thứ hai là một bức thư điện tử được in ra và đề ngày 17 tháng 1 năm 2002.
Tình yêu của em,
Em yêu anh (nhưng em nghĩ đã nói với anh điều này rồi).
Em nhớ anh. Mẹ nói em có thể đến với anh. Nhưng em không chắc lắm. Em phải nghĩ đến việc cư xử một cách khéo léo với bố em, ông vẫn đang bàng hoàng trước việc em từ hôn Hugo.
Em chỉ đơn giản muốn nói với anh là trong suốt chặng đường ngồi trên tàu em luôn nghĩ về hai ta. Nghĩ rất lâu. Và em kết luận rằng chúng ta sẽ là một cặp đôi lý tưởng. Như thế là yên tâm rồi, đúng không?
Hãy nhớ kiểm tra thật kỹ các vòi nước nhé, nhớ tắt điện và ngắt bình gaz (em thích nói thế… giống kiểu một đôi vợ chồng già!).
Hẹn anh ngày mai, đức vua của em.
Victoria.
Hắn nhận ra Victoria trong vài dòng chữ này và hạnh phúc vì tìm thấyở đó những tín hiệu của sự chung sức chung lòng, mặc dù nó giờ đã vuột khỏi hắn.
Sau đó hắn còn đọc được nhiều lời lẽ yêu thương nữa. Những lời lẽ của một người đàn bà viết cho người đàn ông mình yêu, như những lời ghi trên bàn để ở đầu giường khi hắn tỉnh dậy vào buổi sáng, trên cửa kính phòng tắm hoặc trong túi áo khoác, rồi một bức thư đề ngày 1 tháng 11 năm 2003.
Jeremy,
Anh không muốn nói về chuyện đó? Anh không muốn nghe em? Vậy em hy vọng anh sẽ đọc thư em viết.
Như em đã thử nói với anh hôm qua trước khi anh nổi giận, tuần trước mẹ anh có gọi điện. Mẹ muốn gặp em. Anh chưa khi nào kể nhiều về bố mẹ cho em nghe, nhưng những gì ít ỏi anh nói với em cũng đủ để khiến em không muốn gặp họ. Nhưng bởi em vẫn thích có ý kiến của riêng mình nên đã nhận lời mẹ. Vả lại cũng không phải chỉ vì lý do ấy, mà còn bởi em thấy thái độ của anh đối với bố mẹ thật kỳ quặc. Mẹ và em đã gặp nhau ở quán cà phê Le Néo. Em không cần phải nói với anh rằng đó là tên mới của quán bar mà bố anh đã làm chủ trong suốt hơn ba mươi năm.
Mẹ anh là một người phụ nữ dịu dàng, nhút nhát, thông minh. Không giống chút nào với con người quái ác anh từng tả cho em! Làm sao một người đàn bà nhỏ bé như thế lại có thể đối xử tệ với con trai của chính mình?
Và đây là những gì bà kể về chuyện đã xảy ra:
Trước đây anh là một cậu bé đáng yêu, được bố mẹ chiều chuộng yêu thương hết mực cho dù gia đình gặp nhiều khó khăn về tiền bạcQuán bar không mang lại lợi lộc gì nhiều. Phải mở cửa sớm và đóng cửa muộn mới kiếm được đủ tiền chỉ để cho ông vua con trong nhà đủ ăn đủ mặc (anh đã là ông vua từ hồi ấy đấy!). Nhưng gia đình anh hạnh phúc. Cho đến tận khi em gái anh qua đời. Anh thu mình lại trong thế giới của riêng mình, ít cười nói hơn trước. Mẹ lo anh cho mình là thủ phạm. Cuộc sống trong gia đình được tổ chức theo anh. Anh có mối quan hệ đặc biệt tốt với mẹ. Anh biết bà không thể từ chối anh bất cứ điều gì và anh đã lạm dụng điều ấy. Lớn lên, anh ngày càng cô độc. Hiếm khi anh đi chơi. Suốt ngày anh ở trong phòng đọc sách rồi đi ra ngoài một mình. Bà nhanh chóng biết được con trai mình đang yêu. Như tất cả các bà mẹ cả nghĩ khác, mẹ đã lục tìm trong đồ đạc của anh và phát hiện những bài thơ, giọng điệu tuyệt vọng, no future. Khi anh quyết định không sống ở nhà nữa, bố mẹ đã lo sợ anh hoàn toàn biệt lập với mọi người. Suốt sáu tháng trước khi anh có hành động đó, họ thấy anh kỳ lạ. Anh không ăn, không học hành nữa, ngủ ít. Bố mẹ khuyên anh đi gặp bác sĩ tâm lý nhưng anh từ chối. Lần cuối cùng anh đến gặp họ là hai ngày trước khi anh định tự vẫn. Ánh mắt anh lạc lõng, nhưng anh không muốn nói. Họ lo lắng muốn chết. Trước ngày sinh nhật anh, mẹ anh gọi điện và ngỏ ý muốn mừng sinh nhật anh ở nhà họ vào ngày hôm sau. Anh đã cảm ơn bà. Mẹ thấy anh có vẻ khá hơn, gần như vui vẻ. Anh nói với bà rằng đó sẽ là một ngày trọng đại. Bà cứ ngỡ anh nói về ngày sinh nhật thứ hai mươi của mình…
Đương nhiên, khi bố mẹ biết tin anh làm vậy, họ đã chết lặng. Họ đến được bệnh viện thì anh đã không biết gì nữa rồi. Và khi tỉnh lại thì anh từ chối gặp bố mẹ. Họ nghĩ anh xấu hổ về việc mình đã làm và chưa sẵn sàng đối mặt với họ.
Ngay khi anh ra viện bố mẹ liền đến thăm anh. Anh không hé một lời. Em còn nhớ, lúc đó em ngồi ngay cạnh anh. Mẹ nói chuyện với anh nhưng anh thờ ơ, vắng lặng. Thế là bố anh nổi cáu. Họ đang sống giữa một cơn ác mộng. Họ không hiểu gì cả. Mẹ anh khóc suốt ngày này qua ngày khác.
Phần tiếp theo em biết rõ. Anh từ chối mọi tiếp xúc. Bố anh dần chìm trong suy sụp. Ông nghĩ đã mất đi đứa con trai và phải để tang nó. Ông cấm mẹ không được nhắc đến tên anh ở nhà.
Thế là mẹ muốn gặp em. Bà nghĩ em là người chịu trách nhiệm về sự thay đổi này. Em đã không nói với bà chuyện anh kể về những việc đã qua như thế nào. Làm sao họ hiểu được? Bản thân em cũng không thể hiểu được. Tại sao lại có những câu chuyện này hả Jeremy? Anh trách cứ bố mẹ điều gì? Em đã thấy ở anh một bản chất nguy hại đôi khi cố gắng trồi lên và biến anh thành kẻ ác. Đúng là độc ác khi đối xử với bố mẹ để mình như thế!
Giống mọi bận, chắc chắn anh không muốn nói về chuyện này. Nhưng liệu chúng ta có mãi che đậy được sự thật này, giấu giếm phần này trong anh và tiếp tục làm như thể mọi chuyện vẫn tốt đẹp? Em không thể làm thế.
Em mong rằng tối nay khi về nhà chúng ta sẽ nói chuyện với nhau. Em để anh tự làm chuyện đó.
Victoria, người dù sao cũng vẫn yêu anh.
Jeremy khó khăn lắm mới đọc xong. Đôi mắt hắn đẫm lệ. Sao lại có thể như thế? Hắn thực sự đểu giả đến như thế sao?
Tại sao sau mỗi lần tỉnh dậy làm hắn quên đi một phần quá khứ của mình, hắn lại trở thành một người đàn ông biết điều, một người con trai và một người chồng yêu thương tràn đầy tình cảm? Thật ngược đời! Hắn thấy mình bình thường khi hắn không phải ở trạng thái bình thường.
Còn một bức thư cuối cùng trên bàn. Hắn cầm nó lên, sợ hãi. Nó còn hé mở cho hắn biết thêm điều gì nữa đây? Hắn có thể chấp nhận thêm điều gì đó nữa hay không?
Bức thư này không đề ngày. Nét viết không còn đều như trước. Một vài từ bị gạch xóa nhằng nhịt.
Jeremy,
Em biết anh không thích em viết thư cho anh. Nhưng em không có cách nào khác để tỏ bày với anh tình cảm của em. Em đang mất phương hướng, Jeremy ạ.
Bởi vì người đàn ông em yêu không còn yêu thương em nữa. Anh ta cũng không còn yêu cuộc sống, gia đình và tổ ấm của mình nữa. Anh không còn hạnh phúc khi ở bên em. Anh giữ một mối quan hệ giả tạo để khỏi làm em đau lòng hoặc để tránh phiền toái. Anh luôn lẩn tránh sự thật mỗi khi nó không làm cho anh vui. Khi ở nhà anh như ngọn lửa tắt ngấm. Tinh thần anh như bị thu hút bởi những suy nghĩ khác. Suy nghĩ nào vậy? Em tin chắc là em và các con trai của chúng ta không hề hiện diện trong đó. Thomas giờ không nói chuyện với anh nữa. Nó đã từ chối tình cảm của anh. Anh rất ít khi có nhà, thường xuyên đi công tác, hoặc khi ở nhà, anh mệt mỏi và không có thời gian. Anh liệu có biết Thomas đang gặp nhiều vấn đề nghiêm trọng ở trường không? Nó từ chối học. Trong khi nó là một đứa xuất sắc đến thế. Bác sĩ tâm lý nói đó là cách nó trừng phạt chúng ta. Trừng phạt anh vì anh luôn vắng mặt, còn em, là do không biết cách giữ anh ở nhà. Anh có biết rằng nó phải gặp bác sĩ tâm lý hàng tuần không? Còn Simon, anh có biết những tiến bộ gần đây nhất của con là gì không? Liệu anh có để ý đến việc đó? Không phải công việc là kẻ đã đánh cắp tình yêu của anh. Anh sử dụng nó để chạy trốn mẹ con em. Với anh mẹ con em giờ không đủ nữa. Như thế cuộc sống gia đình mình không còn mang lại niềm vui mà anh vẫn không ngừng tìm kiếm. Thậm chí có thể anh đã gặp một người phụ nữ khác. Có thể anh trải qua cùng cô ấy những gì mà chúng ta đã từng trải qua. Vấn đề không phải ở chỗ phải biết anh có mối quan hệ nào mà phải hiểu làm thế nào mà anh ra nông nỗi đó. Ban đầu em cho rằng mình là nguyên nhân dẫn đến việc tình yêu của chúng ta mai một. Sau rồi em từ chối kết tội bản thân. Yếu tố duy nhất sai lệch chính là anh. Tuổi ấu thơ anh tự bịa ra, những lời dối trá, những nỗi sợ không kiểm soát được, những đợt mất trí có lợi cho anh… Vấn đề xuất phát từ việc anh không muốn nhìn nhận. Em không thể làm gì nếu anh không cho em bước vào cái thế giới khác mà anh lui vào đó để giải thoát mình.
Dù vậy, em luôn tin rằng vẫn còn có thể cứu vớt được mối quan hệ của chúng ta.
Victoria
Đôi mắt hốt hoảng của hắn còn lần theo lá thư, kiếm tìm giữa đám từ ngữ và những dòng chữ một lý do để an lòng. Hắn thấy đau thắt ở ngực. Victoria, lẽ sống của hắn và cũng là lý do hắn chết đang đe dọa sẽ rời bỏ hắn.
Bỗng nhiên, hắn nghe thấy một cú va đập, tiếp theo là một tiếng hét vọng ra từ bếp. Hắn không phản ứng ngay. Nhưng Thomas hoảng sợ chạy vào phòng.
– Bố còn chờ gì nữa? Lại đây nhanh!
Trong ánh mắt nó là nỗi sợ hãi. Và cả lòng căm thù.
Jeremy đứng bật dậy. Simon đang nằm sóng soài trong bếp, bất tỉnh. Máu chảy ra từ cánh tay nó.
– Em bị trượt chân và bị đứt tay. Đầu em đập xuống đất. Mạnh lắm.
Giọng của Thomas run run. Nó nhìn Jeremy, hy vọng nghe được một lời nói làm nó yên lòng, Jeremy cúi xuống Simon. Nó bị ngã và đống thủy tinh mà Jeremy đã vun gọn và một góc trước đó vài phút. Cánh tay bị rạch đứt ở nhiều chỗ. Nó thở chậm chạp.
– Em… em chết rồi hả bố? Thomas khóc nấc hỏi hắn.
Nó đứng sau lưng bố và chờ hắn kiểm tra.
– Con đừng lo, Jeremy nói giọng chắc chắn.
Jeremy tát nhẹ vài cái vào má Simon. Thằng bé mở mắt ra.
– Ổn thôi Simon. Mọi chuyện đều ổn. Con bị chảy máu nhiều nhưng không nghiêm trọng đâu. Ta sẽ gọi xe cấp cứu. Nhưng trước hết bố sẽ băng lại cho con.
Hắn quấn một đoạn khăn lau xung quanh vết thương, không chắc là đã làm đúng.
– Bố ơi, con đau. Simon hổn hển nói.
Thằng bé nhìn hắn, lo lắng.
– Sẽ ổn thôi con.
Thomas đi nhón gót, còn hắn ôm lấy Simon và bế con vào tận phòng khách. Hắn để con nằm xuống ghế bành rồi nhấc điện thoại lên. Thomas quan sát bố, nắm chặt tay em. Thằng em mỉm cười với nó.
– Không sao đâu anh Thomas. Bố bảo thế rồi mà.
– Ừ, không sao, anh nó đáp.
Jeremy lo lắng ấn số 15. Thằng bé bị mất nhiều máu, tuy đã chảy chậm vì được băng lại nhưng máu vẫn nhỏ thành giọt qua miếng vải.
– Cấp cứu, là… con trai tôi, Jeremy giải thích với một giọng nói chuyên nghiệp trả lời máy. Nó bị đứt cổ tay. Có chảy máu. Nó còn bị ngất đi nữa. Tôi đã buộc garô cho nó rồi. Địa chỉ của tôi à?…
Hắn ấp úng:
– Vâng, tôi không… tôi hơi hoảng… Tôi… Địa chỉ của tôi, vâng…
Jeremy không thể trả lời, hắn cảm thấy vừa lố bịch vừa yếu ớt.
– Số 9 đường Récollets, quận 10, Thomas lạnh lùng nói.
Jeremy nhắc lại địa chỉ cho người ở đầu dây rồi cúp máy.
– Bố… bố quên mất… Vài phút nữa họ đến ngay, Jeremy bối rối thông báo.
– Bố ơi, con đau.
Mặt Simon lúc này trắng bệch. Mồ hôi khiến lọn tóc xoăn màu nâu của nó dính bết trên trán.
– Bác sĩ đang đến. Sẽ ổn thôi con ạ.
– Phải gọi cho mẹ, Thomas nói.
– Đúng. Con nói đúng. Nhưng không phải bây giờ. Đợi bác sĩ đến đã. Khi nào biết nhiều hơn chúng ta sẽ gọi.
Cả ba bố con im lặng. Thomas vẫn nắm tay em trai. Còn Jeremy vuốt ve mặt nó. Một lần nữa hiện tại đã túm lấy hắn, dữ dội hơn. Lúc trước hắn hoàn toàn bị chi phối bởi việc cấp cứu, nỗi sợ hãi, việc cần làm. Và bây giờ là cảm giác có tội.
“Mình không phải một người chồng trách nhiệm. Mình không phải là một người cha trách nhiệm. Khi lên cơn mình là một mối nguy hiểm với người thân. Và mình là một người cha xấu xa khi mình tỉnh táo.”
Đội cấp cứu đến đã lôi hắn ra khỏi những suy nghĩ đen tối. Bác sĩ khám cho Simon còn Thomas đứng nhìn đầy lo lắng.
– Thằng bé cũng không mất nhiều máu quá đâu. Cháu bị đứt một tĩnh mạch và có lẽ một gân bị ảnh hưởng. Chúng tôi phải đưa cháu đến bệnh viện để mổ. Anh đi cùng chứ?
– Vâng, tất nhiên rồi. Thomas và tôi sẽ cùng đi.
– Đi đâu hả bố? Simon hỏi giọng yếu ớt.
– Đến bệnh viện. Bố và anh sẽ đi cùng con.
– Con sẽ đi bằng xe cấp cứu ạ?
– Ừ.
– Có còi hú không?
– Nếu cháu thích, ông bác sĩ nháy mắt trả lời.
– Tuyệt.
Ca mổ đã xong. Bác sĩ đã làm Jeremy yên lòng. Thomas vẫn ngồi trên ghế băng, đầu gối thu lại, tay ôm lấy đầu. Thái độ của nó lạnh lùng và xa cách.
Jeremy ngồi xuống cạnh nó.
“Mình thấy rõ là Thomas không ưa mình. Nó phán xét mình, đánh giá mình. Mỗi cử chỉ của mình đều khiến nó thất vọng. Tuy vậy dường như nó không ghét mình. Nó cần một người bố và nuôi hy vọng mình sẽ làm tốt vai trò của mình. Nhưng mình làm được gì bây giờ? Liệu còn có thể lấy lại được lòng tin của nó không nhỉ? Và liệu ngày mai mình có lại trở thành một ông bố mà nó sợ không?”
Thomas ngẩng đầu lên, vẻ dò hỏi.
– Em khỏe. Họ phải khâu vài mũi.
– Em có đau không? Nó hỏi khẽ.
– Không. Giờ em đang ngủ.
Jeremy cầm lấy tay con và muốn kéo nó vào lòng mình nhưng Thomas chống cự rồi khóc nấc lên. Jeremy ôm lấy vai con, nhưng vẫn cảm thấy một chút chống đối. Hắn cố thêm và cuối cùng thì Thomas cũng để cho hắn ôm vào lòng.
– Mọi chuyện đều ổn. Con thực sự là một người đàn ông nhỏ bé rồi đấy. Bố ngưỡng mộ lòng dũng cảmở con. Con đã sợ, đúng không?
Thomas hít một hơi thật mạnh rồi khẽ gật đầu.
– Ấy vậy mà con không hề biểu lộ gì. Để không làm em sợ. Bố tự hào về con lắm, con trai ạ.
Nghe thấy thế, Thomas ngẩng mặt đang gục vào vai bố, nhìn hắn bối rối.
– Thật đấy, bố thực sự tự hào về con, con trai ạ.
Hai bố con ôm ghì lấy nhau.
“Mình đáng ra phải là người yêu thương nó, che chở cho nó, an ủi nó. Ấy vậy mà mình thấy vẫn còn trẻ quá, non nớt quá trước trọng trách này.”
Điện thoại đổ chuông, Thomas đứng dậy. Nó lục trong túi quần và lấy ra chiếc điện thoại di động.
– Mẹ gọi. Bố nghe nhé?
Jeremy cầm lấy điện thoại.
– Victoria?
– Jeremy? Thomas đâu? Em để điện thoại lại cho nó.
– Nó ở ngay cạnh anh đây.
– Vậy à? Thế hai bố con đang ở đâu?
– Em đừng lo… bọn anh đang ở bệnh viện.
– Sao? Đã xảy ra chuyện gì thế?
Nàng gần như hét lên.
– Là Simon. Nó bị đứt tay.
– Nó bị đứt tay? Sao lại thế? Trời ơi!
Victoria hoảng hốt.
– Victoria, bình tĩnh đi em. Mọi chuyện đều ổn, anh đảm bảo đấy. Simon ổn rồi. Họ đã khâu xong vết thương. Giờ nó đang nghỉ.
– Họ đã khâu… Anh đang nói gì thế? Nó gặp chuyện gì?
– Nó làm vỡ cốc và ngã vào đống thủy tinh. Nó bị một vết đứt sâu ở cẳng tay, nhưng không sao cả, thật mà.
– Anh nói thật không đấy?
– Thật. Đương nhiên rồi.
Hắn im lặng giây lát.
– Anh thấy mình có lỗi, Victoria.
– Em không cần biết! Bác sĩ bảo sao?
– Anh chưa biết. Hai bố con đang đợi ông bác sĩ mổ cho nó. Em đừng lo.
– Em đừng lo ư? Anh thấy thế à? Em mới đi có vài giờ mà con trai đã phải vào nằm viện!
Giờ thì nàng nói to lên những suy nghĩ của mình.
– Em làm được gì bây giờ? Em không thể đến ngay được. Em ở cách ba trăm cây số, lại không có xe.
– Tìm cách nào đó đi. Simon chắc chắn sẽ cần đến em.
Hắn đã chỉ nghĩ đến bản thân khi nói câu đó và ngay lập tức cảm thấy mình có lỗi khi tranh thủ tình thế này.
– Không có tàu trước sáng mai. Em… em không biết phải làm gì.
“Ngày mai? Từ này không có nghĩa lý gì với mình hết! Mình muốn gặp nàng! Mình sẽ lại mất nàng mất thôi!”
Hắn những muốn van xin nàng đến ngay nhưng đành im lặng trước sự lo lắng của Victoria. Nàng sẽ nghĩ gì nếu hắn than phiền?
– Con trai em đang nằm viện, còn em thì ở tận đây. Nó thể nào cũng đòi em! nàng rên lên.
– Không, nó sẽ ngủ. Nếu nó thức dậy anh sẽ bảo là em sắp về.
Nàng im lặng một lúc. Jeremy nghe thấy tiếng nàng thở dài. Có thể là nàng đang khóc? Rồi nàng trấn tĩnh lại.
– Thế Thomas, nó phản ứng ra sao?
– Nó rất dũng cảm.
– Chuyển máy cho con đi.
Hắn đưa điện thoại cho con.
Jeremy rất vui vì được nói chuyện với Victoria. Đồng thời hắn cũng vô cùng thất vọng vì ý nghĩ không được gặp nàng trước ngày mai.
Trước khi tắt máy, Thomas quay sang nhìn bố.
– Mẹ biết không, không phải lỗi của bố đâu. Đó là một tai nạn. Bố chăm sóc bọn con rất tốt… Con chuyển máy lại cho mẹ nhé?
Nhận thấy ánh mắt khó chịu của Thomas khi nhìn mình, hắn hiểu rằng Victoria đã từ chối không muốn nói với hắn.
Thomas cúp máy. Nó quay lại nhìn bố và nhún vai để giải thích rằng nó không thể làm khác.
– Mai mẹ về, nó buông lời như thế để an ủi hắn.
– Mẹ trách bố đúng không?
Thomas cụp mắt nhìn xuống.
– Bố không tốt với mẹ thời gian gần đây đúng không?
Thằng bé không trả lời.
– Bố không biết chuyện gì. Thế con nghĩ sao về chuyện đó?
Chắc chắn thằng bé phải có quan điểm nào đó trước tình hình này.
– Bố không tử tế cho lắm và… thường xuyên vắng nhà.
– Bố làm việc nhiều quá à?
Thomas gật đầu.
– Không khi nào bố có nhà. Còn mẹ nói bố không quan tâm đến mẹ nữa.
– Thế con có tin là thật không?
– Có, thật đấy. Mà bố cũng có chăm sóc bọn con nữa đâu.
– Thế con giận bố không?
Thằng bé gật đầu.
– Con biết không, bố sẽ cố thay đổi. Bố hứa với con thế.
Vừa thốt ra lời hứa hắn đã thấy tiếc ngay.
“Mình thật ngốc khi mang lại cho nó cái hy vọng này! Mình là thằng đàn ông dường như chuyên đi gieo bất hạnh cho những người xung quanh. Cho vợ con mình, bố mẹ mình…”
– Phải gọi cho ông bà thôi. Con có số không?
Thằng bé nhìn hắn ngạc nhiên.
– Có, con có. Nhưng…
Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên của Thomas, Jeremy biết một nỗi thất vọng khác đang chờ hắn.
– Nhưng sao?
– Không gì ạ… Để con gọi cho.
Thằng bé không ngẩng đầu lên.
– Bà ạ? Cháu Thomas đây… Cháu đang ở bệnh viện… Không, không, cháu chuyển máy cho bố để bố giải thích.
Rồi nó đưa điện thoại cho Jeremy.
– Mẹ?
– Ừ… Có chuyện gì thế? Có chuyện chẳng lành với nó sao?
Jeremy quặn lòng khi nghe thấy mẹ nói.
Hắn kể cho mẹ nghe về tai nạn và bảo mẹ yên tâm, sức khỏe của Simon vẫn tốt.
– Tại sao Victoria không gọi cho mẹ? Bà hỏi giọng đanh hơn.
– Cô ấy không có nhà. Cô ấy đang ở nhà bố mẹ đẻ.
– Thế nó để con trông con à? Bà nói giọng cay nghiệt.
– Con nghĩ là bọn con đang gặp trục trặc một chút…
– Con nghĩ thế à?
– Nhưng mọi chuyện sẽ ổn thôi. Còn mẹ? Mẹ dạo này thế nào?
– Mẹ thế nào ấy à? Con lo cho mẹ ư? Hôm nay con lại nghĩ đến chuyện này ư? Bởi vì con sợ cho con trai của con đúng không? Xe cấp cứu, bệnh viện, nỗi sợ hãi đã gặm nhấm trong ruột con… kinh khủng quá chứ gì?
– Đúng ạ…
– Cái kiểu sợ hãi khiến ta nối lại với thực tại. Và thực tại chính là bố mẹ, người mà con đã quên mất rồi. Con không hề cho bố mẹ biết tin tức gì suốt sáu năm qua. Rồi đến hôm nay lại gọi điện cho mẹ, chỉ vì con thấy cô độc, lạc lõng, sợ hãi.
Jeremy quỵ ngã. Hắn không thể chịu được khi nghe mẹ hắn nói nặng lời như thế.
– Victoria có đến gặp con không?
– Ngày mai ạ.
– Thế thì bảo con bé gọi cho mẹ.
– Mẹ ơi, con muốn…
Nhưng bà đã cúp máy. Tiếng cúp máy khô khốc như một cái tát giáng vào mặt hắn.
Hắn nhắm mắt, chuẩn bị khóc thì Thomas hỏi:
– Bà không hài lòng hả bố?
Jeremy nhìn nó hốt hoảng, hắn không thể đưa ra câu trả lời và chỉ nhún vai.
– Mẹ nói con người ta vẫn luôn ý thức được những sai lầm của mình, nhưng đôi khi lại muốn tự giấu điều đó.
– Đúng, đến mức quên luôn nó đi. Nhưng con có thể đưa ra ý kiến của mình chứ? Con có thể nói hết với bố.
Thomas lưỡng lự giây lát rồi trả lời với vẻ áy náy.
– Bố không bao giờ chịu đi gặp ông bà. Bố từ chối nói chuyện với ông bà qua điện thoại. Bố không khi nào đến gặp ông bà với mẹ con con. Đôi lần bà khóc khi mọi người nhắc đến bố. Còn ông thì bảo là không còn con trai nữa. Ông đã tháo tất cả các ảnh của bố ra. Ông không muốn mọi người nói về bố khi có mặt ông. Nếu bố muốn làm lành thì cũng khó khăn đấy. Nhưng vẫn có thể. Như bố với con đây… sáng nay con còn ghét bố, nhưng bây giờ… bây giờ dù sao cũng khá hơn rồi.
Mỗi lời nói chân thành của thằng bé khiến hắn xúc động sâu sắc và hắn bật khóc.
Thomas vòng đôi bàn tay nhỏ bé của mình ôm lấy bố.
– Sẽ ổn thôi bố ạ, sẽ ổn thôi.
Khi ông bác sĩ phẫu thuật trở lại thì hai bố con gần như đã ngủ thϊếp đi. Trông ông giống như vị bác sĩ trong các bộ phim truyền hình: ánh mắt kiên định, tác phong nhanh nhẹn, khoác áo blu trắng, tay áo xắn cao. Thái độ của ông cho thấy ông thuộc típ những người không có thời gian để lãng phí. Một người đàn ông quyết đoán với bệnh nhân, nghiêm khắc với đồng nghiệp.
– Ông Delègue?
Jeremy đứng lên.
– Cháu ổn rồi. Một trong những vết thương khá sâu, nhưng sau này chỉ còn một vết sẹo nhỏ thôi. Đêm nay chúng tôi còn phải theo dõi cháu. Thế mẹ cháu đâu? Cháu vừa đòi gặp mẹ đấy.
– Chắc chắn ngày mai cô ấy tới. Nhưng sao lại giữ cháu lại?
– Vì cháu bị chấn thương vùng đầu. Cháu dù sao cũng đã bất tỉnh.
Jeremy cúi xuống nhìn Thomas chăm chú. Hắn mong có một lời động viên cho thằng bé, nhưng ông bác sĩ vẫn không nói gì.
– Bố con cháu ngủ lại đây với em được không? thằng bé hỏi.
– Theo quy định là không được.
– Thế có gặp được em không? Thomas năn nỉ giọng rắn rỏi hơn.
– Được. Nhưng không quá lâu, vì nó phải nghỉ ngơi, ông nói rồi quay gót.
– Đồ ngu! Thomas vừa nói vừa nhìn bác sĩ đi khỏi.
– Này! Không được nói như thế! Jeremy nói với con.
– Thì con nói giống bố. Nhiều khi bố còn nói những câu tệ hơn ấy chứ!
Simon đang ngủ gà ngủ gật trong phòng. Nó mở choàng mắt rồi mỉm cười với bố và anh.
– Thomas, lúc nãy anh ở đâu đấy?
– Ngay bên cạnh thôi, Jeremy trả lời. Thế nào, con trai thế nào rồi?
– Bố ơi, bố thấy tay con đeo băng dính không?
– Không phải băng dính, mà là băng, Thomas mỉm cười vặn lại em.
– Không, đây là băng dính!
Giọng nó yếu ớt. Nó muốn cử động, nói chuyện, nhưng cơn buồn ngủ bắt đầu đến.
– Em có đau không? Thomas hỏi em.
– Không, hết rồi. Mẹ đâu rồi ạ?
– Lát nữa mẹ đến, Jeremy trả lời và hy vọng thằng bé sẽ ngủ trước khi nhận thấy hắn nói dối.
– Thế khi nào mình về nhà hả bố?
– Con còn phải ở đây đến ngày mai. Jeremy cầm tay con nói.
– Một mình ạ?
– Không, bố và anh sẽ đợi đến lúc con ngủ và sẽ quay lại vào lúc con tỉnh dậy.
– Bố hứa chứ?
– Ừ, bố hứa, Jeremy nói và chìa nắm tay ra. Simon nhìn hắn thắc mắc.
– Nhìn này, đây là cách những người bạn thật sự vẫn làm để giữ lời hứa đấy.
Hắn cầm tay Simon, nắm lại và đυ.ng tay nó vào tay mình.
Simon mỉm cười. Thomas tiến đến và cũng làm động tác đấy. Ba bố con trao nhau ánh mắt đồng tình.
– Bây giờ mình giống như những người bạn hả bố?
– Phải, còn hơn là bạn ấy chứ.
Jeremy cảm nhận được một làn hơi ấm dễ chịu tràn dâng trong lòng. Hơi ấm ấy giải thích cho sức mạnh của sợi dây vô hình gắn kết với hai con trai mình, và không chỉ dừng lại ở những sự việc hay lời nói, nó còn gắn kết cả số phận của họ lại với nhau. Hai đứa trẻ cần có bố để lớn lên. Chúng muốn tìm thấy vị trí của mình trong ánh mắt và trong trái tim bố chúng. Và giờ đây Jeremy đã hiểu rằng cuộc sống của hắn không chỉ đơn thuần là quan hệ của hắn với Victoria nữa. Giờ hắn có một gia đình. Và hắn có trách nhiệm với nó.
Hắn nổi khùng với cái ý nghĩ không thể chắc chắn đảm đương trách nhiệm trong suốt tất cả những ngày, những tháng, những năm tiếp theo.
Vài phút sau Simon đã ngủ say. Thomas và Jeremy ở lại bên giường cậu bé thêm một lúc nữa. Rồi Thomas nhắm mắt nằm cạnh em trai và chìm trong trạng thái mệt mỏi nặng nề chất chứa nhiều cảm xúc. Jeremy ngồi đó nhìn chúng say ngủ, bình thản, hòa hợp.
“Chúng là của mình. Chúng là con trai mình và mình yêu chúng. Nhưng đó là tình yêu gì? Mình nhớ có lần đã nghe thấy một nhà tu hành nói rằng một người đàn ông có ba điều may mắn nối tiếp nhau để tự xây dựng bản thân. Trước hết đó là sự giúp đỡ và tình yêu của bố mẹ. Nếu một người không làm được việc đó, thì vợ anh ta sẽ mang đến cho anh ta một may mắn khác để thoát khỏi cuộc sống của một người đàn ông phóng túng, ích kỷ, không chín chắn. Còn nếu anh ta lại thất bại, thì con cái anh ta sẽ là cứu cánh cuối cùng. Sau đó… anh ta là đồ bỏ đi. Vậy thì mình đã làm gì với ba cơ may ấy của mình? Mình đã làm gì với tình yêu mà mọi người dành cho mình? Mình là một thằng con bất hiếu, một người chồng xấu xa và một người cha tồi tệ. Nếu không tìm ra cách để hành động bây giờ, thì mình sẽ không biết phải làm gì. Mình sẽ kết thúc những ngày tháng của mình trong cô độc, trong nỗi thù oán của người thân. Vậy mà trong lúc đó, mình lại đâm thích cái chứng mất trí, thứ cho phép mình không phải nghĩ tới tình trạng lộn xộn này. Mình phải hành động và trở lại thành con người mà mình từng là, con người mình của ngày hôm nay.”
Điện thoại đổ chuông. Jeremy vội vàng nhắc máy. Hắn nhìn các con.
Chúng vẫn ngủ say sưa.
– Alô, Thomas à?
– Jeremy đây.
– Sao thế? Sao lại nói giọng đấy? Victoria lo lắng hỏi.
– Anh phải nói nhỏ để khỏi đánh thức con.
– Mấy bố con đang ở nhà à?
– Không, ở bệnh viện. Bác sĩ muốn giữ Simon ở lại đây đêm nay, còn Thomas thì vừa ngủ.
– Thế mà anh bảo là không nghiêm trọng! Victoria hoảng sợ ngắt lời.
Jeremy kể cho nàng nghe cuộc nói chuyện với bác sĩ, Victoria bình tâm trở lại.
– Em muốn nói chuyện với các con, nàng nói.
– Anh nhớ em lắm, em biết không?
– Thế à?
Sự mỉa mai biểu lộ vết thương trong nàng khiến Jeremy giận dỗi.
– Victoria, anh cần nói chuyện với em.
– Giờ không phải lúc, anh Jeremy ạ.
Hắn ngập ngừng, Nàng sẽ không tin hắn, cũng giống Pierre.
– Anh phải nói với em rằng… Anh lại bị mất trí lần nữa.
Victoria thở dài tức giận.
– Jeremy, em xin anh đấy.
– Phải, anh biết. Pierre cũng không thèm tiếp chuyện anh khi anh nói thế. Nhưng đúng là anh lại phát bệnh mà! Đây là lần thứ ba. Anh đã hiểu chuyện gì xảy ra giữa anh và em sau khi nghe Pierre và Thomas nói chuyện và nhờ vào bức thư mà anh tìm thấy trong ngăn kéo bàn làm việc. Anh lo lắng không phải vì bệnh mất trí, mà là những gì anh biết được về thái độ của anh kia. Cứ như thể có hai con người trong anh. Một kẻ đểu cáng không chịu chăm sóc vợ con, không muốn gặp bố mẹ mình và chỉ nghĩ đến hưởng thụ cuộc sống một cách ích kỷ… và một con người hoàn toàn khác. Nhưng con người khác ấy chỉ xuất hiện khi kẻ đầu tiên bị mất trí.
– Đó là tất cả những gì anh tìm được hả Jeremy? Đúng là có hai con người trong anh. Một là người mà em từng biết trước đây và một là người mà em mới được biết cách đây không lâu.
– Em phải tin anh, Victoria! Anh xin em đấy! Anh bị điên!
– Còn em thì anh cũng đã làm cho bị điên rồi. Em đã tin vào những câu chuyện của anh quá nhiều lần rồi.
– Anh bị bệnh, em có hiểu không? Bị bệnh!
Nếu không sợ đánh thức con dậy thì Jeremy đã gào lên rồi.
– Em cũng nghĩ thế, Jeremy. Anh bị bệnh.
– Em không muốn nghe anh nói đúng không? Đó là tất cả những gì còn lại từ tình yêu của chúng ta ư?
– Đừng có lôi chuyện tình cảm ra thế Jeremy. Em đã hiểu rằng để mình khỏi đi lạc lối thì em phải từ chối mọi cuộc nói chuyện với anh. Bọn trẻ coi như đã mất bố. Em muốn chúng giữ được một người mẹ có tinh thần minh mẫn.
Giọng nàng đanh lại. Nhưng Jeremy vẫn cảm nhận được nàng đang cố gắng chống chọi lại mối ngờ vực.
– Không thể tin được. Sao mà chúng ta lại đến nông nỗi này cơ chứ? hắn rêи ɾỉ. Ngay đến Thomas cũng nhận thấy hôm nay anh đổi khác.
– Thomas cần một người cha. Còn em, em không chắc còn cần đến một người chồng nữa không.
– Em là cơ hội cuối cùng của anh.
– Không! nàng ngán ngẩm nói. Em không muốn nói về những chuyện này vào lúc này! Không nói qua điện thoại! Không nói đến sau tất cả những gì đã xảy ra!
– Ngày mai thì lại muộn quá.
– Vấn đề là phải biết liệu chẳng phải là đã quá muộn hay sao. Bảo Thomas khi nào dậy thì gọi cho em. Tạm biệt Jeremy.
Jeremy hôn Simon. Hắn bế Thomas trên tay rồi đi ra cửa. Hắn vẫn còn nhớ rõ lần cuối cùng cơ thể Thomas tiếp xúc với hắn là khi thằng bé còn bé tí. Hôm nay hắn vẫn thích như thế, một cảm giác sở hữu xen lẫn với niềm tự hào và sự ấm áp.
Thomas mở mắt, ngẩng đầu nhìn bố, nhưng mi mắt cứ nặng trĩu. Hắn đặt lên trán con một nụ hôn.
– Chúng ta về nhà thôi.
Thomas ngủ lại ngay lập tức.
Ra đến đường cái, một cơn gió vuốt ve lên mặt hắn. Nhưng lòng độ lượng của đêm tháng Năm này không hiến hắn quan tâm.
Hắn gọi một chiếc taxi.
Về đến nhà, hắn đặt ngay Thomas vào giường ngủ. Hắn cảm thấy lòng bồn chồn. Trên taxi, hắn đã nảy ra một ý định. Hắn không biết đó có phải là một ý hay không, nhưng vẫn muốn thử vận may.
Hắn nhanh chóng tìm thấy tập séc và ví của mình trên bàn làm việc, lấy chùm chìa khóa và đi ra ngoài. Hắn ngước lên phố. Đi đến cửa hàng có đề biển hiệu “Máy ảnh-Máy quay video.” Chính vì nhìn thấy biển hiệu này khi ngồi trên taxi mà ý tưởng này nảy ra trong đầu hắn. Hắn bước vào và tiến đến chỗ mấy cái máy quay phim.
– Tôi giúp gì được cho anh? người bán hàng hỏi hắn.
– Tôi muốn mua một cái máy quay phim.
– Anh muốn loại nào?
– Tôi lấy cái này, hắn vừa chỉ tay vào một cái vừa nói. Giải thích sơ qua cho tôi nó hoạt động như thế nào.
Thomas ngủ rất lâu. Jeremy gọi điện đến bệnh viện và một y tá trả lời hắn rằng Simon vẫn ngủ ngon. Sau đó hắn lắp và chỉnh cái máy quay. Công việc này tốn khá nhiều thời gian và hắn thấy mệt mỏi.
Hắn ngồi vào ghế bành. Hình ảnh hắn hiện ra trên màn hình máy quay. Hắn kiểm tra xem hình đã vào chuẩn khuôn hay chưa, ấn vào nút ghi và bắt đầu.
– Victoria, cuốn băng này dành cho em. Có thể nó là giải pháp cho mọi vấn đề của chúng ta. Từ tận đáy lòng anh hy vọng là như thế. Anh vô cùng sợ mất cả ba mẹ con.
“Trước tiên anh sẽ kể cho em chuyện mà anh đã trải qua.
“Anh định kết liễu đời mình vào ngày 8 tháng Năm năm 2001. Ngày anh hai mươi tuổi. Vì tình yêu dành cho em. Ngày hôm nay, anh tự thấy việc làm đó thật ngu xuẩn, mặc dù, thật ngược đời là nó lại mang em đến với anh.
“Ngày 8 tháng 5 năm 2002, khi mở mắt ra anh thấy em ở bên cạnh. Một sự ngạc nhiên thú vị! Khi đó anh có cảm giác mình vừa tỉnh dậy sau khi tự vẫn. Một cú sốc khủng kiếp. Một năm sống với em đã tuột khỏi anh. Một năm quan trọng biết nhường nào!
“Buổi tối, chúng ta đi đến bệnh viện. Khi em để anh lại một mình, cơn mệt mỏi xâm chiếm lấy anh. Chân tay anh đờ đẫn. Anh ngỡ mình đang ngủ thϊếp đi, ấy vậy mà không phải. Còn hơn cả là mệt nữa. Anh không tài nào cử động được, thở cũng khó nhọc. Và ngay gần anh… Em sẽ khó mà tin anh, nhưng… có người đàn ông ấy đang đọc kinh. Một ông già râu bạc phơ. Anh sợ, sợ vô cùng. Trông ông ta vừa siêu thực vừa hiện hữu. Ông ta đọc kinh kaddish, lời cầu nguyện cho những kẻ đã chết với niềm tin và nỗi tuyệt vọng.
Kỷ niệm về lão già khiến câu chuyện của hắn bị ngắt quãng, hắn im lặng. Hắn biết chắc rằng chẳng mấy chốc nữa hắn sẽ sống lại cảnh tượng đó, và ý nghĩ đó khiến hắn lo sợ. Hắn xua đuổi ý nghĩ ấy ra khỏi đầu và tiếp tục.
– Khi anh tỉnh lại lần nữa là ngày 8 tháng 5 năm 2004. Hai năm tiêu tan mất! Khi đó có một đứa trẻ bên cạnh anh, còn anh thì không biết nó là ai. Em có thể tưởng tượng được nỗi ngạc nhiên lẫn sự bấn loạn của anh không? Anh phải nhanh chóng từ bỏ việc tìm kiếm một câu trả lời lô gíc với trí não bệnh tật của anh. Mẹ anh vẫn thường nói người ta chỉ có thể nấu ăn ngon với những cái nồi tốt mà thôi. Mẹ anh…
Hắn buồn rầu mỉm cười.
– Thật kinh khủng khi biết nỗi đau mà anh đã gây ra cho bố mẹ anh! Tình yêu anh dành cho bố mẹ là vô tận. Dĩ nhiên, ý định tự vẫn của anh không phải là một bằng chứng cho tình yêu ấy. Nhưng thái độ sau hành động ngu xuẩn của anh là điều khó tin nhất. Anh phũ phàng quá! Khi anh nhìn thấy mẹ, anh hiểu ngay mình đã làm mẹ đau khổ… Còn bố, ông không đến, ông không muốn gặp anh nữa… Anh tin rằng khi mình đã ý thức được mọi chuyện thì anh sẽ biết cách chuộc lỗi, sẽ thay đổi, sẽ chiếm lại được tình yêu của bố mẹ.
Giọng hắn nghẹn ngào. Hắn hít một hơi sâu rồi tiếp tục.
– Tối đó, anh đi nằm. Anh mở cuốn kinh Do Thái mà em tặng anh ra. Phải thú thật với em rằng anh không hiểu tại sao lại thích món quà đó. Anh chưa khi nào để tâm đến tôn giáo. Lúc đó em đang ở trong bếp. Anh đọc vài câu kinh và bị chóng mặt. Thậm chí còn hơn cả chóng mặt. Nó khiến anh run rẩy và rơi vào một cảm giác khó ở mà anh không tài nào vượt qua được. Lại một lần nữa anh có cảm giác trượt sâu xuống vực thẳm. Và thêm một lần nữa anh nghe thấy lời cầu nguyện rất khẽ nhưng mạnh mẽ hơn nhiều. Ông ta ở đó, lão già ấy đang chìm đắm trong câu nguyện, mắt nhắm, mỗi lời thốt ra đều được ra dấu bằng tay. Bằng cách nào ông ta vào được đây? Anhh muốn gọi em nhưng không thể. Anh sợ. Anh ngủ thϊếp đi và để mặc em một mình với lão già điên khùng đó.
Khó khăn lắm hắn mới nói hết câu. Giọng hắn nhỏ dần.
– Em thấy không, anh bắt đầu thấy cơn khó xâm chiếm trong người đây. Anh thở khó nhọc, chân tay rã rời. Anh toát mồ hôi. Nhưng anh phải nói xong đã.
Hắn hít một hơi dài.
– Khi anh tỉnh dậy… đó là… sáng nay. Không chút kỉ niệm nào về sáu năm qua. Và đó là lúc mà anh làm quen với thực tế mới của mình.
“Trong số những tin tốt, anh được biết mình là bố của một cậu bé nữa. Có lẽ anh chỉ làm được mỗi việc đó là việc tốt.
“Còn những tin xấu, đó là một danh sách dài dằng dặc. Em đã rời bỏ anh. Em không còn yêu anh nữa. Đứa con trai cả căm ghét anh. Bố mẹ anh chối bỏ anh. Người bạn tốt nhất của anh không còn coi anh ra gì. Tất cả chỉ bởi vì anh cư xử như một gã đểu cáng với những người mà anh yêu quý. Quá sai lầm! Và giống như một kẻ vô liêm sỉ, dường như anh còn lấy cớ bị mất trí mỗi khi lý do đó có lợi cho mình!
Hắn thấy sức lực đang rời bỏ hắn và phải cố gắng lắm hắn mới tập trung được. Hắn phải nói cho xong! Hắn kiên quyết nhìn thẳng vào ống kính.
– Victoria, em phải tin anh! Anh không đóng kịch đâu. Anh không hiểu mình đang gặp phải chuyện gì nữa. Dù có chuyện gì thì em cũng hãy làm theo những gì anh yêu cầu em lúc này nhé.
“Anh bị bệnh, Victoria. Không thể có lời giải thích nào khác. Không biết nó là một dạng tâm thần phân lập hay một kiểu rối loạn tâm thần? Anh không biết. Thế nên anh yêu cầu em đưa anh vào điều trị nội trú và chạy chữa cho anh. Bằng chứng cho căn bệnh của anh là cuốn băng hình này và bức thư anh để lại trên bàn làm việc.
“Ngày mai, nếu anh lại là kẻ phá hủy cuộc sống của anh, của chúng ta, thì anh sẽ phản đối kịch liệt việc đưa anh vào bệnh viện. Hãy dùng hai bằng chứng này chống lại anh. Anh van xin em hãy làm thế đi! Nếu em không còn tin vào tình yêu của chúng ta thì hãy làm nó vì anh. Anh không thể tiếp tục sống cơn ác mộng này nữa. Và nhất là đừng nghe những gì anh nói. Anh là một kẻ dối trá.
Jeremy thả mình ngả ra sau ghế. Có thể giờ hắn đã nằm ngoài tầm ngắm của chiếc máy quay, nhưng hắn cũng mặc kệ. Hắn đã nói được hết những gì muốn nói. Sự hài lòng mà hắn có được từ việc làm đó gặp phải nỗi sợ đang xâm chiếm hắn. Một nỗi sợ hãi gần như hoảng loạn khiến hắn ngạt thở. Một lần nữa hắn sẽ chết, sẽ gặp lại lão già trong những cơn ác mộng.
– Victoria… anh đi ngủ đây, hắn hổn hển. Em thấy đấy… anh mang đến cho em bằng chứng cho… tình yêu của anh. Anh làm thế là vì em… vì các con… vì cả bố mẹ anh nữa… Là kẻ điên khùng đã… gây đau khổ cho mọi người… chứ không phải người mà em và con… từng yêu thương…
Hắn giật mình, ngoảnh đầu về phía bên phải. Bây giờ thì lời nói của hắn gần như không còn nghe được nữa.
– Anh nghe thấy ông ta rồi… Victoria… lời cầu nguyện… ông ta ở đây… trước mặt anh.
Hắn khóc như một đứa trẻ.
– Ông ta… đó… Victoria… Anh sợ… Anh sợ lắm… Vẫn là khúc cầu nguyện cho kẻ đã chết… Tại sao?… Tại sao?… Ông muốn gì? Ông ta muốn gì hả Victoria? Anh điên mất rồi, Victoria… điên mất rồi… Anh… yêu em…