Đáng thương Vĩnh Bình quận vương sống gần bốn mươi năm, lại không biết đi đâu mua loại giấy cỏ trông không bắt mắt nhưng thực tế lại rất hữu dụng, bất đắc dĩ hắn phải tìm đến vương phi, kể lại sự tình.
Rất khó dùng lời để miêu tả biểu cảm của vương phi trong khoảnh khắc nghe được cái gọi là sự thật. Nếu phải nói, Vĩnh Bình quận vương nghĩ có lẽ nàng cần giấy cỏ hơn cả lão thái thái.
"Báo mộng? Vương gia ngài đang nói đùa sao?"
Vương phi mặt đầy vẻ không dám tin.
Dù ngay từ khoảnh khắc vương gia mở miệng, nàng ta đã liên kết những chuyện xảy ra gần đây, bao gồm cả việc nàng ta âm thầm điều tra chuyện tiểu thϊếp trong phòng, trước đây nàng ta chưa nghĩ ra, nhưng lúc này đã hoàn toàn tỉnh ngộ.
Nhưng dù vậy, nàng ta vẫn chọn không tin.
Làm sao có thể tin được? Nếu nói người khác là mười năm tức phụ mới thành bà bà, nàng ta gả đến vương phủ đã hơn hai mươi năm, vất vả lắm mới thoát khỏi bà bà phiền phức, kết quả bây giờ bắt nàng ta thừa nhận... bà bà chết rồi vẫn không tha cho nàng ta?
Đây là nỗi khổ nhân gian nào!
Lão vương phi âm hồn bất tán!
"Bảo nàng đi thì nàng đi, sao lại nhiều lời thế? Nếu nàng không muốn quản gia này, thì cứ nghỉ ngơi ở chính viện, để đệ muội quản trung quán! Nếu không, để Kỳ di nương các nàng đi làm cũng được!"
Đương nhiên là không được!
Vương phi nhịn đầy bụng oán hận, cuối cùng đành phải nhận nhiệm vụ tìm giấy cỏ phiên bản bình dân.
Đặt giấy cỏ lên bàn thờ cúng tổ tiên...
Chỉ nghĩ thôi đã thấy ngột ngạt.
"À phải rồi, lão thái thái nói, cần rất nhiều giấy cỏ, đặc biệt nhiều, một bó dày, còn phải dùng dây buộc chặt, mới có thể đặt trước bài vị của người." Trước khi đi, vương gia còn dặn dò thêm một câu.
Thật lòng mà nói, dù trước đó vương phi còn chút nghi ngờ trong lòng, thì khi nghe câu cuối cùng của vương gia, tất cả mọi nghi ngờ đều tan biến. Chỉ vì câu nói cuối cùng đó quá giống điều lão thái thái sẽ nói, nghe qua đã thấy đặc biệt thiếu văn hóa, càng ngẫm kỹ càng thấy thiếu văn hóa.
Vương phi suýt nữa đã bị nhồi máu cơ tim.
Đợi bình tĩnh lại một chút, nàng ta gọi tức phụ đến, cũng chính là thế tử phi của Vĩnh Bình vương phủ, nói lại tất cả những yêu cầu lỉnh kỉnh đó: "... Nhớ rồi chứ? Vậy thì mau đi làm đi."
Có câu, cá lớn nuốt cá bé, cá bé nuốt tôm tép. Tuy vương phi thường thích trút giận lên các thϊếp trong phòng, nhưng khi làm việc cụ thể, vẫn tìm tức phụ là thỏa đáng hơn.
Thế tử phi hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, vì sợ vẻ mặt đen đúa của vương phi nên không dám hỏi kỹ, chỉ có thể đồng ý với vẻ mặt bối rối và bất lực.
Tìm giấy cỏ...
Rốt cuộc nàng ấy đã gả vào cái nhà gì đây!
**
Vương phi, thế tử phi khổ, Dương Đông Yến không khổ sao?
Nơi thôn quê nghèo khó xa xôi, nhà xí chỉ là lều đơn sơ, mùi hôi thối có thể chịu được, dưới là hố phân sôi sục cũng tạm chịu đựng. Nhưng sau khi đi vệ sinh, chùi rửa, lại là nỗi khổ não vô vọng nào?
Dù sao cuối cùng cũng có được giấy cỏ, chồng cao bằng nửa người. Dương Đông Yến mở ra trải phẳng dưới đáy rương gỗ cuối giường, bên trên còn phủ một lớp rơm khô che giấu, cuối cùng mới là y phục và chăn bông rách của nguyên chủ.
Theo lý mà nói, giấu kỹ như vậy hẳn không có vấn đề. Dù có bị phát hiện cũng chẳng sao, thật ra ở địa phương này có bán giấy cỏ, chỉ là màu vàng lẫn đen, chạm vào thô ráp khó chịu, chỉ nghĩ thôi đã thấy đau mông.
May mà những ngày khổ cực nhất đã qua.
Vừa mới giấu xong, Dương Đông Yến nghe có người gọi bên ngoài, ra xem thì là đại tẩu hàng xóm: "Gọi ta làm gì?"
"Không phải cô hỏi ai trong thôn đi chợ à? Con trai út nhà ta sắp đi, cô muốn làm gì?"
Dương Đông Yến vội nói: "Giúp ta nhắn với Nhị Ngưu, nói vợ nó có thai rồi, bảo nó đừng làm việc vặt nữa, mau về nhà."