khi
Diệp Ly mất máu quá nhiều, chết ở chỗ này. Beta: Nhạt.Edit: Chanh.••• @tramkyuccuanhat Trong nháy mắt, Diệp Ly cũng bị đóng băng theo. Rõ ràng vừa rồi cánh tay bị đâm, hắn không có chút phản ứng gì. Nhưng giờ phút này, lại giống như bị vạn tiễn xuyên tim, khiến hắn không nhúc nhích được.
Đại sảnh yên tĩnh lại, hai người đàn ông như bị ấn nút tạm dừng, im lặng bất động.
Chỉ có Nữu Thư Thụy bình tĩnh duỗi tay, dễ dàng đoạt dao trong tay Kiều Khải, hung hăng ném về phía xa. Dao nhỏ dính đầy máu rơi xuống mà không gây bất kì tiếng động nào.
Hai người kia giờ mới phản ứng lại, không hẹn mà cùng đi lên. Kiều Khải duỗi tay định kéo Nữu Thư Thụy vào lòng, lại bị Diệp Ly dành trước một bước.
Hắn ôm chặt Nữu Thư Thụy, hai chân vô lực, ôm cô rồi cùng nhau khuỵu xuống đất.
Diệp Ly rùng mình, nhìn vành tai bị cắt của Nữu Thư Thụy, nói năng lộn xộn: “Nữu Nữu, Nữu Nữu... Sao lại thành ra thế này, vì cái gì mà em... Khăn giấy, khăn giấy... Nữu Nữu, đừng sợ, sẽ không có việc gì đâu... Em không thể có chuyện gì được...”
Nhìn Diệp Ly chuyện bé xé ra to lấy khăn giấy quấn thành nhiều lớp quanh tai mình, lại không màng đến cánh tay bị đâm thủng của bản thân, Nữu Thư Thụy bắt lấy bàn tay đang run rẩy của Diệp Ly, vuốt mặt hắn nói: “Diệp Ly, nhìn em này.”
Mà hắn hồn vía đã lên mây, tầm mắt trước sau chăm chăm lỗ tai của cô.
Nữu Thư Thụy chỉ có thể bám sát lấy Diệp Ly, buộc hắn đối diện với mình. Đến khi Diệp Ly nhìn thẳng về phía cô, cô mới chậm rãi nói: “Nhìn em, Diệp Ly... Không có việc gì, em vẫn ổn, anh thấy mà, đúng không?”
Thấy Diệp Ly không nói lời nào, cô tiếp tục nhẹ nhàng nói: “Nhưng anh bị thương rồi, bây giờ cần đi bệnh viện ngay lập tức.”
Sắc mặt Kiều Khải xanh mét, hắn tiến đến, định kéo Nữu Thư Thụy khỏi Diệp Ly, nhưng lại bị cô phát hiện, Nữu Thư Thụy nghiêng đầu nhìn hắn một cái.
Ánh mắt kia cực kỳ nghiêm túc, mày hơi hơi đè nặng. Kiều Khải theo bản năng liền ngừng lại, sau đó yên lặng nắm chặt tay; vẻ mặt lạnh tanh rút tay về.
Diệp Ly hệt như mất đi năng lực suy nghĩ, đôi mắt có vẻ đang chớp, lại cũng như không chớp một mực nhìn cô, ánh mắt vừa mờ mịt vừa trống rỗng, Nữu Thư Thụy khó có thể đoán được hắn có đang nghe cô nói hay không.
Nữu Thư Thụy lẳng lặng đợi vài giây, Diệp Ly không có bất cứ phản ứng gì. Nhưng như vậy chưa chắc đã là chuyện xấu, ít nhất hắn không hề cố chấp với tai của cô nữa.
Vì thế, Nữu Thư Thụy quyết định cho hắn thời gian để xử lý miệng vết thương rồi mới đứng dậy, Diệp Y vẫn luôn như một con rối lại động đậy.
Hắn ôm chặt Nữu Thư Thụy, đem cô gắt gao đè trong ngực, nức nở: “Không cần, đừng bỏ anh lại, Nữu Nữu… Anh không đi bệnh viện, tuyệt đối không đi, cứ để anh ở bên em… Em đừng đi…”
Thế nhưng hắn một lần nữa lại bộc phát ra sức lực lớn, khiến Nữu Thư Thụy bị nhốt đến không thể nhúc nhích, lại vì cánh tay bị thủng của Diệp Ly mà không dám lung tung giãy giụa, nhất thời chỉ có thể dùng ánh mắt hướng Kiều Khải cầu cứu.
Kiều Khải vừa nãy chỉ hận không thể kéo Nữu Thư Thụy ra đột nhiên lại trở nên thờ ơ, lạnh lùng nhìn cô một cái.
Lúc này hắn đã sửa sang quần áo xong, khôi phục lại bình tĩnh, thong thả ung dung nhặt mắt kính lúc trước bị hắn ném xuống đất lên, xoa xoa máu trên mặt kính, song lại phát hiện không thể lau sạch sẽ, chỉ khẽ nhíu mi rồi đem bỏ vào túi.
Mỗi hành động đều cực kỳ ung dung, sau khi làm xong hết thảy, hắn bỏ tay vào trong túi, vẫn như cũ không có ý tứ tiến lên hỗ trợ.
Diệp Ly còn lung tung cọ khắp người cô, cọ đến chỗ nào dây máu chỗ đó. Nữu Thư Thụy cả người lạnh lẽo, bởi vì, cô hiểu ý Kiều Khải.
Hắn định cứ chờ thế này, chờ đến khi Diệp Ly mất máu quá nhiều rồi chết ở chỗ này thì thôi.
Hai người lớn lên cùng nhau từ nhỏ, đã quá hiểu nhau. Kiều Khải biết Nữu Thư Thụy hiểu được ý mình, khóe miệng liền cong lên, chứng tỏ cô đoán không sai.
Trong nháy mắt, Nữu Thư Thụy cảm thấy máu trong cơ thể nghịch chuyển tứ phương tám hướng, bắt đầu chảy ngược, cô trân trối nhìn hắn, không thể tin được.
Như nhận ra cô đang phân tâm, Diệp Ly bắt đầu cọ mặt cô, khiến cô nhìn hắn, sau đó như muốn hôn môi cô, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, thành ra chỉ hôn lên chỗ cằm của cô một cách khẩn trương, vừa trân trọng lại vừa hỗn loạn.
Trước sau nỉ non kêu, “Nữu Nữu, Nữu Nữu… Nữu Nữu… Nữu Nữu...” Hắn giống như chú chó nhỏ mới sinh ra, đi cũng không xong, cứ lung tung đυ.ng chạm.
Sắc mặt Kiều Khải lại lần nữa khó coi, tuy nói nhìn Diệp Ly mất máu rồi chết có thể làm hắn thấy hả giận, nhưng cái quá trình này… chậm quá rồi.
Hắn còn không có rộng lượng đến mức có thể nhìn người khác làm bẩn người của hắn ngay trước mặt mình, vì thế, hắn thay thế chủ ý —— vẫn là cầm đao thọc vài cái, trực tiếp đem kẻ kia thọc chết mới đúng. Nghĩ vậy, Kiều Khải xoay người tìm đao.
Nữu Thư Thụy bị Diệp Ly đâm bỗng nhiên hoàn hồn, lúc này mới phản ứng lại, sắc mặt Diệp Ly đã càng ngày càng tái nhợt.
Cô nhìn chằm chặp Diệp Ly một lúc lâu, nói mà như tự hỏi, “Tôi ở yên đây, không đi đâu hết… Anh chảy nhiều máu quá, cần thiết đi viện, tôi ——”
“Anh không đi! Anh chẳng có việc gì cả, một chút đều không có.” Chút lý trí còn sót lại của Diệp Ly nói cho hắn biết không thể đi bệnh viện, giả mà hắn đi thật thì Nữu Thư Thụy sẽ chạy mất.
Hắn khóc lóc bế cô lên, nhanh chân hướng lên trên lầu mà đi.
Mắt Nữu Thư Thụy cứng đờ, kịch liệt giãy giụa. Diệp Ly lại gắt gao ôm không chịu buông tay, thậm chí còn bước nhanh hơn, vỗ nhẹ lưng cô, “Nữu Nữu đừng sợ, chúng ta trở về, trở về thì tốt rồi……”
Bỗng nhiên, âm thanh của động cơ truyền đến, Nữu Thư Thụy sửng sốt, chợt nói: “Diệp Ly, em lạnh.”
Bước chân Diệp Ly dừng lại, giây tiếp lại trở nên nhanh hơn, “Trên lầu có chăn, đắp vào liền không lạnh, Nữu Nữu nhịn một chút được không?”
Nữu Thư Thụy tất nhiên là không chịu, cô giãy giụa muốn xuống dưới, gấp đến độ trán không ngừng đổ mồ hôi, nói: “Không được, quần áo... Anh đem áo choàng tắm trên đất kia đưa cho em mặc là được rồi.”
Diệp Ly cuối cùng cũng chịu chậm lại, hắn quay đầu nhìn thoáng qua, vẫn như cũ không có động tác, đại khái là đang tự hỏi có nên đi lấy về hay không.
Thấy thế, Nữu Thư Thụy run rẩy cả người, lại nỉ non một câu ‘lạnh quá’.
Diệp Ly cúi đầu nhìn cô, thấy lúc này trên cằm Nữu Thư Thụy đều là máu của hắn, màu đỏ trên da thịt non mềm trắng nõn hết sức rõ ràng, làm cô thoạt nhìn giống như đứa trẻ bị hung hăng ngược đãi.
Cuối cùng, Diệp Ly vẫn lựa chọn trở về.
Khi hắn khom lưng nhặt áo tắm dài để cho cô mặc, Nữu Thư Thụy thừa cơ trốn thoát xuống dưới, lại bị Diệp Ly vì nóng lòng muốn bắt lại, nhanh chóng mặc chiếc áo tắm dài vào một cách kỹ lưỡng.
Xong xuôi, Nữu Thư Thụy hơi nghiêng đầu nhìn về phía cửa lớn.
Bên kia, Kiều Khải một lần nữa cầm thanh đao trong tay, chậm rãi bước tới, trong lòng yên lặng lên kế hoạch vừa không làm Nữu Thư Thụy bị thương, vừa có thể gϊếŧ chết Diệp Ly.
Thấy Kiều Khải tới gần, Diệp Ly cả người căng thẳng, cổ họng phát ra một tiếng gầm nhẹ không rõ, một lần nữa khóa Nữu Thư Thụy trong ngực.
Nữu Thư Thụy nhìn đao trong tay Kiều Khải, trong đầu hiện lên ý nghĩ.
Cô bắt đầu không ngừng giãy giụa, định tới gần hướng của Kiều Khải. Lập tức, Diệp Ly càng dùng sức ôm chặt cô, vô thức nói: “Không cần đi, không cần đi đâu Nữu Nữu…”
Vòng eo mảnh khảnh bị siết chặt làm Nữu Thư Thụy cảm thấy đau đớn, ra sức mà kéo bàn tay trên eo ra, “Buông ra, Diệp Ly! Em ghét nhất cái kiểu này của anh! Rõ ràng anh đã nói sẽ đối xử tốt với em, vậy mà hở ra lại tra tấn em... Anh thừa biết em sợ đau cơ mà?”
Thân hình sau lưng đột nhiên dừng lại, tay đặt trên eo cô vừa như muốn buông ra lại như muốn giữ chặt.
Nội tâm Diệp Ly mâu thuẫn vô cùng, biểu tình đau đớn như muốn chết. Sắc mặt bởi vậy mà dần đỏ lên, môi vì mất máu mà tái nhợt, cả người lộ vẻ không bình thường.
Nữu Thư Thụy nhân cơ hội đẩy hắn, tiến về phía trước.
Diệp Ly hoàn toàn mất trí, nước mắt lại lần nữa mãnh liệt chảy ra, hắn đuổi theo ở phía sau, thò tay, lại trước sau không dám đυ.ng vào cô, nói năng cũng lộn xộn: “Nữu Nữu… Anh không dám nữa, em đừng chán ghét anh được không? Em đừng ngó lơ anh mà, Nữu Nữu… Em muốn anh làm cái gì cũng được, nhìn anh đi mà, Nữu Nữu…”
Nữu Thư Thụy lạnh lùng nói: “Mỗi lần đều nói vậy, nhưng có mấy lần anh làm được? Em bảo anh đi bệnh viện, anh có đi không?”
Diệp Ly không do dự, “Đi, bây giờ liền đi.”
Nữu Thư Thụy dừng lại, Diệp Ly cũng vui vẻ ngừng bước, bàn tay đang lơ lửng giữa không trung run rẩy vài cái, khắc chế suy nghĩ xúc động muốn ôm cô.
Nữu Thư Thụy quay đầu, thấy Diệp Ly lệ rơi đầy mặt, ngay cả vết máu bên miệng cũng bị lem hơn nửa.
Cô như đang thở dài, xoay người lại, chậm rãi dang hai tay. Diệp Ly cơ hồ ngay lập tức ôm chầm lấy cô, đem mặt cọ cọ chôn vào hõm vai cô mà khóc, không ngừng nói sảng, “Nữu Nữu, đừng rời đi, đừng nói chán ghét anh, sau này cái gì anh đều nghe em… Anh hứa……”
Lúc này Diệp Ly hoàn toàn không có suy nghĩ của mình, toàn thân như đắm chìm trong cảm xúc mất đi Nữu Thư Thụy rồi lại tìm được, cả người cũng buông lỏng phòng bị, kể cả phía sau có Kiều Khải vẫn luôn từng bước tới gần cũng không biết.
Nữu Thư Thụy vỗ nhẹ Diệp Ly, hai tròng mắt cảnh cáo nhìn về phía Kiều Khải, ánh mắt đảo qua chiếc đao trong tay hắn, sau đó chậm rãi lắc lắc đầu.
Khuôn mặt Kiều Khải lạnh lẽo vẫn tiếp tục tới gần, Nữu Thư Thụy lại trực tiếp ôm Diệp Ly sau đó lui một bước, ý tứ bảo vệ cực kỳ rõ ràng.
Đối với những việc xảy ra quanh mình, Diệp Ly hồn nhiên không biết, chỉ cảm thấy được Nữu Thư Thụy ôm lui về sau, sợ hãi mà sát lại vài phần, làm Nữu Thư Thụy thiếu chút nữa té ngã.
Kiều Khải thấy một màn này, tức giận đến mức ngực kịch liệt phập phồng, trái tim giống như muốn nổ mạnh vô cùng khó chịu. Dựa vào cái gì? Rốt cuộc vì cái gì? Đến tột cùng, cô có biết mình đang làm cái gì không? Cô rõ ràng là của hắn, nhưng mà… Tại sao?
Sắc mặt hắn âm trầm lại khủng bố, nhưng cũng may không có tiếp tục tới gần.
Nữu Thư Thụy nhẹ nhàng thở ra, một lần nữa nhìn về phía cửa lớn, ngay từ đầu, Diệp Dương Huy vẫn luôn đứng ở nơi đó.
Cô lặng lẽ bảo hắn có thể đến gần rồi, Diệp Dương Huy lúc này mới đi tới, giơ tay đánh vào gáy của Diệp Ly.
Cả người Diệp Ly run lên, hoàn toàn ngã vào trong l*иg ngực của Nữu Thư Thụy. Trọng lượng của một người đàn ông làm Nữu Thư Thụy không thể không quỳ gối trên mặt đất, nhưng khuôn mặt cô vẫn bình tĩnh nói: “Tay trái bị đâm, mất máu nghiêm trọng, cần lập tức thông báo bệnh viện tiến hành giải phẫu.”
Diệp Dương Huy đè lông mày xuống, biểu tình trở nên nghiêm túc, bắt đầu an bài người đem Diệp Ly mang đi bệnh viện. Mấy người đâu vào đấy nâng Diệp Ly rời khỏi biệt thự. Diệp Dương Huy nhìn lướt qua thân thể hai người, cũng xoay người rời đi, từ đầu tới cuối không hỏi đến sự tình một lần nào, duy trì hoàn toàn một bộ dáng thờ ơ.
Tựa như ở trong lòng hắn, chỉ cần Diệp Ly không chết là được, đến nỗi vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, hắn hoàn toàn không thèm để ý.
Mãi đến lúc này, trò khôi hài mới được coi là kết thúc. Nữu Thư Thụy lộ ra vẻ mệt mỏi, khó chịu mà nhắm mắt. Trong lòng cảm thấy vừa sợ lại vừa may mắn.
Lúc trước nghe được tiếng vang của động cơ ô tô, cô liền đoán được hẳn là Diệp Dương Huy nhìn thấy bưu kiện mà gấp gáp trở về, nên mới lấy cớ lạnh mà liều mạng làm Diệp Ly trở về đại sảnh.
Lại nhờ vào việc mặc quần áo rồi trốn khỏi l*иg ngực hắn, thành công dồn hết lực chú ý của Diệp Ly vào mình, làm hắn không chú ý tới động tĩnh ở cửa.
Chỉ là lúc đó Diệp Ly quá mức cảnh giác, nếu hắn vẫn luôn duy trì cái trạng thái này, Diệp Dương Huy căn bản không cần tới gần cũng bị Diệp Ly phát hiện. Đến lúc đó, bốn bề đều là địch, chưa biết chừng Diệp Ly sẽ làm ra cái gì, khiến người ta không thể đoán trước hành động của hắn.
Bởi vậy, Nữu Thư Thụy chỉ có thể dùng ánh mắt ý bảo Diệp Dương Huy không cần tới gần.
Nhưng lại có một bài toán khó khác... Phải làm sao mới có thể làm Diệp Ly không còn phòng bị nữa?
Đang lúc cô cực lực suy tư, Kiều Khải bỗng nhiên một lần nữa tiến sát vào, tuy nói hắn hẳn không phải vì muốn giúp Nữu Thư Thụy, nhưng hắn quả đã khiến Diệp Ly đề phòng.
Diệp Ly vẫn không kiềm chế được cảm xúc của mình, trước sau luôn ở trạng thái sắp phát bệnh. Nữu Thư Thụy lưu loát quyết đoán, trực tiếp lợi dụng cơ hội này kí©h thí©ɧ hắn, khiến hắn bùng phát.
Quả nhiên, khi phát bệnh Diệp Ly cái gì cũng không phát hiện.
Trong lúc này, biến số duy nhất chính là Kiều Khải, Nữu Thư Thụy vẫn luôn lo lắng đề phòng, sợ hắn sẽ gây ra tình huống bất lợi.
Cũng may, hết thảy đều xem như hữu kinh vô hiểm (1). Cả người Nữu Thư Thụy nhũn ra, chỉ ngắn ngủn hơn một giờ đồng hồ, thế nhưng lại gian truân hơn bị cầm tù gấp nhiều lâgm.
(1.Hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy.)