•••
Sau khi bắn xong, Diệp Ly cũng không có đứng dậy, liền đè ở trên người Nữu Thư Thụy.
TruyenHDMãi cho đến trời tối, âm đ*o dần dần chết lặng, Nữu Thư Thụy thậm chí đã không thể cảm thụ được bất cứ kɧoáı ©ảʍ nào nữa. Nhưng cũng tính nhờ họa được phúc, đại não dần dần thanh tỉnh.
Cô nhìn chằm chằm bóng đêm ngoài cửa sổ, bắt đầu tự hỏi.
Theo thời gian trôi đi, thời gian bắn tình của Diệp Ly càng ngày càng ngắn. Nhưng hắn giống như là không biết mệt mỏi, ở trên lưng Nữu Thư Thụy hôn một cái lại một cái.
Rốt cuộc không biết qua bao lâu, hắn mới chậm rãi tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn cô một cái. Thân mình bỗng nhiên cứng đờ, phảng phất bị người câu lấy phách, không dám nhúc nhích.
Trong mắt Nữu Thư Thụy một mảnh thanh minh, là từ khi nào, cô không cảm nhận được hắn ở trong cơ thể cô sao?
Vì cái gì liền tính đem cô giam cầm bên người, điên cuồng mà làm, cô cũng vẫn là một bộ dáng thất thần? Bộ dáng gió êm sóng lặng của cô phảng phất trào phúng hắn, châm biếm hắn.
Nhìn xem, liền tính mày nỗ lực như thế nào, cô ấy cũng không dao động. Mày làm như vậy lại có cái gì ý nghĩa đâu? Từ bỏ đi.
Hắn không nghĩ nhìn thấy bộ dạng này của cô, hắn muốn nhìn thấy cô vì hắn mà trầm luân. Không chỉ trong thân thể, trong mắt, trong lòng, đều phải có hắn.
Hai mắt lại bắt đầu nóng lên, ngay cả hô hấp đều bắt đầu nghẹn ngào, hắn vừa muốn khóc. Mỗi lúc như này, trong đầu đều sẽ phát ra âm thanh mơ hồ, rồi lại 'leng keng' một tiếng trở nên rõ ràng.
Không cho phép khóc, Diệp Ly. Khóc, chúng ta liền kém một bậc. Khóc… Chúng ta liền thua……
Diệp Ly ngước mặt lên, liều mạng áp xuống lệ ý, càng thêm dùng sức mà ôm chặt cô, dương v*t một chút một chút đâm vào trong cơ thể cô. Tư thế làm từ phía sau làm gậy th*t khó tiến vào, Diệp Ly cắn răng, không ngừng dùng sức, mạnh mẽ đi vào.
Nữu Thư Thụy nhíu mày, kỳ thật cửa huyệt đã đủ ướt, dương v*t tiến vào sẽ không làm cô đau đớn.
Làm cô cảm thấy không đúng là phía sau bỗng nhiên trở nên càng thêm nóng bỏng. Cô nhạy bén mà nhận thấy, lao lực mà vươn tay về phía sau, vỗ vỗ hắn.
“Diệp Ly, nhấc lên một chút.”
“Không dậy nổi.” Giọng nói áp lực khắc chế truyền đến.
Nữu Thư Thụy liền nói: “Cho em nhìn anh.”
Thân hình phía trên cô cứng đờ, dừng lại.
Sau một lúc lâu, Diệp Ly mới ngồi dậy, liền chặt chẽ dán sát tư thế giúp nàng trở mình.
Vừa chuyển lại đây, Nữu Thư Thụy liền biết chính mình đoán đúng rồi. Nàng giơ tay sờ sờ nam nhân vốn là giống như thiếu niên khuôn mặt, vào giờ phút này, bởi vì hốc mắt đỏ bừng, làm hắn thoạt nhìn yếu ớt cực kỳ.
Diệp Ly cắn môi, phảng phất cùng cô đối diện, một động tác đơn giản đều yêu cầu tiêu phí sức lực toàn thân mới có thể làm được.
Tựa như một đứa bé hiểu chuyện, rõ ràng còn ở độ tuổi thích khóc, lại quật cường không chịu khóc, muốn chứng minh cho người lớn thấy chính mình trưởng thành.
Hoặc là nói, ở dưới sự dạy dỗ của người lớn, nỗ lực áp xuống cảm xúc chính mình.
Nữu Thư Thụy thở dài, vòng tay ôm cổ hắn. Lúc này cô kỳ thật một chút sức lực đều không có, nhưng nam nhân lại như là bị một lực lớn túm lại, đột nhiên đè ở trên người cô.
Cả khuôn mặt chôn ở hõm vai, cũng không sợ thiếu oxy, hít thở không thông, liền như vậy gắt gao đè nặng, vẫn không nhúc nhích.
Nữu Thư Thụy giơ tay ở trên lưng hắn nhẹ nhàng vỗ.
“Muốn khóc liền khóc, không cần chịu đựng.”
Những lời này giống như là mở ra nút thắt trong lòng Diệp Ly, trong nháy mắt, nam nhân trên người xương sống cong lại, run rẩy khóc.
Nước mắt nóng bỏng chảy xuống trên vai trái cùng cổ của Nữu Thư Thụy, lại thuận thế đi xuống, làm ướt tảng lớn khăn trải giường.
Hắn khóc thật áp lực, cơ hồ không phát ra bất luận âm thanh nào. Nghe tiếng hít thở thô nặng bên tai, trong đầu thậm chí tự động miêu tả hình ảnh hắn khóc thút thít, gắt gao cắn chặt răng.
Cô không nói gì mà thừa nhận nước mắt của hắn, tay như cũ ở ở sau lưng hắn vỗ về.
Mặc dù tư thế này đè nặng lên cơ thể cô rất khó chịu, cũng kiên nhẫn mà chờ hắn khóc xong.
Cô biết, chỉ có như vậy, cô mới có khả năng từ trong nhà tù của hắn thoát ra. Hắn cũng mới có khả năng nguyện ý đem nội tâm chính mình chân thật lộ ra, mà không phải đem một đống lớn nhìn như kiên cường thả mang thứ khôi giáp chồng chất ở trên người.
Hồi lâu, Diệp Ly mới khàn khàn lên tiếng: “Nữu Nữu, thực xin lỗi…… Anh không bao giờ như vậy nữa, em không cần vứt bỏ anh được không? Em không cần đi, không cần đem anh ném cho người khác, đừng lại lần nữa bỏ anh đi…… Anh sẽ chết, anh thật sự sẽ chết……”
“Được.” Nữu Thư Thụy nhẹ giọng dỗ dành: “Thực xin lỗi, em sẽ không đem anh đưa cho người khác. Chờ chút nữa em liền gọi thầy em nói không anh không thể qua bên thầy em được không?”
“Được.” Hắn hít hít mũi, lại bổ sung thêm một câu:
“Anh gọi giúp em.”
Nữu Thư Thụy: “……”
Được rồi, Nữu Thư Thụy ở trong lòng yên lặng nói. Rốt cuộc xảy ra việc này, Diệp Ly không rời đi cô là một chuyện, những người khác đại khái cũng không dám dễ dàng tiếp nhận hắn là một chuyện.
Bàn cờ này không biết Diệp Ly là tính toán tỉ mỉ, vẫn là đánh bậy đánh bạ, thế nhưng thật làm Nữu Thư Thụy trong một chốc, một lát vô pháp rời đi hắn. Vô luận là từ góc độ công tác hay là góc độ sinh hoạt.
Thấy cảm xúc Diệp Ly chuyển biến tốt đẹp một chút, Nữu Thư Thụy liền lại lần nữa vỗ vỗ hắn nói: “Ngồi dậy, em thở không nổi.”
Lần này Diệp Ly thực nghe lời, Nữu Thư Thụy mới vừa hít vào một hơi thật sâu, đã bị hắn bóp eo nhắc lên, phía sau lưng đè ở trên gối đầu, biến thành tư thế nửa nằm.
Ở dưới ánh mắt Nữu Thư Thụy, Diệp Ly hướng cô cười cười.
Đôi mắt còn ướt dầm dề, đôi mi dài bị nước mắt làm ướt, trở nên càng rõ ràng, lúc hắn chớp mắt tựa như một con bướm đang khiêu vũ.
Tứ chi Diệp Ly chống thân thể, quỳ bò ở trên người cô, chậm rãi tới gần, giơ tay nâng mặt cô, hôn trên mắt trái cô. Nụ hôn này thật dịu dàng như chứa cả tấm lòng của hắn, thành kính như cô là trân bảo.
Đang lúc Nữu Thư Thụy cho rằng hắn muốn biến trở về bộ dáng bình thường, Diệp Ly lại chậm rãi vươn đầu lưỡi một chút một chút liếʍ nốt ruồi đỏ.
Hắn liếʍ đến cô tưởng chừng nốt rồi cô biến mất, đầu lưỡi lại vẫn như cũ không có thu hồi mà là kề sát gương mặt cô đi xuống hôn khóe miệng cô.
Nữu Thư Thụy mở mắt ra, thấy hắn hai mắt si mê, hôn môi cô.
Trong lòng có cảm giác khó lòng giải thích. Mặc dù Nữu Thư Thụy vẫn luôn biết hắn có bệnh tâm lý, cũng chưa bao giờ đối đãi hắn giống người không bình thường. Ở trong mắt cô, bọn họ chỉ là sinh bệnh mà thôi.
Nhưng giờ phút này Diệp Ly cực kỳ giống tạm thời thu liễm hơi thở mãnh thú, quái đản của hắn.
Đôi môi xinh đẹp khẽ nhếch, cái lưỡi hồng nhuận linh hoạt, hơi thở cực nóng bỏng, phảng phất là muốn ở trên người cô hoàn toàn lưu lại hơi thở thuộc về chính mình mới bằng lòng bỏ qua.
Nữu Thư Thụy bất động thanh sắc mà đánh giá, một hồi lâu cũng không biết có nên hay không lên tiếng đánh gãy hắn. Nhưng chờ đợi cũng không có nghênh đón kết thúc, chỉ chờ đến khi Diệp Ly chậm rãi đi xuống, cuối cùng ngã vào trong lòng ngực cô, đầu lưỡi liếʍ nước mắt hắn còn đọng trên vai cô.
Nữu Thư Thụy đành phải lên tiếng: “Diệp Ly, em đói bụng.”
Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, đôi mắt liên tục chớp chớp, như là có chút kỳ quái trời như thế nào liền tối rồi.
Sau đó bò lên trên, lại lần nữa tách ra chân cô, nhận thấy được cô có chút kháng cự, tay ở trên âʍ ɦộ cô an ủi: “Anh sẽ thực nhẹ…… Lại bắn một lần nữa thôi, anh bảo đảm.”
Sau một ngày lao lực làm việc, dương v*t chẳng những không an phận, ngược lại vẫn luôn ngẩng cao đầu, thân gậy run rẩy, mã mắt tựa hồ đều hơi hơi đóng mở.
Nữu Thư Thụy không thể nề hà, chỉ có thể tùy ý hắn nâng lên mông mình, nhắm ngay dương v*t đi vào.
Tư thế này làm Nữu Thư Thụy xem rõ ràng. Tuy rằng lúc trước liền biết bụng sẽ bởi vì vô pháp tiếp nhận mà nhô lên một mảnh, nhưng lú tận mắt nhìn thấy chính mình bởi vì cất chứa dương v*t thô cứng mà bụng căng lên, vẫn là có chút không nỡ nhìn thẳng.
Cô quay đầu đi chỗ khác, trong lòng nhớ tới niên thiếu không hiểu chuyện xem AV, cảm khái dương v*t có thể cắm vào thân thể là sự tình phi thường thần kỳ.
Nếu là nói cho bản thân lúc đó, cô về sau sẽ bị côn th*t cắm vào đến cửa tử ©υиɠ, cô khẳng định là càng thêm không tin.
Diệp Ly nói được thì làm được, lúc tiến vào động tác rất là nhẹ nhàng, đôi tay nắm lấy mông cô chậm rãi xoa bóp, vẫn luôn cúi đầu nhìn chằm chằm dương v*t mình là như thế nào nhiều lần đều đem bên trong thịt ra đến.
Hô hấp Nữu Thư Thuỵ dần dần trở nên dồn dập.
Cô vốn tưởng rằng thân thể của mình đã sẽ không lại có bất luận cái gì kɧoáı ©ảʍ, nhưng động tác quá mức nhẹ nhàng của Diệp Ly thế nhưng làm âm đ*o cảm nhận được sủng nịch. Không ai có thể cự tuyệt ôn nhu, nó cũng vậy, cho nên bắt đầu đáp lại.
Bụng nhỏ thậm chí tưởng chủ động dựng thẳng đi đón động tác hắn, Nữu Thư Thụy chỉ có thể dùng sức cuộn tròn ngón chân, mu bàn chân ở không trung cong thành một vòng.
Tay nắm khăn trải giường ngày càng chặt, vẫn là vô pháp khắc chế du͙© vọиɠ trong thân thể, phun ra.
Mật hoa tưới ở trên qυყ đầυ, làm Diệp Ly nhất thời vô pháp khống chế, đột nhiên thẳng lưng đâm vào, làm cho chất lỏng đem thân gậy từ đầu tới đuôi đều tưới lên.
Ngẫu nhiên một lần dùng sức âm đ*o cũng không bài xích. Diệp Ly lại ở lúc mất khống chế sau lộ ra biểu tình có chút áy náy, hắn mím môi.
“Thực xin lỗi Nữu Nữu, anh không khống chế được.”
Hắn đã đồng ý với cô, nên làm được. Diệp Ly nhìn Nữu Thư Thụy hô hấp dồn dập, hắn biết cô được thoải mái, lại như cũ không quá dám làm quá mạnh.
Nếu không bị ôn nhu che chở, hắn liền sẽ vùi đầu hôn cô từ mặt đến âm đế. Nhưng hắn vừa mới mới được Nữu Thư Thụy sủng nịch ôm vào trong ngực, làm trái tim hắn đều trở nên ấm áp.
Không chiếm được sự đáp lại của cô, hắn liền ủy khuất mà ngừng lại, nhưng mà dương v*t chôn trong cô lại kêu gào lên. Hai cổ hoàn toàn bất đồng xúc động ở trong cơ thể kịch liệt chém gϊếŧ, mang đến kết quả chính là hắn muốn khóc.
Nữu Thư Thụy hơn nửa ngày mới hoà hoãn được, nhận thấy được không có động tĩnh, còn cảm thấy kỳ quái. Quay đầu nhìn hắn một cái, trong lòng lại có chút bất đắc dĩ mà muốn cười. Rõ ràng ban ngày còn tàn nhẫn thành dáng vẻ kia, hiện tại thoạt nhìn lại so với cô còn giống người bị hại.
“Vừa rồi không phải nói sao? Muốn khóc liền khóc.” Nữu Thư Thụy nói.
Nước mắt nháy mắt chảy xuống dưới, hắn một bên khóc một bên thẳng lưng, “Nữu Nữu… Nữu Nữu……” Nước mắt theo động tác điên cuồng rơi xuống, thậm chí liên tiếp tích ở trên âʍ ɦộ, chảy xuống đến nơi kết hợp, bị hắn đâm tán loạn.
Cảm xúc mất khống chế, lực đạo hắn cũng đi theo mất khống chế, cư nhiên lại dùng sức lên. Nữu Thư Thụy chỉ có thể nắm lấy tay, cho hắn trấn an.
“Chậm một chút…… Nhẹ một chút……”
Diệp Ly nắm ngược lại tay cô.
“Nhanh.”
Hắn đem tay Nữu Thư Thụy để ở bên môi, há mồm dùng răng nanh cắn, Nữu Thư Thụy trong lòng nhảy dựng. “Không được cắn.”
Không được chấp thuận, Diệp Ly có chút đáng thương mà liếc nhìn cô một cái, nhưng vẫn như cũ không chịu buông tay ra, mà là dùng môi lưỡi mυ"ŧ.
Nhiều lần bắn tinh làm vòng eo tê dại, qυყ đầυ càng là không có bất luận năng lực nào ngăn cản, bất quá trong khoảnh khắc, liền mở mã mắt bắn vào.
Hắn chậm rãi nằm sấp xuống, giống cái đứa bé rúc vào trong lòng ngực cô.
“Nữu Nữu…… Anh thật vui vẻ…… Anh về sau muốn khóc đều có thể khóc sao?”
“…… Có thể.”
“Em sẽ không cười anh sao?”
“Sẽ không.”
Diệp Ly dần dần lộ ra vui sướиɠ biểu tình, gương mặt hồng nhuận.
“Kia…… Vậy còn những người khác? Bọn họ cũng sẽ không cười anh sao?”
Nữu Thư Thụy nhìn đôi mắt hắn, nghĩ nghĩ, đẩy hắn ra chậm rãi ngồi dậy, nghiêm túc nói: “Khả năng sẽ có người cười anh.”
“Nhưng là Diệp Ly, anh phải hiểu được khóc là một điều bình thường, anh không cần cảm thấy xấu hổ. Trời cao cho mọi người quyền lợi này, khóc không phân chia cao thấp nghèo hèn. Những người cười anh, cũng sẽ khóc.”
Đây là đáp án hắn chưa bao giờ nghĩ đến, hắn kỳ thật đã không để ý người khác nói hắn như thế nào nữa, chỉ cần Nữu Thư Thụy sẽ không liền tốt. Hơn nữa, cũng chỉ có cô mới có thể ảnh hưởng đến cảm xúc hắn, làm hắn hỉ nộ vô thường.
Nhưng câu trả lời ôn nhu đến mức tận cùng như thế lại làm hắn ngốc lăng tại chỗ, biểu tình trống rỗng, đôi mắt mở to không chớp mắt mà nhìn cô, tựa như một đứa trẻ tiếp thu một cái tin tức mới.
Đang lúc Nữu Thư Thụy cho rằng hắn lại muốn khóc, hắn lại cười đem chính mình nhét vào trong lòng ngực cô.
•••
Không hiểu sao nhưng Nhạt cứ thích đọc mấy truyện nam chính khóc ý. Mà có ai có hứng thú edit cùng Nhạt không? Không cần có kinh nghiệm gì đâu, vì Nhạt cũng không có.