Lục Khải Ưng nghe tin xong, khoé miệng lại như ma như quỷ kéo lên nụ cười khó đoán.
Thật lòng mà nói, con nhím bé nhỏ kia cũng chống cự thật tốt. Đối với loại thuốc gây ảo giác không mùi hắn mang theo bên mình, chỉ cần người khác ngửi thấy lâu một chút, có khi phải ngủ sâu tận hai ngày. Vậy mà Uyên Ninh lại có thể kháng nghị lại nó, thật sự gây cho hắn không ít chú ý.
Căn phòng hiện Uyên Ninh đang ở được đặt cốt lõi phía sau chính điện của hắn. Xung quanh đều được làm bằng sắt dát vàng, rất uy nghiêm và tráng lệ. Tuy nhiên nếu ở trong này quá lâu, có thể dẫn đến bị mắc bệnh suy hô hấp, vì nơi đây hoàn toàn bị cách biệt với bên ngoài, không khí cũng không điều hoà như bình thường.
Trong đó, trên chiếc giường bông dày be bé mang màu tối tăm, Uyên Ninh bị trói chặt tay chân vào bốn góc. Miệng đột nhiên không thể nói chuyện khiến cô gầm gừ khi thấy hắn bước vào.
Ánh mắt Lục Khải Ưng nhìn thoáng qua, thuộc hạ của hắn cũng đánh giá cao cô quá rồi. Với tình hình này, cô có thể trốn chạy đi đâu mà trói lại thế chứ, dáng vẻ giống như bị cường bạo đó của cô làm thấy rất buồn cười.
Hắn chầm chậm bước gần tới bên giường. Mắt nhìn cô một dọc từ trên xuống dưới, thân hình mảnh mai nhỏ gọn, khiến hắn không thể nào tưởng tượng được, bàn tay trắng muốt kia, từng ngón tay cho đến cái móng được cắt tỉa sạch sẽ kia lại thích cầm dao muốn gϊếŧ người.
- Vết thương ở cổ có vẻ chưa khỏi nhỉ?
Chuyện đó vừa mới xảy ra hôm qua, nó vẫn còn đọng lại trong tâm trí Uyên Ninh rất rõ nét. Theo hắn thì cô chính là uống thuốc tiên hay sao mà có thể khỏi nhanh được? Uyên Ninh liếc nhìn hắn bằng nửa con mắt.
Ngó sơ qua thái độ không tốt lắm của cô, Lục Khải Ưng lại bật cười. Trên người Uyên Ninh toả ra một lại khí chất rất đặc biệt, vậy nên khiến hắn lần đầu gặp đã không thể rời khỏi sự chú ý được. Nhớ lại hôm qua lúc hắn kề dao vào cổ cô, máu đã chảy ra ướt áo mà cô vẫn rất đỗi ung dung, còn hù doạ ngược lại hắn, đúng là thú vị.
Quả thật khi suy nghĩ lại, nếu chỉ dùng cô diễn vở kịch hề hước cho Khương Đình coi thì có vẻ là hơi phí nhân tài.
- Đừng dùng vẻ mặt đó nhìn tôi, nếu tôi thật sự muốn gϊếŧ em, thì có lẽ lúc này chị Đình đã đến nhặt xác em về từ lâu rồi.
Uyên Ninh thật sự ngạc nhiên trước câu nói lạ lùng của hắn. Người này và Lục tổng hôm qua đúng là cùng một người hay sao? Rõ ràng hắn còn nói sẽ để cô biết thế nào là sống không bằng chết, muốn chết cũng không được. Thôi thì cứ ban cho cô một phát đạn, nếu cô thật sự chết thì xem như đã trả nợ cho hắn, tại sao phải bắt về đây dày vò.
- Lòng dạ Khương Đình nham hiểm, chỉ cần em động đến một cộng tóc của Khương Nhã Tú cũng đã khiến ông ta muốn phanh thây em ra làm trăm mảnh. Còn tôi chỉ ban cho em một nhát dao, em lại nhìn tôi bằng cặp mắt đó. Đổi lại là ông ta, ông ta đã móc mắt em ra rồi.
Đây là lần đầu cô nghe hắn nói đạo lý, trong lòng cũng phút chốc suy nghĩ về phương diện đó. Nếu lúc ấy nhân vật Lục Tổng không xuất hiện, cũng không ai ra mặt kịp thời bênh vực cho Khương Nhã Tú để dập tan hiểm hoạ. Liệu cô có còn được yên thân nằm đây?
Nhưng càng nghĩ càng không thông được, tên cáo già trước mặt cô có phải nhân lúc cô không tỉnh táo liền cho cô uống bùa mê thuốc lú gì rồi không. Để bây giờ đến một vấn đề nho nhoi, cô cũng không thể lí giải được.
- Không cần tốn chất xám suy nghĩ làm gì, ắt hẳn một ngày nào đó, em sẽ hiểu được ý nghĩa của những việc tôi làm.
Lục Khải Ưng như đọc được nội tâm của cô vậy, con người này ranh ma hơn những gì cô nhìn thấy. Cô cũng không thể hiểu được, thậm chí là cực kì khó hiểu, đối với người có thế lực khủng bố như hắn, hắn làm gì, còn cần cô hiểu cho hắn sao.
Hắn tiếp tục trầm mặc một lúc, mân mê chiếc chìa khoá nhỏ trong tay, không mặn cũng không nhạt, mở miệng nói.
- Tạm thời ở lại chỗ tôi, khi Khương Đình chết, em sẽ được tự do.
- A..a
Lưỡi của cô vẫn cứng đơ, nghe hắn bảo vậy, cô muốn phát ra tiếng nói chỉ có thể ú ớ.
- Trời vẫn chưa sáng, em cứ yên tâm ngủ tiếp. Đến khi tỉnh dậy, tự khắc sẽ nói chuyện được.
Hắn nói xong liền đứng lên cầm theo chìa khoá, mở khoá trói cho Uyên Ninh. Cả cơ thể cô vẫn còn mềm nhũng, nếu ngay lúc này hắn có ý đồ bất chính gì, cô có ba đầu sáu tay cũng không chống đối nổi.
Cơ thể cô được hắn bế lên, Uyên Ninh cả kinh trợn tròn mắt. Tưởng hắn sẽ làm gì nhưng không ngờ chỉ đặt cô sang một bên, chừa lại một bên trống cho hắn nằm.
Cô dường như không đồng ý, cố gắng dùng sức nhấc tay chân lên định đánh đuổi hắn nhưng cuối cùng vẫn bất lực.
- Nơi này rất rộng, nếu bây giờ trở về phòng ngủ của tôi có thể mất đến hai tiếng đồng hồ đấy. Đến lúc đó trời sáng mất rồi, còn ngủ gì được nữa?
Hai tiếng đồng hồ? Tên này bị điên sao, địa bàn của hắn trải dài từ trung tâm thành phố đến tận ngoại ô chắc. Uyên Ninh tức tối, thở phắt một hơi. Đây cũng là lần đầu tiên cô ngủ cùng một người đàn ông xa lạ. Đúng hơn là kẻ thù.
Không gian xung quanh tự dưng trở nên trầm ổn xuống rất nhiều. Lúc nãy khi hắn còn luyên thuyên, cô cũng không cảm thấy trống vắng như bây giờ.
Uyên Ninh có thể cảm nhận được hơi thở đều đều của hắn, thì ra lúc hắn ngủ say không hề đề phòng như vậy, gương mặt lại rất gần gũi, nhu mì, cũng không còn vẻ lạnh lẽo như lần đầu cô gặp. Càng nhìn vào khuôn mặt đẹp như tượng tạc đó, lời hắn nói chẳng biết sao lại vang lên trong đầu cô, chỉ cần người tên Khương Đình gì đó chết, cô sẽ được hắn thả đi, vậy Khương Đình chính là ba của Khương Nhã Tú sao?
Do căn phòng này giống như một mật thất tối tăm, dù là ban ngày hay ban đêm đều cần phải sử dụng đèn. Điều này làm cho Uyên Ninh không thể xác định được hiện tại là ngày hay đêm. Chỉ khi cô mở mắt ra, phát hiện hắn ta đã đi mất, mới biết trời đã sáng.
Uyên Ninh vận động nhẹ các khớp, cả đêm nằm không thể nhúc nhích khiến toàn thân cô tê cứng. Đến lúc đang nằm mơ cũng cảm thấy bản thân bị một thứ gì đó đè lên rất nặng. Cô xoay nhẹ xương cổ thêm vài cái, vết thương bỗng đau thốn lên làm tinh thần cô phần nào trở nên tỉnh táo.
Làm sao để rời khỏi đây?
Câu hỏi không có ai có thể trả lời cho cô lúc này cứ liên tục lập lại trong đại não.
Đến cửa nằm chỗ nào cô còn chưa thể xác định được, nơi này là nơi quái quỷ nào vậy chứ?
- Theo hướng Tây một góc 35 độ, tự chui ra ngoài.
Đùng một cái, tiếng nói l*иg lộng vang lên khắp căn phòng, tuy có chút rè rè nhưng Uyên Ninh vẫn nhận ra được đó là giọng nói của Lục Khải Ưng. Hắn ta là hiện thân của quỷ sa tăng sao, lúc nào cũng khiến người khác thất kinh hồn vía.
Một góc 35 độ, Uyên Ninh nhẩm đi nhẩm lại trong miệng. Khốn kiếp, tên này thật sự muốn cô chui ra ngoài thật à?
- Lục chết bầm, Lục mặt quỷ! Rồi sẽ có ngày anh bị tôi phanh thây ra cho chó ăn!!