Người cầm đầu ra hiệu, mấy người còn lại liền thật cẩn thận tiến lên, đi về phía phòng vừa phát ra âm thanh, người dẫn đầu trực tiếp đá văng cửa, tiếp đó chỉ thấy một thân ảnh giương cao manh vuốt muốn nhào tới bọn họ.
Mục Hiểu Hiểu chỉ nghe thấy "phanh" một tiếng, liên lạc với tang thi bình thường liền đứt đoạn, Mục Hiểu Hiểu trong lòng chỉ có thể mắng "mẹ kiếp", sao bọn họ lại có súng chứ, ở thời đại hòa bình này, trong tòa nhà cư nhiên lại có người cất giữ súng!
Đấy là âm thanh từ phòng bên cạnh truyền đến, lại là người đàn ông có giọng nói trầm đυ.c kia nói: "Dọa chết ông đây rồi, còn tưởng rằng là một đại BOSS, kết quả chỉ là một tang thi nhỏ bé, hại ông không cẩn thận bắn một phát.”
Nhưng tiếp đó chỉ nghe thấy người cầm đầu kia nói: "Đừng nên khinh thường, các ngươi thử nghĩ đi, chuyện này hệt như một cái bẫy, tang thi tầng 17 và 18 đều bị đánh chết, mà thang máy lại là từ lầu 20 xuống, làm sao tầng 19 lại có thể còn lại một con tang thi, nhìn thế nào cũng chỉ là mồi nhử, toàn bộ cảnh giác!" Người đàn ông cầm đầy càng nói càng cảm thấy suy nghĩ của mình đúng.
"Chết tiệt!" Mục Hiểu Hiểu ở trong lòng thầm mắng. "Rốt cuộc là nam nhân này quá thông minh, hay là sau khi cô biến thành tang thi chỉ số thông minh đã giảm xuống a, nhưng mà thế nào cô cũng là người thiệt thòi vì biến thành loài không có chỉ số thông minh, mẹ kiếp, nếu vậy chỉ có thể liều mạng thôi, tên đàn ông kia tuyệt đối không thể lưu lại!”
Đang lúc Mục Hiểu Hiểu chuẩn bị dùng toàn lực đối mặt với một trận chiến thì đột nhiên từ dưới lầu truyền đến một tiếng phụ nữ kêu lên thê lương, người đàn ông có giọng nói trong trẻo nói: "Không tốt, là tiếng kêu của mẹ tôi, đại ca, tôi muốn đi xuống." Nói xong lập tức quay đầu ấn nút xuống thang máy.
Người đàn ông được gọi là đại ca cũng cất giọng: "Đi." Nhưng trước khi đi còn nhìn thoáng qua phòng 1902, trực giác nói cho gã biết, thứ gì đấy đang ở đó, nhưng mà, hừ, hôm nay coi như nó may mắn.
Thang máy ngay sau đó tiến xuống tầng 3 và dừng lại, Mục Hiểu Hiểu trong lòng không biết nên làm gì tiếp theo, nhưng bây giờ cô chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là phải trở nên mạnh mẽ, thực lực yếu cảm giác thật sự không dễ chịu chút nào, một ngày nào đó, một ngày nào đó...
Cuối cùng Mục Hiểu Hiểu mang theo Châu Hâm Thành chậm rãi đi trở lại lầu 7, Mục Hiểu Hiểu quyết định sẽ rời đi, nơi này đã không thể ở lại nữa, đán người kia sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới, có lẽ ban ngày đã từng tới nhưng lúc ấy bảo bối bị cô làm cho ngủ thϊếp đi nên bọn họ mới không phát hiện ra, Mục Hiểu Hiểu về đến nhà nhìn thấy con trai vẫn đang ngủ rất ngon, nhẹ nhàng thả lỏng một chút, sau đó đi đến ban công nhìn ra xa.
Nhìn về phía cái hố khổng lồ ở cửa đông, lại nhìn tang thi khổng lồ đang ngồi ở bên cạnh, Mục Hiểu Hiểu cảm thấy tang thi kia so với lúc ban ngày hình như lại lớn hơn một chút, có lẽ là do nguyên nhân không ngừng hấp thu viên đá nhỏ màu bạc.
Bên ngoài có tang thi Cự Vô Bá, bên trong có đoàn thể con người, tiểu khu này sớm muộn gì cũng sẽ biến thành thiên đường khủng bố, nhưng ngay lúc này thật sự Mục Hiểu Hiểu cũng không biết nên đi đâu.
Nếu đã quyết định rời đi, Mục Hiểu Hiểu vẫn định chờ ban ngày mới đi, ban đêm đi trên đường chính cô cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, cô đơn giản lấy mấy bộ quần áo của Duệ Duệ, lại lấy thêm mấy chai nước và một ít thức ăn liền lẳng lặng ngồi trong phòng, chờ thời gian dần đến trời sáng.
Đợi đến khi Duệ Duệ rời giường, cuối cùng Mục Hiểu Hiểu cũng đã nghĩ ra sẽ đi đâu, ở phía bắc thành phố Ngư Hương có một trấn nhỏ, tên trấn nhỏ rất dễ nghe gọi là Vân Thủy Dao, nó là một thôn xóm cổ xưa có lịch sử lâu đời, phong cảnh cổ xưa xinh đẹp, nơi đấy còn có con đường cổ kéo dài quỷ dị, cây đa xanh ngàn năm tuổi, đất đai trải qua bao phong sương kết hợp với vườn trà trải dài như được vẽ thành một bức tranh sơn thủy tuyệt đẹp. Nguyên nhân chủ yếu nhất chính là bởi vì nơi đó còn là quê hương của Mục Hiểu Hiểu, bà nội cô đã ở nơi đó cả đời.
Trước khi Duệ Duệ rời giường, Mục Hiểu Hiểu đã đem toàn bộ cơm đã nấu xong tối hôm qua xào thành cơm chiên trứng, nói về chuyện này thì bạn cũng đừng rối rắm vì sao một tang thi lại xào cơm, bởi vì Mục Hiểu Hiểu đã phải liên tục làm đi làm lại rất nhiều lần mới miễn cưỡng thành công làm được, chỉ là phòng bếp hiện tại đã thảm đến không nỡ lòng nhìn!
Duệ Duệ vừa rời giường, Mục Hiểu Hiểu trước tiên tắm rửa cho cậu bé, sau đó mới cho Duệ Duệ ăn cơm, không nghĩ tới tiểu tử kia lại nói: "Mẹ, bảo bối không ăn cơm, bảo bối muốn ăn cháo." Mục Hiểu Hiểu bởi vì không nói được nên chỉ có thể lấy đồ chơi dụ dỗ, để cho cậu bé xem tivi, mới đem cơm đút vào, cơm hay cháo gì chứ cô chỉ quan tâm việc bảo bối được no! Chờ Duệ Duệ ăn xong, Mục Hiểu Hiểu liền đem phần cơm còn lại bỏ vào trong bình giữ nhiệt.
Sau đó, không chút lưu luyến mang theo Duệ Duệ cùng chồng mình đi thang máy tới bãi đỗ xe ngầm, lúc đấy cũng không quên đem ánh mắt của Duệ Duệ che đậy gắt gao, không cho cậu bé nhìn thấy những hình ảnh kinh khủng trước mắt.