Chương 1: Ngày tận thế

Trong khi tất cả mọi người còn đang chìm đắm trong hạnh phúc và đau khổ, không ai biết rằng một tai họa kinh hoàng sắp ập đến.

Ngày 7 tháng 6 năm 20xx, nước M phát hiện một số thiên thạch đang lao về phía Trái Đất với tốc độ rất nhanh, sau khi tính toán chính xác về tốc độ và nhận thấy thiên thạch sẽ va chạm xuống lãnh thổ của một số quốc gia, nước M lập tức thông qua điện thoại gọi video liên lạc với những người đứng đầu các cường quốc, thống nhất quyết định phóng tên lửa ngăn chặn phá vỡ thiên thạch.

Nhưng không ngờ sau khi tên lửa chạm vào thiên thạch, thiên thạch lập tức vỡ vụn phân tán khắp nơi, virus bám trên thiên thạch theo mảnh vụn xâm nhập vào các nước trên thế giới.

Sau đó, trong không khí khắp nơi đều tràn ngập mùi khí khó chịu, bất kể là con người hay động vật hít phải cũng đều sẽ ngã xuống đất không dậy nổi. Toàn bộ thế giới bỗng chốc không còn một chút âm thanh.



Thành phố Ngư Hương, tỉnh Giang Nam, nước Z.

"A… Tại sao mình lại nằm trên mặt đất, mình nhớ mình đang lau sàn nhà mà." Mục Hiểu Hiểu nằm trên mặt đất vẻ mặt mờ mịt nhìn trần nhà trầm ngâm suy nghĩ.

Nằm được một lúc, cô mới nghĩ đến việc mình nên đứng lên trước, lúc đứng dậy lại phát hiện xương cốt toàn thân đều cứng ngắc chỉ có thể chậm rãi từ từ mà đứng lên. Cô luôn cảm thấy rất kỳ quái, suy nghĩ một hồi mới nhận ra bên ngoài thật yên tĩnh, ngay cả một âm thanh nhỏ cũng không có.

Tiểu khu Mục Hiểu Hiểu đang ở có môi trường sống đặc biệt tốt, có cây có hoa có sông nhỏ, nơi đây luôn là khu hoàng kim của địa phương. Nhưng thật kỳ lạ, tại sao lúc này lại không nghe thấy âm thanh của xe hơi, tiếng chim nhỏ hay tiếng người.

Mục Hiểu Hiểu sững sờ đứng một lúc lâu, mới giống như vừa tỉnh dậy từ trong mơ.

Cô đứng ở đây làm gì? Con trai và chồng cô đâu? Chuyện gì đã xảy ra với họ? Đại não chậm chạp nói với Mục Hiểu Hiểu rằng hiện tại cô nên trở về phòng.

Mới đi được hai bước, Mục Hiểu Hiểu rốt cuộc cảm thấy bản thân mình có gì đó không thích hợp cho lắm, đầu óc bỗng dưng trở nên rất chậm chạp, nghĩ về việc gì đó cũng phải mất gần nửa ngày, ngay cả đi bộ cũng rất khó khăn. Vì thế, cô xuyên qua lối đi trong phòng khách, quyết định đi vào nhà vệ sinh trước nhìn xem một chút.

Chậm rãi di chuyển đến nhà vệ sinh, nhìn vào gương, cô thiếu chút nữa bị người trong gương dọa chết. Sắc mặt tái nhợt, gân xanh nổi lên, con ngươi hơi lồi ra, không có cảm xúc, không có một chút nào giống bộ dạng của người bình thường.

Cô nhìn vào gương cố gắng nở một nụ cười, nhưng cô trong gương một cái mỉm cười cũng không có. Cơ bắp cực kỳ cứng ngắc, giống y như những tang thi trong phim.

Mục Hiểu Hiểu kinh ngạc dùng tay phải gõ vào tay trái của mình, đừng hỏi vì sao cô không bóp, bởi vì tất cả ngón tay đều hoàn toàn cứng ngắc không cách nào uốn cong. Kết quả phát hiện, khi gõ lên một chút cảm giác đau đớn cũng không có.

Mục Hiểu Hiểu thật muốn chạy đi trong nước mắt, chẳng lẽ cô thật sự đã biến thành tang thi? Nhưng vì sao cô còn có thể suy nghĩ? Tang thi trong phim không phải đều không có suy nghĩ hay sao?

Chồng của Mục Hiểu Hiểu là người rất thích xem phim tang thi, người ngoài hành tinh. Tuy rằng bản thân Mục Hiểu Hiểu không thích xem nhưng nghe nhiều về phim, ngẫu nhiên vẫn liếc mắt nhìn bộ phim một cái, cộng thêm việc tuy cô không có gan xem phim nhưng lại là một fan mạt thế cho nên cô vẫn biết rõ tang thi là gì.

Trong lúc Mục Hiểu Hiểu đang đứng trong nhà vệ sinh trầm tư, cô chợt nghe thấy tiếng con trai trong phòng gọi mẹ, cô ngay lập tức dừng lại suy nghĩ xoay người đi vào phòng, đi xem con trai bảo bối của cô có xảy ra chuyện gì hay không.

Bước vào phòng, cô nhìn thấy con trai đang ngồi trên giường, nhóc con vốn đang ngủ trưa nhưng khi tỉnh dậy không thấy ai bên cạnh nên ngay lập tức bắt đầu khóc rống lên.

Mục Hiểu Hiểu nhìn khuôn mặt con trai, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, thật may mắn con trai cô vẫn là con người.

Thấy con khóc, cô vốn định bước đến an ủi nhưng kết quả lại phát hiện cổ họng không thể phát ra âm thanh, hơn nữa không biết vì sao đột nhiên lại có cảm giác rất đói.

Mục Hiểu Hiểu suy đoán đây chắc là bản năng của tang thi khi nhìn thấy người sống, trong lúc cô còn đang đứng ở cửa tiến thoái lưỡng nan, đột nhiên con trai dang hai tay vươn về hướng phía sau cô hô to: "Ba ba ôm."

Mục Hiểu Hiểu quay đầu lại, đập vào mắt chính là chồng mình Châu Hâm Thành cũng đã biến thành tang thi, thậm chí còn đang chảy nước bọt bước đến chuẩn bị lướt qua cô để nhào đến trên người con trai mình, kẻ ngốc cũng có thể nhận ra anh muốn làm gì, Mục Hiểu Hiểu gấp gáp nhanh chóng ôm lấy anh muốn đẩy anh ra ngoài cửa.

Nào biết Châu Hâm Thành chỉ mới vung tay một cái, Mục Hiểu Hiểu đã trực tiếp bị đẩy ngã xuống đất. Mục Hiểu Hiểu trong lòng nóng nảy, cố gắng giãy dụa tiếp tục ôm lấy chồng, nhưng vẫn bị anh dễ dàng đẩy ra, nhìn thấy Châu Hâm Thành vừa đi tới bên giường đã ôm lấy con trai lên cả người cô như sắp sụp đổ ở trong đầu hô to không cần, dừng lại!

---

*Lời muốn nói: Mở đầu câu truyện nhân vật chính vừa trở thành tang thi nên suy nghĩ và hành động rất chậm chạm, đang trong sự hoảng loạn nên có nhiều lần lặp đi lặp lại hành động như suy nghĩ, trầm tư, ngẩn ngơ,... về sau sẽ bớt vì đã quen! Chứ không phải do edit lặp từ hoài đâu ạ, mong đọc giả kiên nhẫn sang chương nhé :***