Cước Đạp Lưỡng Thuyền

7.64/10 trên tổng số 11 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: 3p (nhất thụ lưỡng công ^^), đô thị tình duyên, bá đạo ôn nhu công (cả hai anh) x khả ái ôn nhuận thụ, công độc chiếm dục siêu cường, HE. Truyện gồm 2 phần: + Bộ 1 :Sự giao nhau của vận mệ …
Xem Thêm

Quyển 1 - Chương 3
Trong lúc Hạ Nguyệt Quang nghĩ như thế, cậu đã bị bốn người vây quanh, mà Mạch Tư ngồi bên cạnh cậu đang dùng ánh mắt trào phúng nhìn.

“Chậc! Mạch Tư, chúng ta xử trí thế nào với tên nhóc thối này đây?” Trong đó một gã thiếu niên đặc biệt cao lớn cười lạnh hỏi Mạch Tư đang thảnh thơi ở một bên.

“Mạch Tư, quyết định nhanh một chút, tôi còn muốn tìm hai vật nhỏ mê người của tôi chơi!” Một thiếu niên khác không kiên nhẫn nói.

Mạch Tư trầm mặc, “Đem cậu đến nơi cũ giao cho Kim Đế là được, ngày mai đừng để tôi nhìn thấy cậu ta.” Gã lộ ra một nụ cười tàn khốc nói với mọi người.

Hạ Nguyệt Quang nghe đến đó, tâm đều lạnh đi một nửa, cái gì chỗ cũ? Cái gì là Kim Đế? Nghe ý tứ trong lời nói của Mạch Tư, bọn họ có phải muốn cho cậu chết?

“Ừ, chủ ý này cũng được, liền như vậy làm!” Vừa nói xong, bốn tên kia liền đem Hạ Nguyệt Quang đang vô lực phản kháng rời đi, bọn họ tuy dùng thang máy xuống lầu, nhưng lại đi một con đường khác. Con đường này thưa thớt người, hơn nữa lại âm trầm tối tăm, thoạt nhìn đặc biệt khủng bố.

Bất luận thế nào, nếu bị đánh chết, Hạ Nguyệt Quang cũng không hy vọng mình sẽ chết trẻ. Cậu đối với tương lai chính mình tràn ngập hy vọng, hơn nữa cậu còn có anh họ a! Cậu ít nhất còn muốn sống trở về để nói cho anh họ biết nơi này nguy hiểm đến mức nào.

Nghĩ là làm, Hạ Nguyệt Quang lập tức giãy thoát khỏi sự kiềm chế của bốn người, có thể do không có phòng bị cho sự phản kháng của cậu, bốn người hoàn toàn trở tay không kịp, liền cứ như vậy đề cậu trốn thoát thành công.

“Tên nhóc thối! Mày dám phản kháng!” Tên thanh niên cao lớn bắt được tay Hạ Nguyệt Quang, rống giận rồi cho cậu một cái tát.

Ba người còn lại cũng theo đó tiến lên đánh cậu một chút, rồi tiếp tục hụt hơi kéo Hạ Nguyệt Quang đang bị thương đến đích đến của họ.

Càng đi sâu vào rừng rậm, bên trong càng âm trầm, hơn nữa thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng sói tru. Bốn ngươi đang kéo Hạ Nguyệt Quang cũng không kiềm được có chút sợ hãi.

“La Y, không bằng chúng ta để cậu ta ở đây rồi đi ra khỏi nơi này trước đi.” Một gã thiếu niên có vẻ nhát gan run sợ đưa ra ý kiến nói.

“Cậu sao lại nhát gan như vậy! Tiếp tục đi!” Mới vài ngày không tới mà sao nơi này liền trở nên âm trầm như vậy. Nghe phía học viện nói, nơi này thường thường có chuyện những động vật nhỏ chết rất ly kỳ, cho nên học viện cũng đã cảnh cáo học sinh đừng tới gần nơi này, nhưng mệnh lệnh của Mạch Tư lại không thể không nghe. La Y tuy sợ hãi, nhưng là vì thể diện, y vẫn là kiên trì muốn mọi người tiếp tục đi.

Đột nhiên, một bóng đen xuất hiện trước mắt mọi người, bốn người hét lên, bỏ lại Hạ Nguyệt Quang một mình, vội vàng dẫm đạp lên nhau bò ra khỏi nơi âm trầm này.

Thân thể Hạ Nguyệt Quang vốn đã bị đánh đến đau nhức, bị bọn họ thô lỗ bỏ lại như thế, thân thể lại càng lợi hại đau, kính mắt trên mặt cũng bị đánh bay ra ngoài.

“Đau quá!” Hạ Nguyệt Quang thờ phì phò tự mình bò lên, mới bị đánh đau một trận, trên mặt tuy rằng không có vết thương, nhưng lại vì mới va chạm, da có chút trầy, miệng vết thương lớn nhỏ trên thân thể càng không cần phải nói, quả thực đau đến chết!

Sờ sờ mặt mình, Hạ Nguyệt Quang mới phát hiện không thấy kính mắt đâu, cũng không để ý thân thể đau đớn, quỳ rạp trên mặt đất bắt đầu tìm kính mắt của cậu.

Sờ tìm hồi lâu, Hạ Nguyệt Quang cuối cùng tìm thấy kính của mình bên trong bụi cây. Cậu đi qua muốn nhặt lên, lại đột nhiên xuất hiện một bàn chân to dẫm lên kính mắt của cậu.

Hạ Nguyệt Quang ngẩng đầu lên nhìn, một con hắc sư(sư tử đen)

toàn thân tỏa sắc đen dùng cặp mắt vàng của nó theo dõi cậu. Cậu bị dọa đến không biết phải phản ứng gì, đây là lần đầu cậu nhìn tận mắt một con sư tử, nhưng lại là màu đen, hình thể tựa hồ to hơn sư tử bình thường rất nhiều, quả thực là một con cự thú(con vật khổng lồ)!

Con hắc sư kia rống lên một tiếng, chồm lên người Hạ Nguyệt Quang, thừa dịp cậu xoay người định chạy cắn áo cậu kéo đi. Thân thể đã đủ đau của Hạ Nguyệt Quang làm sao có thể chịu được bị nó kéo lê, trên người sớm đã có nơi bị ma sát đến chảy máu, ý thức dần dần mơ hồ, chỉ thiếu không té xỉu thôi.

Hắc sư kéo Hạ Nguyệt Quang chạy một lúc, đi đến bên ngoài một tòa thành, tha người Hạ Nguyệt Quang thả trước cửa sắt, rồi hướng về máy quay phía trên đầu rống lên mấy tiếng.

“Ưm? Hắc Đế đã về rồi, đi đem nó vào đây đi!” Nam tử tóc đỏ ngồi trước màn hình bình thản đối với một người toàn thân ăn mặc giống quản gia nói.

“Vâng!” Quản gia cung kính cúi đầu đáp lại, sau đó xoay người rời đi.

Không qua một hồi, thân ảnh quản gia xuất hiện ở trước cửa tòa thành, cung kính cúi đầu trước hắc sư nói: “Hắc Đế, chủ nhân kêu mày vào.”

Hắc Đế rống lên một tiếng, cắn Hạ Nguyệt Quang đang mê man lên khỏi mặt đất đi vào, quản gia đi theo nó tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng Hắc Dế là sủng vật mà chủ nhân nuôi, lại được nhập khẩu đặc biết từ Ai Cập đến hòn đảo ít động vật này, được chủ nhân nuôi từ nhỏ đến giờ, chủ nhân đối nó rất sủng, ngay cả hạ nhân bọn họ so với một con sư tử cùng không tôn nghiêm bằng.

Buông tiếng thở dài, quản gia không có y xen vào việc làm của người khác, tùy ý Hắc Đế tha người lạ đi vào trong thành.

Vừa đi vào trong, nam tử tóc đỏ đang ngồi trên chiếc sofa đỏ rực nhắm mắt nghỉ ngơi, trong thành không chỗ nào không đỏ, không có gì ngoài chén rượu trong suốt trên mặt bàn kia, cùng một ít đồ đạc dùng làm trang trí này nọ ở ngoài, trong tòa thành này chủ yếu là màu đỏ.

Nam tử đang nhắm mắt lúc Hắc Đế đi vào, liền chậm rãi mở miệng nói: “Mày gần đây tựa hồ thích tha linh tinh về! Nếu đã chết, đừng tha vào đây làm bẩn thảm của tao, còn sống thì tùy mày xử trí, ăn xong liền đem vứt ở đâu đó bên ngoài, đừng đặt ở trong để có mùi hiểu không?”

Hắc Đế tuy là động vật, nhưng rất có linh tính. Nó buông Hạ Nguyệt Quang xuống, rống lên một tiếng, thần sắc cao nhã đi đến bên người quản gia, dùng lòng bàn chân to lớn của nó đẩy đẩy quản gia, lại đến bên Hạ Nguyệt Quang đang hôn mê đẩy đẩy cậu, nhưng quản gia cố tình không hiểu Hắc Đế muốn biểu đạt cái gì.

Quản gia vẻ mặt xấu hổ hướng nam tử cúi đầu hỏi: “Hỏa Tư thiếu gia, Hắc Đế nó…”

Hỏa Tư mở hai mắt, đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm Hắc Đế, khóe môi cong lên: “Đem người kia đi chữa trị.” Hắn mở mệnh nói ngắn gọn mệnh lệnh.

“Vâng!” Quản gia gật đầu đáp lại, đi đến bên cạnh Hắc Đế, đem Hạ Nguyệt Quang ôm lấy. Tính ôm cậu đưa đi trị liệu, liền bị một bên Hắc Đế cắn cổ tay áo, làm hại ông không biết nên làm thế nào cho phải.

“Hắc Đế lại đây.” Hỏa Tư một tiếng mệnh lệnh, làm cho Hắc Đế không cam lòng nguyện ý buông quản gia ra, ngoan ngoãn đến bên Hỏa Tư, nhảy lên sofa dài rộng kia, đem đầu đặt lên trên đùi của Hỏa Tư dụi dụi.

Quản gia chạy nhanh ôm Hạ Nguyệt Quang đi trị liệu, để tránh con sư tử tính khí giống hệt chủ nhân thay đổi vô thường đem ra đùa giỡn tùy hứng, nổi điên lên đem hắn ăn vào bụng sẽ không tốt lắm. Nghe nói mấy người quản gia trước cũng vì thế mà chết, vừa nghĩ đến điều đó, ông không khỏi bước đi nhanh hơn, sợ Hắc Đế không để ý đến mệnh lệnh của Hỏa Tư đuổi theo.

Trào phúng nhìn bóng dáng quản gia đang vội vàng rời đi, Hỏa Tư nhắm mắt lại vỗ về bộ lông của Hắc Đế, Hắc Đế nằm trên đùi hắn thoải mái phát ra vài tiếng trầm, cũng học Hỏa Tư nhắm mắt lại

———-

Hạ Nguyệt Quang mờ mịt mở to mắt, cảnh tượng trước mắt từ mơ hồ dần dần chuyển sang rõ ràng. Cậu đột nhiên giật mình đứng dậy, vết thương trên thân thể ẩn ẩn đau. Cậu phát hiện bản thân ở trong một căn phòng giống như lớn gấp đôi một cái đại sảnh, màu sắc trong phòng lại làm cho cậu cảm thấy ghê tởm. Cậu ghét nhất màu đỏ. Hiện tại trước mắt là một mảnh đỏ tươi, bất luận chủ nhân nơi này là ai, thưởng thức của người này thật kém đến mức khiến người ta khó có thể cùng nhận thức!

Hạ Nguyệt Quang nhìn sắc trời bên ngoài. Ngoài cửa sổ đã là một mảng tối đen, cũng không biết hiện tại là mấy giờ, nóng lòng trở về tòa thành cậu đang ở, cũng bất kể thân thể mình đang đau đớn, liền từ trên giường xuống, chân trần đi trong phòng, nhẹ nhàng đẩy cái cửa đen, hành lang gấp khúc đến rắc rối phức tạp thiếu chút nữa làm cho cậu té xỉu, này…này làm thế nào để trở về? Đâu mới là con đường để đi khỏi đây?

Hạ Nguyệt Quang sửng sốt, dù sao thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng(không cần lo lắng, chuyện gì đến sẽ đến), cứ tùy tiện đi! Bất kể thế nào cũng chọn hành lang rộng dài để đi, kết quả không bao lâu, cậu liền hối hận chính mình đã chọn hành lang dài này để đi. Trước mắt lộ rõ một mảng đỏ kỳ quái, ở nơi này có rất nhiều tấm vải đỏ bay bay, khiến Hạ Nguyệt Trăng nhớ tới mấy ngày hôm trước khi còn chưa tới nơi này, mẹ kể cho cậu nghe một câu chuyện xưa về quỷ, hơn nữa bên tai còn truyền đến tiếng cười ngao ngao, càng khiến da gà cậu nổi đầy, cậu vội vàng quay người muốn trốn.

“Oa!” Hạ Nguyệt Quang sợ hãi kêu lên một tiếng, còn chưa kịp có phản ứng gì, đã bị hắc sư buổi sáng lôi cậu đi thỏa mãn nhảy chồm lên.

Hỏa Tư ở trong phòng cùng vài thiếu niên hoan ái khẽ nhăn mày, bị tiếng kêu phá rối làm cho tâm tình nhất thời mất hứng liền đứng dậy, mặc vào dục bảo, đi đến hành lang dài tính xem là ai lớn mật dám làm nhiễu hắn đang hứng trí.

“Oa! Không cần liếʍ tao! Miệng mày thối chết đi được!” Sau khi Hạ Nguyệt Quang bị đẩy ngã, liền bị Hắc Đế liếʍ đến mức mặt đầy là nước miếng. Tâm tình sợ hãi đột nhiên biến mất, ngược lại thở phì phì mắng Hắc Đế.

Vừa đi ra liền thấy sủng vật của hắn đang liếʍ con mồi hôm nay nó săn được. Chưa bao giờ thấy Hắc Đế làm như vậy với người khác, hắn cao hứng đi đến ngồi xổm xuống bên Hạ Nguyệt Quang, cẩn thận nhìn mặt cậu

“Này! Anh bảo con sư tử thối này đi ra được không? Đừng chỉ ngồi ở nơi đó nhìn không!” Hạ Nguyệt Quang vừa phản kháng vừa nói với Hỏa Tư.

Hỏa Tư nhẹ nhàng nâng hàng lông mi tuấn mĩ, chậm rãi mở miệng ra lệnh: “Hắc Đế! Đừng náo loạn!”

Hắc Đế không cam lòng dừng động tác liếʍ Hạ Nguyệt Quang lại, chuyển sang dùng cái đầu xù lông của nó dụi dụi vào ngực cậu, giống như thực thích Hạ Nguyệt Quang.

Hạ Nguyệt Quang nửa nâng người mình dậy, ghê tởm cầm lấy ống tay áo mình mạnh mẽ lau mặt, “Con dã thú này là đang phát xuân sao? Không có việc gì gặp người liền cắn, còn liếʍ mặt tôi, làm cái gì vậy!” Cậu tâm tình ác liệt đến cực điểm, tức giận mở miệng liền mắng.

“Là thế này! Ta tưởng Hắc Đế thích ăn thịt cậu, hóa ra là nó đang phát xuân nha! Cho nên nó mới không vừa nhìn thấy cậu đã đem cậu ăn luôn.” Hỏa Tư lạnh lùng đứng lên nói, trong giọng nói tựa hồ chứa đυ.ng ý tứ đáng tiếc, như thể việc Hắc Đế không đem Hạ Nguyệt Quang ăn luôn khiến hắn thực mất hứng.

Hạ Nguyệt Quang tức giận đẩy con sư tử còn ở trên người cậu ra, đứng lên chống lại Hỏa Tư so với cậu cao hơn rất nhiều, “Tôi thấy con sư tử này ba phần là anh nuôi! Cũng khó trách, chỉ có người không biết thưởng thức như anh, mới nuôi ra một con sư tử ngốc như vậy!”

Hỏa Tư nguy hiểm nheo lại hai mắt, lạnh lùng nói: “Nếu đổi lại bình thường, cậu đã sớm vì câu nói này mà trở thành một khối tử thi nằm trên mặt đât, tâm tính ta không còn kém như trước, cậu tốt nhất để ý miệng của mình, đừng để nó phun ra lời nói gì khiến ta tức giận, nếu không sẽ không phải là một cái chết đơn giản đâu!”

“Cáp! Anh nghĩ anh là ai! Tôi vì cái gì phải nghe anh! Anh là tên quái dị cả người đỏ rực!” Hạ Nguyệt Quang ghét nhất bị người khác uy hϊếp, cậu lập tức bị cơn giận làm mờ đầu, miệng không ngăn cản được mà cãi lại.

Hắc Đế cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, vội vàng cắn tay áo Hỏa Tư, mong hắn đừng trách tội Hạ Nguyệt Quang.

Hỏa Tư lộ ra nụ cười lạnh lùng, đưa tay bóp lấy cổ Hạ Nguyệt Quang, “Hắc Đế, ngay cả mày cũng muốn giúp cậu ta sao? Không thể tưởng được tao dưỡng mày hơn bốn năm, mày lại có thể vì một người xa lạ mà cầu xin tao, như thế tao càng thấy cậu ta đáng chết!”

Ánh mắt Hỏa Tư thực đáng sợ, lại tăng thêm lực đạo của tay, nụ cười tàn khốc trên mặt càng thêm mở rộng, nhưng lại có một tia cảm giác hưng phấn.

“Buông…buông tay!” Hạ Nguyệt Quang tức giận trừng mắt nhìn Hỏa Tư, tuy rằng không khí hô hấp đang dần dần trở nên hư bạc, nhưng cậu không chịu lùi bước chấp nhận thua, cố sống cố chết trừng mắt hét to.

Thú vị nhìn Hạ Nguyệt Quang trừng mắt nhìn mình, Hỏa Tư thưởng thức nhãn thần của Hạ Nguyệt Quang phát ra không thua gì hào quang, cảm giác thấy hô hấp cậu càng ngày càng dồn dập, hắn buông tay ra, tùy ý để Hạ Nguyệt Quang ngã xuống, ngồi xổm xuống nâng cằm cậu lên, “Cậu có một khuôn mặt rất dễ nhìn, nhưng điều ta thưởng thức là cặp mắt kia của cậu, cậu nên cảm tạ cặp mắt ấy đã cứu cậu ngày hôm nay!” Nói xong, Hỏa Tử bỏ lại Hạ Nguyệt Quang đang quỳ rạp trên mặt đất không ngừng thở, đi trở lại về phòng, tiếp tục chuyện mà hắn vừa mới bị quấy rầy.

Hắc Đế chạy nhanh đến bên người Hạ Nguyệt Quang, dùng cái mũi đẩy đẩy cánh tay cậu, dường như đang quan tâm cậu.

“Đồ điên! Chủ nhân mày quả thực là đồ điên! Khụ…Đau chết tôi rồi!” Hạ Nguyệt Quang tức giận nói với Hắc Đế, sau đó đau đớn vỗ về cái cổ đang đau của mình.

Hắc Đế cắn ống tay áo Hạ Nguyệt Quang vài cái, giống như muốn cậu đi theo nó.

Hạ Nguyệt Quang do dự một lúc, rồi mới đi theo sau Hắc Đế. Cổ mới rồi bị siết chặt vẫn còn đau, người kia vừa rồi quả thực thô lỗ cùng thô tục không biết thưởng thức! Dám loạn bóp cổ cậu! Cũng đừng để cậu có được cơ hội! Nếu không cậu không hung hăng trả thù thì không được!

Chịu đựng bụng chứa đầy oán khí, Hạ Nguyệt Quang thở phì phì theo Hắc Đế ra khỏi thành. Cứ đi cứ đi, cậu đối với con sư tử vừa mới chán ghét suýt hại chết cậu cũng thay đổi cách nhìn, không ngờ nó cũng không ngu ngốc nha! Biết mang cậu ra khỏi rừng, chính là chủ nhân của nó tình tình thật sự kém đến cực độ! Thật sự đáng tiếc cho con sư tử có linh tính này!

Hạ Nguyệt Quang dừng bước, chờ Hắc Đế ở bên cạnh cũng dừng lại ngẩng đầu nhìn cậu, “Mày trở về đi! Tiếp theo ta biết phải đi như thế nào.”

Hắc Đế rống lên, sau đó liều mình lắc lắc cái đầu xù lông của mình, cự tuyệt nghe theo lời Hạ Nguyệt Quang trở về.

“Mày cũng chán ghét chủ nhân của mày phải không? Nói thật ra, tao hoài nghi hắn ta có phải có khuynh hướng ngược đãi người không! Tuy rằng sợ mày trở về sẽ bị hắn ta ngược đại, nhưng tao thật sự không thể mang mày trở về, nếu làm không tốt còn có thể dọa người khác sợ nữa! Ngoan ngoãn trở về đi! Tao nếu có thời gian sẽ đến thăm mày.” Hạ Nguyệt Quang vỗ vỗ đầu Hắc Đế, mỉm cười nói.

Hắc Đế liếʍ liếʍ lòng bàn tay Hạ Nguyệt Quang, luyến tiếc cọ cậu một chút, mới lưu luyến xoay người rời khỏi.

Hô một tiếng, cuối cùng cũng đuổi được sư tử đại ca đi. Hạ Nguyệt Quang vỗ nhẹ bộ đồng phục có chút rách nát trên người. Mới mặc chưa đến vài ngày, quần áo đã trở thành rách rưới bẩn thỉu như thế này, cũng may người cậu không có vấn đề gì, nếu không dù có nhiều quần áo cũng không dùng được.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen như mực, nếu không chạy nhanh trở về, anh họ nhất định rất lo lắng. Chậc! Trường học này thật sự là biếи ŧɦái, cư nhiên cho phép người ta giữ một con sư tử ăn thịt người, còn cái người kêu Mạch Tử kia thực không phải ác độc bình thường! Hô… Quên đi! Chuyện ngày mai để ngày mai nói! Cậu hiện tại quá mệt mói, chỉ muốn trở về ngủ một giấc!

Cơ thể Hạ Nguyệt Quang tỏ vẻ có chút gầy yếu rung động lắc lư đi trên con đường rộng lớn không người, hôm nay quả là một ngày không may!

——–

Lúc Hạ Nguyệt Quang trở lại tòa thành, cũng đã là rạng sáng. Khi ngồi xe ngựa, cậu cũng không cảm thấy đường quá dài, nhưng tự mình đi một vòng,

cậu mới biết con đường này quả thực là khiến cậu muốn điên đầu. Đi hơn nửa đêm, cậu vừa mệt vừa đói, xui xẻo hơn là, cậu trên thực tế đã đánh mất huy hiệu trường!

Hạ Nguyệt Quang hết cách đành phải chạy tới ấn chuông cửa phòng anh họ. Kết quả cậu cả thân nhếch nhác, tất nhiên bị anh họ hung hăng mắng một trận.

“Cầm.” Hạ Ức Vân từ tủ lạnh lôi ra mấy lon nước giải khát đưa Hạ Nguyệt Quang, cầm lấy một bên khăn tắm lau lau mái tóc ngắn còn nhỏ nước của cậu.

“Anh họ, nhẹ một chút đi!” Đau đớn nói, Hạ Nguyệt Quang cầm ống hút uống lon nước bên cạnh rồi nói với Hạ Ức Vân đang chà tóc cho cậu.

“Câm miệng! Em có biết anh rất lo lắng cho em hay không! Đã vậy còn qua đêm mới về, vạn nhất em xảy ra chuyện gì,anh biết ăn nói thế nào với dì đây?” Hạ Ức Vân tuy rằng mồm thì trách cứ cậu, nhưng vẫn mềm lòng giảm nhẹ lực đạo lau chà.

“Em cũng không biết nha! Còn không phải thằng cha đáng chết Mạch Tư kia! Thấy em xấu liền khi dễ em, còn đem em quăng vào trong rừng rậm quái đản kia, hại em suýt nữa bị một con quái sư tử gọi là cái gì Hắc Đế ăn thịt. Còn thiếu chút nữa bị chủ nhân của nó bóp chết, ngay cả huy hiệu trường của em cũng không thấy đâu. Tóm lại ngày hôm nay thực sự là cực độ xui xẻo!” Hạ Nguyệt Quang chu miệng ra nói với Hạ Ức Vân, cậu vẫn là lần đầu chịu nhiều khổ cực như vậy! Cậu ở nhà luôn là bảo bối được mọi người che chở! Hiện tại lại gặp phải tình trạng này, bảo cậu làm sao nhịn được cơn tức này!

Hạ Ức Vân cười ha ha vài tiếng, vui sướиɠ khi người gặp họa nói: “Xứng đáng! Nhóc con, em chính là thiếu được tôi luyện, nay phải cảm thụ đau khổ đi! Đem tính tình bốc đồng quái gở của em sửa lại đi! Nơi này cũng không giống với nhà của em, người nơi này so với chúng ta còn có quyền có thế, em cũng đừng loạn trêu chọc bọn họ, bớt đem mặt mình biến thành một dạng xấu xí, xem em bây giờ không phải thuận mắt hơn sao?”

“Anh họ! Anh còn có hứng thú nói giỡn sao, hiện tại em kính không có, huy hiệu trường cũng không thấy, làm sao bây giờ! Không biết có thể yêu cầu bỏ học hay không, ta muốn về nhà lắm!” Hạ Nguyệt Quang vẻ mặt cô đơn ở trên ghế co người lại, đáng thương nói.

Hạ Ức Vân ôm lấy Hạ Nguyệt Quang nhẹ nhàng vuốt đầu cậu, “Trường học này là không thể tùy tiện bỏ học, song em yên tâm, anh họ sẽ giúp em, em hôm nay ngủ ở đây đi! Chuyện huy hiệu trường, anh sẽ thay em xử lý.”

Hạ Nguyệt Quang mỉm cười tiến sâu vào trong lòng Hạ Ức Vân, ngẩng đầu làm nũng nói: “Cảm ơn anh, em biết anh họ đối em tốt nhất.”

“Đã lâu không cùng em ngủ! Hôm nay cùng nhau ngủ đi!” Hạ Ức Vân cười ha ha sờ đầu Hạ Nguyệt Quang nói.

Hạ Nguyệt Quang gật gật đầu, “Anh họ, ngày mai em không đi học! Nhớ giúp em xin phép chủ nhiệm một chút nha!” Vui vẻ leo lên giường lớn, xoay người nói với Hạ Ức Vân.

“Được được được! Nhanh ngủ đi!” Hạ Ức Vân sủng nịnh đáp lại, thuận tay tắt đèn đi, liền nằm bên cạnh Hạ Nguyệt Quang.

Thêm Bình Luận