Chương 6
An Thần Xán phải gõ cửa sổ vài lần Ôn Tĩnh mới phục hồi lại tinh thần , vội vàng đi mở cửa chính của ký túc xá.
Anh ướt sũng đi vào bên trong, trên tay còn mang theo mấy túi này nọ, thình lình đánh một cái hắt xì thật lớn. “Ắt xì!”
“Sao anh lại tới đây?” Cô hoài nghi cảnh trước mắt là một giấc mộng, anh không thể xuất hiện ở đây.
“Tuy rằng cậu bảo tôi đừng tới, nhưng là bão tiến thẳng vào Hoa Đông , làm tôi có chút lo lắng...... Cho nên muốn đến xem các cậu.” Anh chà xát cái mũi, lộ ra hàm răng trắng bóng. “Điện thoại của cậu khẳng định là hết pin rồi phải không! Thật là không đúng lúc, tôi gọi thật nhiều cuộc như vậy cũng không được, còn tưởng rằng phải ngủ ở bên ngoài rồi chứ.”
“Nếu tôi không dậy uống nước, anh phải tính làm sao?” Ôn Tĩnh theo dõi anh, nắm chặt cái chén trong tay.
An Thần Xán căn bản là một tên ngốc, nhìn những túi trong tay anh, bên trong tất cả đều là lương khô, mỳ ăn liền, đèn pin, pin,v.v…, đều là những đồ dùng phòng tránh bão, anh mạo hiểm mưa gió nguy hiểm chạy tới Hoa Liên để đưa những đồ dùng mà có thể mua được một đống ở Hoa Liên dễ như trở bàn tay, đây căn bản vượt quá hành vi của người bình thường, khẳng định mượn cớ này để xem như có một vướng bận hoặc không thể không tới để gặp một lần...... Hơn nữa anh còn hoàn toàn tín nhiệm cô, cho rằng cô tuyệt đối không phải cố ý tắt máy, mà là di động không có pin......
Cuộn dây rắc rối khó gỡ ở dưới đáy lòng cô, tựa hồ bị tìm ra nút thắt, chỉ cần hơi dùng một chút lực thì có thể rút ra, một tình cảm cực lực che giấu, đóng băng đã lâu sẽ bị bại lộ, cảnh báo không ngừng vang lên ở trong đầu cô .
“Ắt sẽ có biện pháp. Nhưng cuối cùng cậu vẫn dậy đó thôi.” Anh thỏa mãn mỉm cười.
Bởi vì mưa gió quá lớn, anh phải ngồi xe lửa rồi đón tắc xi để tới trường cấp ba Tung Lý, nếu Ôn Tĩnh không dậy, chỉ sợ anh phải kêu tắc xi đưa anh đi khách sạn gần đó trú tạm mất.
Ôn Tĩnh một câu cũng không nói, cầm lấy mấy túi trong tay anh, xoay người, một mạch đi nhanh đến phòng ngủ ở phía cuối hành lang.
“Cậu tức giận sao?” Anh đi theo sau Ôn Tĩnh.
“Không ngờ anh nhìn ra.” Cô mở cửa phòng ra, đặt thật mạnh những vật phẩm này lên trên mặt bàn, rồi mở tủ quần áo, mở túi hành lý ở bên trong, lấy ra một bộ quần áo khô cùng khăn mặt quăng cho An Thần Xán.
“Bởi vì tôi không để ý phản đối của cậu mà tự mình đến đây sao?” Anh nhận lấy quần áo, ảo não nhíu mày.
“Không phải vậy.” Cô cảm thấy tâm phiền ý loạn.
“Vậy thì vì sao? Nhìn thấy tôi khiến cậu mất hứng à?” Duyên của anh hẳn là không kém như vậy chứ.
“Thay quần áo đi rồi nói sau, tránh bị cảm mạo.” Cô trừng liếc mắt anh một cái.
An Thần Xán lập tức nghe lời cởϊ áσ, lộ ra thân trên trắng nõn gầy gò, những đường cong cơ bắp rất chuẩn hiện ra trước mặt cô, cùng khuôn mặt non nớt xinh đẹp của anh thật không có chút liên quan nào. Tuy rằng anh không cường tráng, nhưng dáng người giấu dưới lớp quần áo lại tuyệt không qua loa, đại khái là có liên quan đến việc luyện võ thuật, nhưng trên người anh lại không có bao nhiêu vết sẹo cả.
“Chẳng lẽ là tôi gây phiền phức cho cậu?” Anh mặc áo sạch sẽ vào rồi, cởi bỏ nút thắt quần dài, tay lại tạm dừng một chút, sau khi cùng Ôn Tĩnh bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt lại không khỏi phiếm hồng.
Ôn Tĩnh quay sang chỗ khác, đưa lưng về phía anh. “Đúng vậy, anh làm cho cho tôi thấy phiền. Anh có biết hành động của anh đã vượt qua phạm vi bạn bè rồi hay không?”
“Nhưng tôi đối với bạn bè luôn luôn đều thực quan tâm.” Anh nhanh chóng thay quần dài thoải mái, lấy khăn mặt lau tóc ẩm ướt, cả người lại trở nên thần thanh khí sảng.
“Tôi không có cách nào đáp lại quan tâm của anh.” Cô ngoái đầu nhìn lại, trong mắt lóe ra đau xót thực trầm.
Anh thấy được mặt đau thương kia, đột nhiên rất muốn gắt gao ôm chặt Ôn Tĩnh, bất quá tay anh sau khi ở giữa không trung, lại đặt lên vai Ôn Tĩnh.
“Vậy cậu chỉ cần nhận là được.” Anh nói một cách chắn chắn.
“Không ngừng nhận cũng sẽ có lúc đầy mà tràn ra ngoài, anh muốn tôi phải làm sao bây giờ?” Cô không muốn tiếp tục như vậy nữa, không muốn để ý tới tình cảm hỗn hợp xa lạ đang tràn ngập cảm quan của cô, cơ chế phòng vệ mà cô cố gắng xây dựng không nên yếu ớt như thế.
“Nếu tràn ra ngoài, thì mỉm cười nói tiếng cảm ơn với tôi, hẳn là không khó như vậy chứ?” Anh phát ra tiếng cười rất trẻ con.
Ôn Tĩnh thình lình bắt lấy vạt áo của anh kéo đến gần mình, để sát vào môi anh, nhưng không có hôn anh. “Chuyện tình cảm có thể đơn giản như vậy sao? Cho dù là tình bạn cũng có thể thăng hoa thành tình yêu, anh đối với tôi tốt như vậy, chẳng lẽ là thích tôi?”
An Thần Xán bị hoảng sợ, vội vàng lắc đầu. “Không phải! Chúng ta đều là nam, làm sao có thể --”
“Tôi nói cho anh biết, kỳ thật tôi là một người có hai giới tính, nói cách khác, mặc kệ là nam hay nữ cũng đều được, anh có thể chấp nhận tôi như vậy không? Vẫn còn muốn làm bạn bè với tôi sao? Nếu còn tiếp tục đối tốt với tôi nữa, nói không chừng tôi sẽ ra tay với anh nha.” Thần thái của cô còn thật nghiêm túc, một chút cũng không giống đang đùa.
An Thần Xán ngừng lại hô hấp, đối mặt với tuyên ngôn chấn động , thình lình xảy ra cảm thấy không biết phải làm sao: “Tôi......”
“Trả lời tôi, anh có thể chấp nhận tôi không?” Cô truy hỏi.
“Tôi...... Nhưng cậu sao lại là...... Cái này rất kỳ quái......” Trong lúc nhất thời anh không thể tiêu hóa cách nói này, đầu trống rỗng. “Tôi đối với cậu không phải cái loại thích này a.”
Ngôn ngữ nghi ngờ cùng kinh hoàng phủ định của anh hoàn toàn tỉnh lại lý trí của Ôn Tĩnh, cô ngốc sửng sốt......
Không vui sao...... Nói cũng phải. Một người đàn ông bình thường làm sao có thể thích cô như vậy, anh ta cũng không phải đồng tính luyến ái, là cô tự mình đa tình...... Cho dù An Thần Xán biết cô là con gái, có một tia hảo cảm đối với cô, cũng không chắc có thể bao dung bộ dáng nam tính của cô.
Cô tự coi mình là con trai, vốn đã không phải là con gái bình thường rồi, hiện tại như thế, về sau cũng sẽ không thay đổi...... Cô đều không thể giải thoát được khỏi tổn thương kia, lại dựa vào cái gì muốn một người bình thường chấp nhận cô?
A, là cô cũng quá ngây thơ rồi, anh ta thích hợp với một người con gái bình thường dịu dàng, cô không xứng với anh.
“Bị dọa sao ?” Cô thấy sắc mặt anh trắng xanh, phút chốc ôm bụng cười phá lên cười. “Ha ha ha! Anh còn thật nghiêm túc nha? Anh thật sự là rất dễ bị lừa!”
“Cậu gạt tôi?” An Thần Xán còn đang trong kinh ngạc, vẻ mặt si ngốc.
“Ai kêu anh vô duyên vô cớ chạy đến Hoa Liên tìm tôi, đương nhiên tôi phải dọa anh một chút, tránh cho lần sau anh lại làm ra loại chuyện dễ làm người ta hiểu lầm này.” Cô tiếp tục cười điên cuồng, chảy cả nước mắt. Cô lấy mu bàn tay lau đi, nước mắt lại rớt xuống vài giọt. “Bất quá biểu tình của anh rất kinh điển, cười chết tôi mất!”
“Có buồn cười như vậy sao? Cậu cười rất khoa trương rồi!” An Thần Xán bị cười nhạo thật sự cảm thấy không vui, bĩu môi nói: “Tôi chỉ xem cậu là bạn bè mà thôi, nào có làm ra chuyện gì làm người ta hiểu lầm đâu, cậu mới không cần đơn phương tình nguyện mà thích tôi!”
“Cái này rất khó nói nha.” Cô liên tục cười, cười đến ngũ quan trên mặt nhăn cùng một chỗ, nhưng nỗi đau trong lòng vẫn không thể đình chỉ. Chỉ cần hơi dừng lại, hốc mắt hồng hồng sẽ tiết lộ tâm tình chân chính của cô.
“Cái gì gọi là rất khó nói! Giữa hai chúng ta mới sẽ không tồn tại cái loại tình cảm kỳ quái này...... Đúng không?” Anh nhất thời có chút buồn rầu, phảng phất là đang nói thầm với chính mình.
“Anh là muốn có được cam đoan của tôi sao?” Cô vẫn cười như trước, có điều nụ cười lúc này cũng thực chua sót.
“Không phải, chỉ là muốn xác nhận suy nghĩ của cậu --”
Cô đột nhiên giơ tay lên, thề với trời: “Tôi thề, đời này chỉ cùng An Thần Xán làm bạn tốt, tuyệt đối sẽ không yêu thương anh ấy, nếu không Thiên Lôi sẽ đánh xuống, không thể --”
Ầm vang -- một tia điện xẹt qua phía chân trời, tiếng sấm đột nhiên ù ù rung động, mưa gió lại lớn hơn nữa.
An Thần Xán thừa cơ bịt miệng Ôn Tĩnh lại. “Có tất yếu phải thề độc như vậy không? Cậu xem Thiên Lôi thiếu chút nữa liền đánh ngươi...... Ý tôi không phải bảo cậu thích tôi nha, nên nói thế nào đây, ý tôi là......”
Anh đến đường cùng, đề tài xấu hổ này có thể đình chỉ ở đây hay không.
Ôn Tĩnh đẩy tay anh ra, ngóng nhìn hắn, ngữ khí là bình tĩnh trước nay chưa từng có. “Vĩnh viễn chỉ là bạn bè, tôi cam đoan.”
“......” Ngực An Thần Xán bỗng nhiên co rút rất nhanh, yết hầu đau nóng lại nói ra không được.
Cô lướt qua anh, đi tới cửa. “Phòng để cho anh ngủ, tôi đi sang phòng khác. Chờ ngày mai mưa gió giảm một chút, anh trở về Đài Bắc đi.”
Cô không có dũng khí quay đầu nhìn biểu tình của anh, chỉ lẳng lặng rời đi. Nếu đã nói ra hứa hẹn, sẽ nghĩ biện pháp thực hiện.
Vĩnh viễn...... Chỉ là bạn bè.
Cô đi đến phòng ngủ bên cạnh, sau khi đi vào trong liền đóng cửa phòng, bên trong một mảnh hắc ám, cô cũng không muốn bật đèn.
Cô dựa ván cửa ngồi xuống, hít vài ngụm khí thật sâu. Ngoài cửa sổ vẫn mưa sa gió giật như trước, nhưng phòng của cô cũng là trầm trọng yên tĩnh, cô lấy điện thoại di động ra khởi động máy, như mong muốn nhìn thấy rất nhiều cuộc gọi đã bỏ lỡ.
Ngoài ý muốn là, hộp thư đến trong di động của cô cư nhiên bị tin nhắn của An Thần Xán làm đầy cả! Cô không thể tin mở ra xem, ước chừng bắt đầu từ lúc tám giờ, anh gửi đến một tin nhắn đầu tin.
Tôi đang ở trên xe lửa, đang đi tới chỗ của cậu. Gọi điện thoại cho cậu không được, vốn định tự mình lái xe cho nhanh, bất quá đường quốc lộ Tô Hoa có chỗ nguy hiểm, vì để bình an gặp các cậu, tôi chỉ có thể lấy cẩn thận là thượng sách.
Rốt cục cũng đến Hoa Liên. Bên này mưa gió so với trong tưởng tượng của tôi còn khoa trương hơn. Bác tài xế rất dũng mãnh phi thường, nhưng tại loại tình hình giao thông trong thời tiết không tốt này cũng làm xe bị trượt, vài lần thiếu chút nữa xe đã trượt mà bay ra ngoài, tôi siêu sợ đến lúc đó cậu phải đến bệnh viện giải cứu tôi a, thật đáng sợ. Bất quá có thể nhanh đến chỗ các cậu một chút, thì chút xe bị trượt nho nhỏ ấy cũng đáng.
Oa – Trường cấp ba Tung Lý thật hẻo lánh...... Còn đi xe tư nhân đắt như vậy! Tôi bị hố tiền! Quên đi...... Nghĩ đến chỉ lát nữa là có thể nói chuyện phiếm với cậu, chút tiền ấy cũng không là cái gì!
Tôi vừa mới xuống xe nhưng quên hỏi bác tài xế, cửa vào sân Tung Lý phải mở như thế nào? Hẳn là có cái nút gì đó...... Chẳng lẽ...... Tôi nhìn liếc mắt một bức tường xây bên cạnh, trên trán đổ mồ hôi lạnh.
Cô bán hàng ở cửa hàng tiện lợi gần đó tốt lắm, khi tôi đi mua lương khô thuận tiện hỏi một chút, quả thực phát hiện bên cạnh cửa nhỏ có cái nút màu đỏ, nhưng là...... Chỉ có thể ấn từ bên trong, đứng bên ngoài thì ấn không tới! Ông trời, trừ phi tôi biến thành “Lỗ phu”, thành ác ma có được cánh tay cao su mới có thể xuyên qua cửa mà ấn cái nút kia......
Cậu nhất định không tin cuộc hành trình của tôi chật vật như thế nào đâu, tôi quyết định chinh phục tường xây bên cạnh, cho nên tạm thời đem đồ ăn vặt đặt lên trên, không ngờ trong nháy mắt lúc tôi trèo qua tường xây thì thấy một con chó lớn không sợ mưa gió mà hướng thẳng đến ngoạm đi một túi lương khô...... Biết thế đầu tiên tôi đã bỏ túi lương khô vào trong người! Tuy rằng bánh bích quy có khả năng sẽ trở thành mảnh nhỏ hoặc bột phấn, nhưng còn hơn là tiện nghi cho con chó kia! Tốt rồi! Lát nữa cô bán hàng của cửa hàng tiện lợi lại gặp lại tôi rồi! Con chó đen lớn đáng giận!
Tôi đang đứng trước cửa ký túc xá, căng thẳng lâu như vậy, mưa gió càng lúc càng lớn, khung của ô che cũng đều gãy vài cây, ông trời cho bão thật đúng là thích gây sự, đến lúc nào không đến, sao cứ phải ngay cuối tuần này; Mà điện thoại của cậu cũng vừa lúc hết pin...... Bên ngoài rất lạnh, tôi thật đáng thương, chừng nào thì cậu mới có thể sạc pin vậy? Hay là cậu đã ngủ rồi?
Bởi vì rất nhàm chán, tôi bắt đầu lấy điện thoại di động lên mạng nghe hát, xem nào xem nào, xem tôi nghe thấy cái bài hát gì đây? Khụ khụ! Ca từ là như vầy: Em có biết hay không -- Em có biết hay không -- anh chờ đến hoa cũng cảm động......
A a, ở trong lòng tôi dự định đếm đến một ngàn, nếu không ai ra mở cửa cho tôi, tôi thật sự sẽ đi đến khách sạn gần đây để nghỉ ngơi.
A Tĩnh, một ngàn của tôi đã đếm đến chín trăm chín mươi chín lần rồi, sao cậu vẫn chưa xuất hiện? [ai oán ]
Cô vừa xem, vừa mỉm cười, hốc mắt lại ươn ướt , có loại cảm động không thể giải thích tràn đầy trong lòng, vì cử chỉ ngốc nghếch của anh mà cảm thấy đau xót...... Nhưng là, cho dù cô một chút quyến luyến đối với anh, cũng phải tự tay gạt bỏ hết mới được, cô...... không có cách nào khôi phục bộ dáng con gái, không có cách nào yêu đương bình thường, cũng không hy vọng xa vời một người nào đó có thể hiểu cô, chấp nhận cô, cho nên cứ như vậy đi --
Cô xem lại những tin nhắn cũ, từ lúc bọn họ bắt đầu nhắn tin cho nhau đến khi chấm dứt, quý trọng xem qua một lần...... Sau đó xóa bỏ từng tin, từng tin một, hoàn toàn không để lại dấu vết.
Vốn tưởng rằng đây là một động tác đơn giản, nhưng khi làm lại lấy đi rất nhiều thời gian của cô. Cô quăng điện thoại di động sang một bên, lấy túi ngủ ra, trả lên giường, chuẩn bị ngủ.
Cái gì cô cũng không nghĩ, cũng không có cách nào tự suy ngẫm, chỉ cảm thấy sâu trong tâm hồn có một tảng đá lớn, càng ngày càng mệt mỏi, ngực ẩn ẩn đau . Nếu thật sự có cái cảm giác gọi là tan nát cõi lòng, thì lòng của cô ngay từ đầu đã khâu chưa hoàn chỉnh rồi.
Mãi đến khi ánh rạng đông ngoài cửa sổ mơ hồ chiếu vào, cô mới chuyển mình, xem đồng hồ một chút, 5 giờ rưỡi sáng, cũng sắp đến lúc nên thức dậy chuẩn bị luyện tập, còn phải đánh thức đám học sinh còn đang trên giường nữa.
Cho dù thể xác và tinh thần cô đều mệt mỏi, nhưng vẫn bò dậy, khoác thêm áo khoác, rửa mặt xong, bắt đầu đến phòng của từng học sinh gõ cửa, xác nhận mọi người đều đã rời giường.
Tuy rằng bên ngoài mưa còn rơi, nhưng bọn họ vẫn phải làm động tác huấn luyện cơ bản ở bên trong, cho nên cô tập hợp tất cả học sinh ở đại sảnh. Vì ủng hộ mọi người, cô quyết định nói cho đám học sinh biết chuyện An Thần Xán đã ở trong ký túc xá; Từ sau lần anh ta đánh đuổi bọn lưu manh bị thương, các học sinh vẫn luôn nhớ anh ta.
“Các em, còn nhớ rõ chú An dũng mãnh phi thường kia chứ?” Mặc dù một đêm không ngủ, nhưng cô vẫn bắt buộc mình phải luôn giữ trạng thái tinh thần sáng láng.
“Đương nhiên nhớ rõ! Không biết gần đây chú ấy có khỏe không?” Trần Thận Nam dẫn đầu phát biểu ý kiến.
“Ngày hôm qua chú ấy đã tới đây, tính đến cổ vũ cho các em.” Lời này vừa nói khỏi miệng, các học sinh liền bắt đầu náo động.
“Vậy bây giờ chú ấy đang ở đâu?” Mọi người trăm miệng một lời đặt câu hỏi.
“Đang ngủ ở trong phòng .” Cô chỉ vào phòng ở cuối hành lang.
“Các anh em, tiến lên a! Cùng gọi chú ấy thức dậy rồi nói sau!” Trần Thận Nam bướng bỉnh dẫn theo mọi người, không để ý Ôn Tĩnh phản đối mà chạy đến trước phòng ngủ rồi không chút khách khí mở cửa phòng ra.
“Gà luộc --”
Một tiếng gọi thật to, nhưng khi nhìn thấy bên trong trống rỗng, một người đều đứng yên, nhiệt tình nhất thời tiêu giảm, mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết An Thần Xán chạy đi đâu rồi.
Ôn Tĩnh đi theo phía sau tiến vào phòng, không thể tin được An Thần Xán lại biến mất như vậy! Cô nhìn một vòng quanh phòng, ở trên hai túi đồ ăn vặt phát hiện tờ giấy anh ta để lại --
Gửi A Tĩnh:
Thật có lỗi, hình như tôi thật sự gây phiền phức cho cậu, cho nên tôi không nói với cậu một tiếng mà đi trước, lần sau tôi cũng sẽ không làm ra hành động như vậy nữa, cậu đừng dùng ánh mắt khổ sở để nhìn tôi, tôi sẽ rất khó chịu. Đồ ăn vặt nhớ chia cho nhóm tiểu quỷ, tất cả đều là tâm ý của tôi nhớ thương bọn họ. Vẫn không có cơ hội nói với cậu, thực không đúng dịp, sau khi mọi người về Đài Bắc, tôi phải đi Nhật Bản công tác vài ngày, cho nên chúng ta tạm thời lại không thể gặp nhau. Cố lên, tôi luôn ủng hộ tinh thần cho cậu.
Gửi nhóm tiểu quỷ : Nếu mọi người biểu hiện nổi trội xuất sắc, chú An sẽ mời mọi người đi ăn Mc Donalds, phiếu ăn này phải bảo quản cho tốt, rồi cầm cúp của mọi người tới tìm chú.
Cho nên anh ta là bởi vì phải đi Nhật Bản mới đặc biệt đến thăm đội điền kinh sao? Ôn Tĩnh nắm chặt tờ giấy, tâm tình ngũ vị tạp trần. Cô nhìn ngoài cửa sổ mưa đã giảm bớt, đứng bất động tại chỗ.
Muốn tìm anh ta...... Đúng vậy, muốn liều lĩnh đuổi theo đi tìm anh ta! Nhưng cô hiểu rõ cô không thể...... Cho dù trong lòng cô trào ra khát vọng mãnh liệt, vẫn là phải mạnh mẽ áp chế, thân phận của cô không thích hợp với loại tiết mục này.
“Cô giáo, gà luộc viết cái gì?” Trần Thận Nam đi đến bên cạnh Ôn Tĩnh.
“Chú ấy còn có việc, phải về Đài Bắc trước, đây là đồ ăn vặt cùng lời nhắn chú ấy gửi cho các em.” Cô cất tờ giấy của cô đi, đưa một tờ khác giao cho Trần Thận Nam.
“Oa! Mc Donalds nha! Chúng ta đương nhiên phải ăn của chú ấy một chút mới được!” Trần Thận Nam cùng các anh em cùng nhau chia sẻ, hi hi ha ha lên.
“Cuộc thi điền kinh vào mùa thu -- cố lên!” Tất cả các học sinh cùng kêu lên.
Ôn Tĩnh mỉm cười, mặc kệ là dùng cách thức nào, hành vi cùng ngôn ngữ của An Thần Xán luôn có tác dụng ủng hộ lòng người, khó trách nhóm tiểu quỷ lại thích anh ta như thế.
Bất luận sau này bọn họ sẽ dùng hình thức gì để tiếp xúc với nhau, có thể quen biết anh ta...... Thật sự là một điều rất vui...... rất vui......
Sau khi kết thúc tập huấn, kì học phụ đạo hè làm các học sinh cảm thấy phiền toái cũng đến. Đội điền kinh vẫn tận hết sức lực tập luyện sau giờ tan học như trước kia, Ôn Tĩnh cơ hồ đem toàn bộ tâm huyết đặt trên người các học sinh.
An Thần Xán ở Nhật Bản xa xôi , ngẫu nhiên cũng sẽ gửi tin nhắn liên lạc với cô, nhưng cô cũng chưa từng nhắn trả lời lại . Khi anh gọi điện đến, cô thường thường ngóng nhìn điện thoại di động thật lâu, chậm chạp không nhận, mãi đến khi tiếng chuông di động dừng lại thì thôi.
Ngay từ đầu An Thần Xán vẫn là ba bữa đều gọi điện thoại, gửi tin nhắn ân cần thăm hỏi, sau đó số lần càng ngày càng ít, cuối cùng dần dần không c liên lạc nữa. Cô hiểu được đây là điều cô muốn, cho nên cô một chút cũng không ngoài ý muốn.
Đang lúc cô cho rằng tình nghĩa của bọn họ nhạt dần, anh đã xuất hiện -- kéo vali hành lý đứng ở dưới lầu nhà cô.
Khi cô vừa tan tầm về nhà, liền thấy thân hình anh có chút mỏi mệt, giống môn thần đứng lặng tại một chỗ.
An Thần Xán vừa thấy Ôn Tĩnh, liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, triển lộ miệng cười. “Thật tốt quá, quả nhiên cậu không xảy ra chuyện gì.”
Mấy ngày nay anh ở Nhật Bản đều sắp vội muốn chết, may mắn anh có liên lạc với Tống Du Vũ, mới biết được tình hình gần đây của Ôn Tĩnh, phải trả giá chính là lần sau đến ‘Lãng mạn nhất thế kỷ’ nhất định phải tiêu phí tiền mua gì đó. Không sao, đồ dùng tình thú càng nhiều càng tốt, tặng lễ vật cho ai cũng thích hợp, mua nhiều cũng không sợ!
Huống hồ anh hết sức đẩy nhanh hành trình, vội vàng bay về nước, muốn chính mắt chứng thật Ôn Tĩnh khỏe mạnh không có việc gì mới có thể yên tâm, nếu không anh thật sự không nghĩ ra được Ôn Tĩnh vì lý do gì mà không liên lạc với anh, ngay cả điện thoại cũng không nhận, rất kỳ quái!
“Anh vừa xuống máy bay sao?” Cô không rõ động cơ nào khiến anh cố chấp như vậy, từ hành lý của anh thoạt nhìn tuyệt đối là từ sân bay đi thẳng đến đây. Vì sao lại tới tìm cô......
“Đúng rồi! Trực tiếp đến nhà cậu xem thử, điện thoại cậu cũng không nhận, tin nhắn cũng không trả lời, tôi có chút lo lắng.”
“A Xán...... Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời anh, cho dù là bạn bè cũng tuyệt đối không có nghĩa vụ.” Cô nói rất rõ ràng, chỉ hy vọng anh ta đừng lại làm những chuyện khiến người ta không thể tưởng tượng.
An Thần Xán ngẩn người, giống như có ý niệm gì đó hiện lên trong đầu. “Cậu...... đang trốn tránh tôi?”
“Không có.” Cô lắc đầu, nhưng không có nhìn anh.
“Tôi làm cho cậu chán ghét sao?” Anh lại hỏi.
“Không có.” Cô vẫn là phủ nhận. “Chúng ta chính là phải giống bạn bè.”
“Chúng ta vốn chính là bạn bè.” Anh không hiểu.
“Chúng ta một chút cũng không giống bạn bè, anh cùng những người bạn khác cũng dính nhau như vậy sao?” Cô nhắc nhở anh, tựa như một giáo viên đang chỉ điểm cho học trò.
“Ách...... Không có.” Anh tự hỏi một chút, quả thật là lạ.
“Thì phải rồi, anh cứ dùng cách thức anh đối với những người bạn khác mà đối xử với tôi, ta sẽ bắt đầu đáp lại anh.” Như vậy là tốt rồi, ở trong phạm vi bạn bè sẽ không gây thương tích cho nhau, ai cũng không cảm thấy phiền.
“Ý cậu là...... Tôi và cậu quá thân cận sao ?” Anh chán nản hạ thấp vai, chưa từng nghĩ tới chính mình lại trở thành kẻ theo đuôi làm người ta không thích.
“Có thể nói như vậy.” Cô gật đầu, cho dù tổn thương tự tôn của anh cũng không thể lùi bước, nếu không...... người luân hãm không biết sẽ là ai.
“Tôi đã biết, tôi sẽ nhịn xuống.” Anh thở ra một hơi, rất bất đắc dĩ.
“Không phải muốn anh nhịn, mà là muốn anh từ đáy lòng xem tôi là bạn bè.” Cô than nhẹ. Kết quả bọn họ vẫn là ông nói gà bà nói vịt, tự ai nấy nói.
“Nói tóm lại, cậu hy vọng tôi ít tới tìm cậu một chút, cho nên tôi sẽ thử xem.” Anh hạ quyết tâm nắm chặt tay, hoàn toàn không nắm giữ đến trọng điểm Ôn Tĩnh muốn nói.
Chuyện thường tình này...... Ôn Tĩnh day huyệt thái dương. Quả nhiên là một người đàn ông hai mươi tám tuổi còn chưa quen bạn gái đều thiếu hụt ở phương diện nào đó – dây thần kinh tình cảm trì độn coi như là phương diện đầu tiên.
“Vậy anh liền thử không liên lạc với tôi, chúng ta mỗi người sống cuộc sống của mình một thời gian đi.” Cô cho rằng một đoạn thời gian sau cảm giác sẽ phai nhạt đi, hai người cũng không thêm quá nhiều tình cảm quan tâm.
“Nhất định phải như vậy sao? Tôi cảm thấy việc này có vẻ giống như người gây ra lỗi bị trừng phạt vậy.” Anh sâu kín bật hơi.
“Là anh nói muốn thử ít tìm tôi mà, hoàn toàn chấp hành mới là nam tử hán.” Cô khıêυ khí©h mà nói.
“Ý nghĩa là gì?” Anh không biết ý nghĩa tồn tại của việc này là gì.
“Ý nghĩa là chúng ta có thể trở lại giống như lúc vừa quen biết, cho dù xài chung ống nghe điện thoại, nghe cùng một bản nhạc cũng không sao.” Cô rất tin chỉ cần điều chỉnh tốt tâm tính, vốn không có chuyện gì là khó khăn.
An Thần Xán nhớ tới thời gian tự tại sảng khoái, không rõ vì sao hiện tại tình bạn của hai người trở nên không được tự nhiên như thế. Anh biết cảm xúc của mình không quá bình thường, Ôn Tĩnh cũng tựa hồ có ẩn tình gì khó nói, tình bạn của bọn họ đã không giống là thuần túy qua lại.
Nếu cho lẫn nhau không gian để tự suy ngẫm, để biết được nguyên nhân tình nghĩa của bọn họ sao tại thay đổi, có lẽ tách ra là đáng giá thử một lần.
“Tôi đã biết. Thời gian này vừa vặn tôi bề bộn nhiều việc, tôi sẽ tận lực dùng công việc nhồi vào thời gian, hy vọng sẽ không lại đến quấy rầy cậu nữa. Sau khi lắng đọng lại việc lần này, lần sau cậu sẽ đáp lại tôi sao?” Anh nói thực trẻ con, chua xót bĩu môi.
“Đại khái là vậy.” Cô không có cam đoan, không mở mắt, không muốn thấy biểu tình buồn bực của anh.
“Tôi đi một đền thần ở Nhật Bản cầu một lá bùa bình an,tặng cậu.” Anh lấy từ trong bóp tiền ra một túi giấy nhỏ đưa cho Ôn Tĩnh. “Cậu lái môtô có vẻ nguy hiểm, phải bảo trọng.”
“Cám ơn.” Cô cảm thấy không khí thực ngưng trọng, như là đang nói lời từ biệt.
“Còn có, ở đây còn có rất nhiều đặc sản Nhật Bản, đưa cho nhóm tiểu quỷ ở đội điền kinh để ủng hộ tinh thần.” Anh mở vali hành lý ra, đưa vài túi đồ ăn vặt cho Ôn Tĩnh.
“Tôi thay mặt bọn họ cảm ơn anh.”
“A Tĩnh, tôi sẽ đến cuộc thi của đội điền kinh, chúng ta lúc đó gặp lại.” Hy vọng đến lúc đó Ôn Tĩnh cùng anh đều có thể khôi phục tự nhiên trước kia, đó cũng là thứ anh hoài niệm nhất.
“Ân, tạm biệt .” Cô mỉm cười.
“Tạm biệt .” Anh vẫy tay.
Hai người đều tự xoay người, ở khoảnh khắc đưa lưng về phía lẫn nhau, anh ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, cô rũ mắt thật sâu hô hấp, bước chân song song lại trầm trọng hướng về phương hướng khác nhau mà đi, chỉ cần bọn họ hơi vừa quay đầu lại, sẽ phát hiện khoảnh khắc thân ảnh hai người tách ra trở nên cô độc mà tịch mịch.
Các học sinh thật vất vả sống qua khóa phụ đạo, nghỉ cũng không được lâu, cũng đến ngày khai giảng, học kì mới sắp bắt đầu.
Đội điền kinh của trường cấp ba Tường Nghĩa ngoại trừ ở nhà ghi lại thành tích cũng không đi ra ngoài, phẩm hạnh cùng thái độ đều cải biến không ít, biểu hiện nhu thuận tốt đẹp của bọn họ làm cho hiệu trưởng vô cùng kinh ngạc, cũng làm các giáo viên khác lấy làm hiếu kỳ.
Trên thực tế bọn họ là tập luyện đến không còn sức lực đi ra ngoài gây chuyện thị phi, hơn nữa còn quyết tâm chuyên chú cho cuộc thi điền kinh để tất thắng, cũng lười đối nghịch với các giáo viên trường khác, hận không thể nhanh chút làm xong bảng thành tích để báo cáo kết quả tập luyện, tranh thủ thêm một giây thời gian luyện tập.
Đội điền kính đội vẫn cố định ở lại luyện tập sau khi tan học, Ôn Tĩnh vốn tưởng rằng thiếu An Thần Xán thì cuộc sống cũng sẽ không có chênh lệch lớn gì, kết quả nhóm tiểu quỷ cứ khi nào rảnh rỗi liền hỏi cô về tình hình gần đây của An Thần Xán, hại cô muốn phai nhạt cũng không có cách nào.
Anh thì hết lòng tuân thủ hứa hẹn, không nhắn tin, không điện thoại, không quấy rầy...... Phảng phất như biến mất trên thế giới này vậy, đã rời xa cuộc sống của cô hơn năm mươi ngày, nhưng cô cũng không có một khắc chân chính bỏ qua anh ta.
Cho dù đã không hề bị anh quản lý, không đợi liên lạc của anh, nhưng trong lòng vẫn là giữ một vị trí, chỉ có anh mới có thể chiếm lĩnh không gian, cho dù sau này không liên lạc nữa, nhưng anh vẫn sẽ tồn tại thật lâu thật lâu trong lòng cô, ngẫu nhiên nhớ tới cũng có thể làm cho cô vì đoạn gặp gỡ bất ngờ này mà lộ ra một cái mỉm cười viên mãn.
Đúng rồi...... Chính là cái loại này dòng nước nhỏ nhưng chảy mãi, tình cảm trường tồn trong lòng, bất luận là tình yêu hay tình bạn, mặc kệ kết cục cuối cùng ra sao, cô đã không có xa cầu hay tiếc nuối gì.
Hiện tại cô chỉ cần chuyên tâm dẫn dắt đội điền kinh có thể đoạt huy chương trong cuộc thi, còn lại không cần nghĩ nhiều nữa.
“Mọi người thêm sức lực, trận đấu sắp đến, những cố gắng chúng ta đã trả giá nhất định sẽ có thu hoạch.” Cô đứng ở giữa đường băng, hướng về nhóm đội viên đang tập luyện trên sân kêu gọi tinh thần.
“Cô giáo Ôn.” Một thanh niên trẻ tuổi đi đến phía sau cô, gọi cô một tiếng.
Cô quay đầu, thấy là giáo viên thể dục mới tới, lễ phép đáp lại: “Còn chưa tan tầm nha?”
Liêu Hành Hoa là giáo viên thể dục vừa đến dạy trong học kỳ này, thân hình cao lớn cường tráng, ngũ quan tuấn lãng, da thịt màu đồng thoạt nhìn thực khỏe mạnh, cá tính hài hước khôi hài, có chút cà lơ phất phơ, vừa tới trường học vài ngày lập tức làm mê đảo không ít giáo viên nữ trẻ tuổi cùng học sinh nữ.
“Có thể cho tôi cùng gia nhập hàng ngũ chỉ đạo hay không? Lúc tôi ở trường học cũng từng là đội trưởng đội điền kinh, cho nên rất hứng thú.” Liêu Hành Hoa vừa mở miệng đã là một loại tự tiến cử.
Các học sinh dừng động tác, toàn bộ dùng ánh mắt không thể tin theo dõi hắn.
Ôn Tĩnh giật mình. “Thầy Liêu, anh có biết anh đang nói cái gì không?”
“Tôi thấy toàn bộ đội điền kinh chỉ có một mình cô dẫn dắt, thực vất vả, lại không ai hỗ trợ, cho nên tôi tự nguyện đảm đương vị trí trợ thủ.” Anh ta lộ ra một loạt răng chỉnh tề.
“Ách...... Trên cơ bản, anh vừa mới đến, tôi không muốn hại anh, tôi chỉ có thể nói đây là một đội điền kinh thực không được xem trọng, được thành lập trong sự phản đối của nhà trường, bao gồm hội trưởng hội phụ huynh cũng vậy. Nếu anh gia nhập với chúng tôi, rất có thể bị vào sổ đen.” Ôn Tĩnh cảm thấy tất yếu phải ăn ngay nói thật.
“Tôi đều biết, các tiền bối tổ thể dục cũng đã nói với tôi rồi.” Anh ta gật gật đầu, ánh mắt lóe tia sáng. “Nhưng mấy ngày nay tôi liên tục quan sát, những học sinh này đều rất có tiềm lực, bọn họ tuyệt đối sẽ nổi tiếng ở cuộc thi, cho nên căn bản không cần lo lắng việc này, đến lúc đó không chừng trường học còn đồng ý ra tiền giúp đỡ.”
“Ha ha ha! Cô giáo à, thầy ấy nói thực đúng trọng tâm, cô để cho thầy ấy cùng đến đi!” Trần Thận Nam hai tay chống thắt lưng, kiêu ngạo mà cười to.
Ôn Tĩnh nheo lại ánh mắt. Này vẫn là lần đầu tiên có giáo viên có cùng cái nhìn với cô, hơn nữa không để ý áp lực bên ngoài, tự nguyện gia nhập chỉ đạo đội điền kinh, cỡ nào đáng giá chúc mừng; Rốt cục cô cũng có thêm người để có thể thảo luận thời khoá biểu tập luyện, phương thức huấn luyện, điều chỉnh thể lực, sắp xếp các thứ hạng mục công việc,v.v… đối với cô mà nói đương nhiên là có thêm trợ lực, huống hồ Liêu Hành Hoa nguyện ý gia nhập, trên phương diện nào đó cũng coi như là duy trì cổ vũ cô thực hiện việc này.
“Nhưng tôi phải nhắc anh một chút. Đội điền kinh tham gia thi đấu không chỉ là không có kinh phí, không có tiền công, hiệu trưởng mặc dù đồng ý để chúng tôi đi ra ngoài, nhưng kinh phí không đủ nên giáo viên phải tự phụ trách...... Anh xác định anh có thể chấp nhận điều kiện không công bằng như vậy không?” Cô phải hỏi rõ ràng, chỉ sợ Liêu Hành Hoa nhất thời luẩn quẩn trong lòng.
“Yên tâm yên tâm, đợi khi công bố thành tích, có khi trường học còn hy vọng chúng ta chiêu binh mãi mã nữa đấy! Trước mắt chỉ cần tuyển thủ xuất ra thực lực, tôi tin tưởng tình huống sau này đều sẽ thay đổi.” Anh đã sớm tự hỏi rõ ràng, cũng không phải mang tâm tình chơi đùa.
Ôn Tĩnh không nghĩ tới bọn họ ngay cả quan điểm này cũng đều tương đồng, trong trường học khó có khi xuất hiện giáo viên cùng chung chí hướng.
“Thầy Liêu, hoan nghênh anh gia nhập.” Cô vươn tay, Liêu Hành Hoa cũng bắt tay lại, hai người chính thức đứng ở cùng trận tuyến.
Tiếp theo, trận thi đấu điền kinh vào mùa thu sắp đến.