Chương 10
Kelly trở lại Mỹ để hoàn thành chung thân đại sự, còn gửi không ít ảnh chụp ngày kết hôn hôm đó cho Ôn Tĩnh, Ôn Tĩnh cất giữ tất cả rất cẩn thận.
An Thần Xán thì vẫn vì chuyện mình không có được cái chìa khóa mà luôn canh cánh trong lòng, thường thường dính ở trên người Ôn Tĩnh giống kẹo cao su, thỉnh cầu cũng muốn một chùm chìa khóa, nhưng mỗi lần như vậy Ôn Tĩnh đều giả bộ ngớ ngẩn để cho qua, chưa từng để ở trong lòng. Ở một góc độ khác mà nói, có lẽ cô chính là thích xem bộ dáng làm nũng rất xấu của anh, mới mãi mà không cho anh chùm chìa khóa.
Bọn họ đã tìm hiểu nhau một tháng, ở phương diện thói quen cuộc sống mà nói, đã sớm dần dần thích ứng với đối phương rồi; Nhưng trong ánh mắt người đời thì vẫn còn rất nhiều vấn đề phải vượt qua.
Mỗi khi bọn họ sóng vai đi trên đường, An Thần Xán muốn nắm tay cô, cô vẫn là cự tuyệt, nguyên nhân thực rõ ràng, bởi vì trong mắt người qua đường, bọn họ chính là hai người đàn ông -- hai người đàn ông tay trong tay, rất khó không khiến cho người bên ngoài chú ý. Ôn Tĩnh không hy vọng An Thần Xán bị người ta nhìn bằng ánh mắt quái dị, cho nên ở bên ngoài cô luôn ngăn chặn hành động thân mật của An Thần Xán.
Nhưng mà An Thần Xán sao có thể ngoan ngoãn nghe lời chứ. Nghiêm khắc mà nói anh căn bản chính là người có da mặt dày nhất trong thiên hạ, mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, chỉ cần anh cao hứng là được rồi. Cho nên khi bọn họ đi trên đường, hai người một tấn công một phòng thủ trên chiến tuyến càng thêm rõ ràng.
“Sao em lại muốn cách anh một mét?” Anh tới gần cô thì cô lại bước đi nhanh hơn.
“Bởi vì em không xác định được lúc nào thì anh lại dính lên.” Anh ta thường thừa dịp cô không chú ý mà ôm cô ngay tại trên đường cái.
“Em thật là kỳ quái, ở trên giường thì tùy tiện dán lên anh, ở bên ngoài thì tay cũng không cho anh chạm vào.” Anh vì oán giận nên thật sự lớn tiếng, thế là người qua đường đều nhìn về phía bọn họ.
Khi đã bắt đầu mùa đông, lại vào lúc ban đêm, không khí thật lạnh, cô mặc áo ấm, hai tay đặt ở trong hai túi của áo ấm, thà rằng tự mình sưởi ấm, cũng không bằng lòng để anh ta nắm.
An Thần Xán cũng biết, cô là quan tâm đến anh...... Lo lắng anh sẽ bị người khác xem thường; Có khi cô lại âm thầm thở dài, cảm thán chính mình không thể giống một người con gái bình thường, cùng anh sánh đôi đi cùng nhau. Mấy ngày trước cô còn mang sắc mặt ngưng trọng hỏi anh: “Anh có hy vọng em thay đổi cái gì không? Ví dụ như...... thay đổi cách ăn mặc...... Hoặc là để tóc dài......”
Do dự trong mắt cô làm anh đau lòng, căn bản anh không thèm để ý bề ngoài của cô như thế nào cả, cũng biết Ôn Tĩnh nhiều năm đau xót cũng đã thành thói quen không phải dễ dàng có thể sửa đổi như vậy.
Huống hồ Ôn Tĩnh mỗi lần ra ngoài đều đẹp khiến anh nín thở, quả thực tuấn mỹ đến dù là nam hay nữ cũng thích, anh thực hận không thể mỗi ngày khóa cô ở bên cạnh, ngăn cách hết những ánh mắt ái mộ, căn bản không biết là cô có chỗ nào không tốt hoặc là chỗ nào cần thay đổi.
Cho nên anh mang vẻ mặt nghiêm túc nói với cô: “Em chỉ cần làm chính mình là được rồi, mặc kệ bộ dạng của em như thế nào, cũng sẽ không giảm bớt xúc động muốn hiến dâng mình của anh.”
Vừa nói xong, đương nhiên là bị đánh bay. Con đường chinh chiến của An Thần Xán còn rất dài lâu.
“Anh không thể an phận ở bên cạnh em sao?” Luôn động tay động chân, chốc lát thì ôm thắt lưng của cô, chốc lát lại ôm vai cô, cô đều thấy rõ ràng kinh ngạc cùng chán ghét trong mắt người qua đường.
“Ai kêu anh rất thích em làm chi, không biểu thị công khai một chút chủ quyền là không được.” Anh đuổi kịp bước chân của cô, giữ chặt cánh tay cô, vào lúc cô quay đầu liền cúi sát vào mặt cô, hôn xuống.
Ôn Tĩnh nhìn thấy mấy người nữ bên đường hít một hơi, còn mấy người nam thì nhíu mày nhìn chăm chú vào bọn họ, trong mắt đều mang theo khinh thường cùng tránh né.
“Nhìn cái gì? Không thấy tình nhân hôn nhau bao giờ sao?” An Thần Xán liếc bọn họ cái xem thường, ung dung mà đưa tay để vào trong áo ấm của Ôn Tĩnh, cùng mười ngón của cô giao nắm lấy nhau. “Rất ấm nha! Thì ra áo ấm có công dụng tốt như vậy, lần sau đến lượt anh mặc áo ấm, còn túi áo ấm của anh sẽ cho em mượn sưởi ấm.”
Ôn Tĩnh muốn rút tay ra, An Thần Xán lại liều chết cầm lại, hai người âm thầm phân cao thấp một lát.
“Anh tuyệt đối là có bệnh, mới có thể thích bị người ta dùng vẻ mặt chán ghét nhìn chằm chằm.” Cô đấu không lại khí lực của anh, chỉ có thể quật cường bỏ qua.
“Chỉ cần người chán ghét anh không phải em thì anh căn bản không cần để ý người khác làm gì.” Anh cảm nhận được tay đang giãy dụa trong túi hơi hơi thả lỏng, cho nên lại cười hì hì dán tại bên người cô, càng dính càng gần.
Bọn họ đi qua một quảng trường, ven đường không ít người nhìn theo bọn họ, xem bọn họ trở thành một phần trong quang cảnh, An Thần Xán thiếu chút nữa đã hướng về phía những người đó mà thu phí nhìn.
Đêm nay bọn họ muốn đi xem phim, cuộc hẹn xem phim lần trước bị nhóm tiểu quỷ gây chuyện mà bị cản trở, lần này cam đoan sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa.
Buổi tối cuối tuần rất đông đúc, bọn họ đi xếp hàng mua vé, An Thần Xán cầm mục lục những bộ phim gần đây, bắt đầu thảo luận cùng Ôn Tĩnh, hai người không hẹn mà cùng tính xem bộ phim hoạt hình 3D mới nhất, lại vì sự vô cùng ăn ý lẫn nhau mà nhìn nhau cười.
Ngay tại khi bọn họ mua vé xong, chuẩn bị rời khỏi phòng bán vé thì có ba cô gái trẻ tuổi xấu hổ đi đến trước mặt bọn họ.
“Thật ngại quá, có thể kết bạn với anh không?” Một cô gái thanh tú trong số đó mở miệng.
An Thần Xán nhíu mày, vốn định lớn tiếng tuyên bố mình đã có bạn gái thì cùng lúc lại nghe thấy một cô gái khác nói với Ôn Tĩnh: “Anh rất đẹp trai, giống như nam diễn viên Nhật Bản vậy, anh có bạn gái chưa?”
Ôn Tĩnh bị hỏi sửng sốt. Trước kia cũng không phải không bị đến gần, chẳng qua hiện tại bên cạnh có thêm một An Thần Xán, trường hợp lại trở nên thực quỷ dị buồn cười.
“Đợi chút! Cho nên các cô là muốn làm quen với cô ấy?” An Thần Xán chỉ vào Ôn Tĩnh, tự tôn nam tính bị tổn thương không ít.
“Phải nha!” Ba cô gái trăm miệng một lời.
Ôn Tĩnh nhếch khóe môi một cái, bật cười. An Thần Xán nhìn Ôn Tĩnh liếc mắt một cái, nheo đôi mắt lại. “Em còn dám cười anh?”
“Em no có cười anh, em chỉ là cảm thấy...... thật buồn cười.” Cô lấy mu bàn tay che miệng lại, cười không ngừng.
Ba cô gái trẻ lòng xuân nhộn nhạo nhìn Ôn Tĩnh, bị nụ cười của cô mê hoặc đến ba hồn bảy vía đều nhanh bay mất.
“Thật ngại quá a, cô ấy là bạn, gái, tôi!” An Thần Xán kéo Ôn Tĩnh qua, cúi xuống hôn ở môi cô để chứng minh.
“Di?!” Ba cô gái đồng thời kinh ngạc thét chói tai.
An Thần Xán đắc ý dào dạt vì đã hòa nhau, thấy Ôn Tĩnh hai má hồng hồng, vẻ mặt e lệ cúi đầu, làm cho anh rất muốn tiếp tục hôn.
“Các anh là đồng tính luyến ái!” Một cô gái đề cao đề-xi-ben vì chuyện thật sự thực dọa người này, những tầm mắt lợi hại xung quanh toàn bộ đều bắn lại.
An Thần Xán tươi cười như hoa đáp lại: “Mỗi buổi tối tôi đều ngủ cùng giường với cô ấy, tuyệt đối có thể chứng minh cô ấy hoàn toàn là một người con gái, các cô đến gần cô ấy mới là đồng tính luyến ái đấy?”
Lời này vừa nói ra, ba cô gái kinh ngạc không biết nói sao cho phải, đều nghiêm mặt chạy đi.
Người xem náo nhiệt càng đến càng nhiều, thậm chí bắt đầu châu đầu ghé tai, An Thần Xán tùy hứng lại bá đạo ôm cô, xem tất cả những tầm mắt kỳ dị xung quanh ném khỏi thế giới của anh. Anh chính là thích cô như vậy đấy, không được sao?
“A Xán, kỳ thật anh không cần lớn tiếng giải thích như vậy.” Cô nhẹ nhàng thở dài. Hơn nữa anh còn nói ra bốn chữ “Đều ngủ cùng giường”, không khỏi cũng quá làm người ta thẹn thùng.
“Thực chịu không nổi ánh mắt bọn họ là mọc ở nơi nào. Em xinh đẹp như vậy, làm sao có thể giống nam được.” Trước kia là dây thần kinh của anh rất thô, mới có thể hiểu lầm cô là nam. Nhìn vẻ mặt tinh tế, nói chuyện phương thức, động tác rất nhỏ nhẹ của cô...... đều có thể phân biệt rõ giới tính cô mà.
Quan trọng nhất là, hơi thở cô toát ra rõ ràng chính là một người con gái đang trong tình yêu...... Đây chính là kiệt tác những ngày gần đây của anh, sao còn có thể có người không nhìn ra chứ? Thật sự là đáng đánh đòn!
“Đi thôi, chúng ta đi xem phim.” Cô vỗ vỗ vai anh, tựa hồ đang vuốt tức giận của anh xuống.
“Hơn nữa, anh hẳn là đẹp trai hơn em mới đúng......” Anh quyệt quyệt miệng.
“Đây mới là nguyên nhân anh tức giận sao?” Lại là một trận thở dài.
“Mới không phải!”
“Được được được, em tin anh.” Bằng không anh ta khẳng định lại muốn làm nũng.
An Thần Xán nghĩ đến trong rạp chiếu phim có thể nắm tay cô hơn hai tiếng, tâm tình lại lần nữa sung sướиɠ lên. “Tĩnh, tuần sau chúng ta sẽ đi đến một chỗ.”
“Chỗ nào?” Cô mỉm cười, chỉ cần là nơi có anh...... đều tốt.
“Bí mật.”
Kết quả, khi An Thần Xán lái xe chở cô đến cửa bệnh viện, cô mới giật mình sửng sốt thật lâu.
“Dì thích ăn điểm tâm không? Đây chính là anh đi xếp hàng rất lâu mới mua được đấy.” An Thần Xán lấy ra một hộp lễ vật ở phía sau xe, đưa tới tay Ôn Tĩnh, thần thái vẫn thoải mái thích ý như thường ngày.
“Vì sao lại muốn tới đây?” Sắc mặt cô trở nên trắng, cầm hộp lễ vật cũng không đồng ý xuống xe.
Anh giữ lấy tay cô, đặt ở trong lòng bàn tay vuốt vuốt. “Bởi vì đã quyết định cả đời ở cùng em thì đương nhiên muốn gặp mẹ vợ một chút chứ.”
“Bà thấy anh sẽ không vui.” Cô vốn dự tính chờ cảm tình ổn định một chút, sẽ chậm rãi nói sáng tỏ phương thức trị liệu tinh thần cho An Thần Xán, hơn nữa nói rõ tình trạng của mẹ cô cho anh biết – trước lúc đó cô cũng không tính để anh gặp mẹ cô. Cô lo lắng mẹ cô lại lần nữa không khống chế được cảm xúc, cô cũng sợ hãi An Thần Xán sẽ nảy sinh khúc mắc, bài xích mẹ cô. “Chúng ta...... Về nhà được không?”
Phảng phất như nhìn thấu lòng cô, anh ôm cô vào lòng. “Để anh tiếp cận những thứ mà em đã phải chịu, sau đó chúng ta cùng nhau đối mặt với vấn đề, bất luận như thế nào anh cũng sẽ đứng ở trước người em để chắn gió che mưa cho em.”
Bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng cô đấu không lại thành khẩn của anh, đành dẫn theo anh đi vào thế giới sau hai cánh cửa sắt kia.
An Thần Xán chưa bao giờ tới bệnh viện tâm thần, nhưng bệnh viện tâm thần cũng không âm trầm giống như trong tưởng tượng, kỳ thật cũng không khác gì so với phòng bệnh bình thường, ở bên trong cũng chỉ là bệnh nhân mà thôi, chẳng qua bọn họ bị hạn chế tự do, cũng mất đi không khí mới mẻ cùng ánh mặt trời bên ngoài.
Hành lang vẫn như vậy, giường bệnh vẫn như vậy, ngay cả thân hình khô gầy kia cũng vẫn cô đơn như vậy.
“Mẹ......” Ôn Tĩnh khinh hô một tiếng.
Phương Nguyệt Kì ngồi ở bên song sắt, ngẩn người nhìn bên ngoài, tựa hồ không nghe thấy tiếng của cô.
“Mẹ, hôm nay con dẫn theo một người bạn đến, anh ấy mua điểm tâm ngon, mẹ muốn nếm thử hay không?” Ôn Tĩnh đi đến bên cạnh mẹ, ngồi xổm xuống, lấy ra bánh ngọt bên trong hộp lễ vật đưa cho bà.
Lúc này Phương Nguyệt Kì mới quay đầu, sau khi thấy là Ôn Tĩnh, cười ngây ngô lên. “Con trai, đây là ba con bảo con mang đến sao?”
“...... Ân.” Hiển nhiên lời nói vừa rồi của cô mẹ cô hoàn toàn không có nghe.
“Không đúng, con gạt ta, ông ấy biết ta thích ăn mặn, sao có thể mang đồ ngọt tới cho ta.” Phương Nguyệt Kì hất bánh đậu xanh trong tay Ôn Tĩnh ra, lắc đầu như trẻ con.
Ôn Tĩnh buông hộp lễ xuống, cúi vai xuống, dọn sạch từng mảnh vụn, không có gì là thầm oán hay không kiên nhẫn. An Thần Xán đứng ở một bên, nhìn mà lòng cũng đau lên.
“Thì ra dì thích ăn mặn, lần sau cháu lại mang đồ ăn mặn ngon đến thăm dì.” Anh đi đến trước mặt Phương Nguyệt Kì, nhẹ giọng nói nhỏ nhẹ.
“Cháu là ai?” Phương Nguyệt Kì khó hiểu mở miệng.
“Cháu là......Ôn Tĩnh” An Thần Xán nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Ôn Tĩnh. “Cháu là...... của cô ấy --”
“A! Ta đã biết, cháu là bạn gái của nó!” Phương Nguyệt Kì bừng tỉnh đại ngộ, vui sướиɠ cầm tay An Thần Xán. “Bộ dạng thật sự là xinh đẹp! Bao nhiêu tuổi ? Làm việc ở đâu? Nhìn cháu thật nhã nhặn, Ôn Tĩnh có thể theo đuổi được cháu là phúc khí của nó.”
An Thần Xán gãi hai má, không có phủ nhận. “Dì, thật ngại quá, là cháu theo đuổi cô ấy trước.”
“Ha ha! Con gái chủ động một chút cũng là chuyện tốt.” Phương Nguyệt Kì cười ra tiếng hiếm có, ngay cả Ôn Tĩnh cũng cảm thấy không thể hiểu được.
Ôn Tĩnh nhìn trang phục của An Thần Xán hôm nay, áo khoác nhạt màu xứng với quần dài nhàn nhã, phối màu nhu hòa, nhìn thật trung tính, hơn nữa khuôn mặt tuyệt sắc kia, quả thật là khó phân biệt sống mái...... Hay là anh ấy đã dự đoán được sẽ phát sinh tình huống này?
“Cháu cũng cảm thấy như vậy. Bất quá luôn là cháu chủ động, Ôn Tĩnh cũng không quá yêu cháu.” An Thần Xán biết rõ Phương Nguyệt Kì hình như không rõ giới tính của anh lắm nên theo cũng theo ý của bà, kéo dài đề tài của bà, còn thực mượn cơ hội thuận tiện mang oán giận thật của mình mà nhập vào tình huống, chọc Ôn Tĩnh ở một bên trừng mắt anh.
“Nó luôn luôn đều như vậy, cháu đừng để ở trong lòng. Cháu tên là gì?” Phương Nguyệt Kì lại hỏi.
“An Thần Xán.” Anh thật thà trả lời.
“Cái tên thật nam tính, nhưng mà cũng khiến cho người ta cảm thấy thực ấm áp. Các con quen nhau bao lâu rồi?” Phương Nguyệt Kì kéo An Thần Xán ngồi xuống bên giường, trên mặt lộ vẻ một người mẹ hiền quan tâm.
“Hơn một tháng.” Anh bám vào bên tai Phương Nguyệt Kì nhỏ giọng nói: “Trước mắt chỉ tới mức độ hôn, không phải là cháu rất không có mị lực chứ?”
Phương Nguyệt Kì vừa cười vừa vỗ vỗ bàn tay An Thần Xán. “Làm sao có thể? Ta vừa thấy cháu cũng rất thích cháu, Ôn Tĩnh nhà chúng ta thật có mắt nhìn.”
Nhiều năm qua như vậy, lần đầu tiên Ôn Tĩnh nhìn thấy bộ dáng vui vẻ như thế của mẹ, cô quả thực không thể tin được.
“Mẹ, con nói với mẹ nha --” An Thần Xán thực tự nhiên mà gọi Phương Nguyệt Kì là mẹ.
“Đợi chút! Cháu kêu ta là cái gì?” Phương Nguyệt Kì mở to mắt, hỏi lại lần nữa.
“Sau này con sẽ kết hôn cùng Ôn Tĩnh, cho nên kêu mẹ một tiếng mẹ cũng là đương nhiên mà.” Anh nịnh nọt giải thích.
Phương Nguyệt Kì cười mị mắt. “Được, con dâu hiền, mẹ thật sự là rất cao hứng.”
Ôn Tĩnh nhịn không được chen vào nói: “Mẹ, mấy ngày nay thời tiết lạnh, quần áo của mẹ có đủ ấm hay không?”
“Nơi này một chút cũng không lạnh.” Phương Nguyệt Kì lẩm bẩm một tiếng, lại tiếp tục nhìn An Thần Xán a cười, phảng phất thực vừa lòng.
Ôn Tĩnh dò xét áo bông trên người mẹ mình, sau khi xác nhận được tính giữ ấm rồi mới nhẹ nhàng thở ra. “Năm sau con sẽ giúp mẹ may thêm vài bộ đồ mới, mẹ thích màu gì?”
“Màu đỏ, màu đỏ nhìn đẹp.” Phương Nguyệt Kì vẫn là gắt gao nắm tay An Thần Xán, nhìn anh hỏi: “Vừa rồi con muốn nói gì với ta?”
“Con nói Ôn Tĩnh rất bất công, cô ấy cho bạn gái cũ cái chìa khóa nhà thế mà lại không chịu cho con, mẹ giúp con mắng cô ấy một chút đi.” An Thần Xán cuộc sống hóa oán giận khiến cho Phương Nguyệt Kì cười a miệng.
Phương Nguyệt Kì nhìn Ôn Tĩnh, thần sắc đứng đắn nhấp môi: “Sau khi trở về con phải lập tức đánh một chum chìa khóa đưa cho cô ấy, có nghe không?”
Ôn Tĩnh không nói gì nhìn chằm chằm An Thần Xán, anh cư nhiên biểu hiện ra một nụ cười thực hiện được, thật sự là đáng giận mà.
“Cảm ơn mẹ đã chủ trì công đạo.” An Thần Xán ôm Phương Nguyệt Kì thật chặt, ngay cả đối với mẹ vợ cũng không chút nào thẹn thùng mà làm nũng.
“Con biết nấu ăn không? Phụ nữ chúng ta muốn bắt được tâm đàn ông thì trước tiên phải bắt được dạ dày của anh ta.” Phương Nguyệt Kì càng tán gẫu càng nói nhiều, khuôn mặt do nhiều năm uống thuốc mà gầy yếu khô vàng, khó được lại tăng thêm vài phần tươi sáng, ánh mắt cũng không dại ra nữa.
“Vậy mẹ phải nói cho con biết Ôn Tĩnh thích ăn đồ ăn nào chứ ạ?” An Thần Xán lại liên tục nói chuyện phiếm.
“Tiểu Tĩnh nhà chúng ta thích nhất là ăn cá sốt chua ngọt, thịt kho tàu, canh thịt với bí đao...... Mới trước đây còn rất thích ăn thịt, không ăn rau xanh, cho nên dạ dày không tốt......” Phương Nguyệt Kì tạm dừng một chút, như là nhớ đến cái gì lại hoang mang.
Mũi Ôn Tĩnh chua xót, không ngờ mẹ còn nhớ rõ cô không thích ăn rau, nhưng cô không có cách nào tận hiếu nhiều với mẹ......
An Thần Xán vỗ nhẹ bả vai Phương Nguyệt Kì, dịu dàng hỏi. “Mẹ, sao lại không nói nữa?”
“Không đúng...... Tiểu Tĩnh của ta...... Là nữ!” Phương Nguyệt Kì bỗng dưng đẩy An Thần Xán ra, hoảng sợ hô to: “Ta sinh là nữ! Vì sao lại là nữ? Vì sao?!”
Ôn Tĩnh biết mẹ lại nhớ lại quá khứ, mắt thấy cảm xúc mẹ sắp không bình thường, vội vàng tiến lên muốn kéoAn Thần Xán ra, không muốn mẹ bị đả kích quá độ.
Nhưng An Thần Xán lại bất động như núi, nhìn thẳng Phương Nguyệt Kì, nhân tiện dắt tay Ôn Tĩnh. “Mẹ, mẹ nói đúng vậy, lúc trước mẹ sinh là một người con gái, nhưng cũng là nhờ người con gái này, mẹ đã kiếm được một người con trai.”
“Nói hươu nói vượn! Nói hươu nói vượn! Ta không có con trai!” Phương Nguyệt Kì bịt lỗ tai.
“Con rể cũng như con, mẹ vốn nên kêu con là con.” An Thần Xán cầm cổ tay Phương Nguyệt Kì, kéo bàn tay bà đặt ở trước ngực bằng phẳng của anh, thật tình thành ý nhìn bà. “Có thêm một người con không tốt sao? Có thêm một người yêu con gái mẹ chăm sóc mẹ, còn có một người thương con mẹ làm bạn với mẹ, cẩn thận ngẫm lại có phải cũng thực hạnh phúc hay không? Lúc trước mẹ sinh con gái hay con trai thì có gì quan trọng.”
“Con gái...... hay con trai......” Phương Nguyệt Kì lặp lại thì thào nhớ kỹ, thần kinh vừa rồi thiếu chút nữa đóng băng lại hơi chút bình thường lại.
“Mẹ......” Ôn Tĩnh đau lòng nhìn mẹ mình.
“Con gái với con trai......” Ánh mắt Phương Nguyệt Kì trống rỗng, tựa hồ còn đang tự hỏi......
“Đúng nha, mẹ không chỉ có con gái là Ôn Tĩnh, bây giờ còn có thêm con trai là con nữa.” An Thần Xán cầm tay Phương Nguyệt Kì cùng tay Ôn Tĩnh đặt vào nhau. “Chúng ta là người một nhà, ai cũng đều không có lỗi, ai cũng sẽ không làm tổn thương ai nữa.”
“Nhưng là, ba ba Tiểu Tĩnh ông ấy...... sẽ không trở về nữa!” Phương Nguyệt Kì như là ngộ đạo bình thường, đau triệt nội tâm thấp khóc.
“Mẹ còn có con a, con sẽ cả đời ở bên cạnh mẹ.” Ôn Tĩnh ôm lấy mẹ, chảy nước mắt xuống.
“Mẹ, yên tâm đi, con sẽ vĩnh viễn chăm sóc các người.” An Thần Xán thề để minh chứng.
Phương Nguyệt Kì dựa vào lòng Ôn Tĩnh khóc rống thất thanh. Lúc này đây bà không còn giống bệnh nhân tâm thần lúc nãy nữa, mà là biểu đạt cảm xúc nào đó đã tích lũy thật lâu; Thân hình gầy guộc như que củi của bà không ngừng run run, lẩm bẩm: “Tiểu Tĩnh, thực xin lỗi, thực xin lỗi...... Mẹ thực có lỗi với con......”
“Không có gì, không có gì.” Ôn Tĩnh vừa rơi lệ, vừa mang theo tươi cười.
Tuy rằng không biết lần sau có thể thần trí mẹ vẫn không rõ lại cho rằng cô là con trai, hay là nhận lầm An Thần Xán là bạn gái của cô nữa hay không, nhưng giờ này khắc này cô biết mẹ là thanh tỉnh, thừa nhận chuyện thật mà nhiều năm qua chưa từng nhìn thẳng vào, hơn nữa ý đồ hối hận cùng xin lỗi, muốn biểu đạt tâm tình nghiêm túc nhất thiết nói với cô, đây đã là ân huệ ông trời ban cho rồi.
Hai mắt Ôn Tĩnh đẫm lệ nhìn An Thần Xán, nói không nên lời cảm kích cùng kích động trong lòng. Tất cả những gì anh làm cho cô đủ để hơn một ngàn vạn lời ngon tiếng ngọt, cô thật sự rất yêu người đàn ông hồn nhiên thánh thiện này...... Đời này kiếp này, không sợ khó khăn mưa gió, cô cũng muốn cùng anh luôn ở bên nhau.
Khi An Thần Xán nhận được chùm chìa khóa cho phép ra vào đã cảm động ôm lấy Ôn Tĩnh xoay vòng quanh, hơn nữa còn xem chùm chìa khóa như là trân bảo mà để vào trong bóp da, hình như chiến dịch của anh lại tiến thêm một bước hướng tới thành công.
Nhưng mà đến tối Ôn Tĩnh liền hối hận. An Thần Xán lập tức vác hai vali hành lý lớn vào căn phòng nhỏ của cô, ngay cả gối ôm của trạch nam (con trai luôn ở trong nhà), hoạt hình, truyện tranh cũng mang theo không ít. Ôn Tĩnh vô lực mà muốn nói gì đó, thế nhưng An Thần Xán lập tức dùng phim hoạt hình mê người chinh phục cô, làm cho cô cuối cùng cũng chỉ có thể vừa cầm bỏng ngô, vừa bị anh ôm vào trong ngực xem phim.
Đây là một bộ hoạt hình về võ thuật, nội dung nói về một người đàn ông không hề có võ thuật sẵn, nhưng nhờ gặp được nhân duyên, đã đi vào được nơi ở của những cao thủ võ công cao cường mà tu luyện, những sư phụ bên trong đó ai ai cũng vô cùng mạnh lại biếи ŧɦái, sau khi anh ta đã luyện đủ loại võ công, biến thành người đàn ông vô cùng mạnh.
“A Xán, công phu Trung Quốc nhà anh có lợi hại hơn cái này không?” Ôn Tĩnh thực nhập tâm mà hỏi.
“Đâu khoa trương như vậy. Trong bộ hoạt hình này ngay cả gấu chó trong rừng rậm cũng có thể đánh thái cực quyền.” An Thần Xán ôm cô cười.
Liên tục xem thêm mấy tập nữa thì cô cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng trĩu.
“Không phải em buồn ngủ rồi chứ?” Anh dỗ.
“Ân......” Cô gật gật đầu. Gần đây đội điền kính tập luyện rất vất vả, áp lực lớn, cô cũng rất dễ dàng mệt mỏi.
Thần thái nửa mù sương của Ôn Tĩnh làm cho tim An Thần Xán đập nhanh hơn, cô nhìn thật đáng yêu, rất ngon miệng, rất dẫn dụ người phạm tội.
“Đừng ngủ được không?” Anh cởi bỏ hai cái nút áo trước ngực, lộ ra xương quai xanh khêu gợi cùng đường cong da thịt, tóc mái hơi tán loạn, ánh mắt tràn ngập tìиɧ ɖu͙© dụ hoặc cô.
Cô mở mắt theo dõi anh một hồi lâu, sau đó lại nửa nheo mắt lại......
“Đừng ngủ nha......” Anh vỗ nhẹ mặt cô. Chẳng lẽ Chu Công so với anh còn có mị lực hơn sao? Không chấp nhận được chính mình lại bại trận lần nữa!
Ôn Tĩnh đổi một góc độ thoải mái, tựa ở trước ngực anh, an ổn đi vào giấc ngủ.
“......” Trán An Thần Xán nổi lên ba đường hắc tuyến, sau một hồi dại ra, mới thất bại chấp nhận sự thật.
Anh thở dài, bế cô đi lên lầu hai, nhẹ nhàng đặt lên trên giường, còn mình thì nằm ở bên cạnh cô, trong đầu bắt đầu suy nghĩ miên man......
Ai...... Vì sao con đường chinh chiến của anh lại gian khổ nhấp nhô như thế nha? Ông trời thật sự là rất không có mắt!
Cho đến sáng sớm ngày hôm sau, Ôn Tĩnh mở hai tròng mắt phát hiện mình đang nằm ở trên giường, cảm thấy thân thể thực nặng nề, vừa nhìn xuống thì thấy An Thần Xán đang ghé vào ngực cô, giống như một đứa trẻ mà quấn quít lấy cô.
“A Xán, dậy.” Cô dùng sức muốn gỡ cái kẹ cao su đang dính trên người.
“Ngô...... Hôm nay được nghỉ, dậy trễ một chút......” Anh lại chống cánh tay, xoay cả người đặt lên trên cô, tư thế cực độ ái muội.
Môi mềm mại của anh liền dán tại bên gáy cô, xúc cảm ấm áp làm cô cảm thấy tê dại, vì thế cô chuyển động cổ một chút, hơi ngăn cách khí tức bức người của anh.
“Hôm nay chúng ta phải đi dạo trung tâm thương mại, anh đừng quên.” Trung tâm mua sắm có khuyến mãi kỷ niệm một năm , bọn họ đã nói cùng đi mua quần áo mùa đông cho mẹ cô.
“Ân......” Cuối cùng An Thần Xán cũng chớp mí mắt, mông lung mở con ngươi ra, ánh vào mi mắt là sườn mặt ửng đỏ của Ôn Tĩnh, anh thỏa mãn mỉm cười, sau đó lại cọ xát ở cần cổ cô mà trêu chọc, tựa như một con cún lớn bướng bỉnh.
“Anh làm gì vậy!” Ôn Tĩnh chống đỡ không được đẩy đầu của anh ra, bởi vì tóc anh làm cô rất ngứa.
“Tối qua em ngủ quá nhanh, hại anh nhẫn nhịn thật vất vả.” Anh nhưng là bị tra tấn đến sáng sớm mới chậm rãi ngủ được, sáng nay không dậy được cũng là có nguyên nhân nha.
Ôn Tĩnh nghe hiểu ý tứ của anh, hai má trướng hồng không bình thường mà nói: “Vậy anh còn không mau dậy đi, tự làm tự chịu.”
“Rõ ràng cái gì anh cũng chưa làm, nếu làm còn có thể tốt hơn một chút.” Anh lập tức bị Ôn Tĩnh gõ vào trán, đau đến kêu ra tiếng. “Em thật tàn nhẫn, không thấy thể xác và tinh thần của anh đều bị tra tấn thì thôi, ngay cả miệng cũng không để anh oán giận.”
“Vậy anh muốn như thế nào?” Cô nheo đôi mắt lại.
“Ít nhất cũng phải có cái hôn chào buổi sáng --”
Ôn Tĩnh không nói hai lời liền hôn cằm của anh, làm anh sợ run, không dự đoán được nguyện vọng dễ dàng được thực hiện như vậy, sớm biết thế anh liền đưa ra điều kiện nóng bỏng một chút.
Cô thừa dịp anh ngẩn người liền hối hận hết sức, giãy khỏi tứ chi như tám vòi bạch tuộc của anh, thật vất vả mới xuống giường mặc áo khoác vào được.
“Anh cũng mau dậy đi.” Cô vẫn không quên nhắc nhở anh thời gian. “Đúng, quyển sách lần trước em mượn anh sao rồi?”
Cô mượn anh một quyển sách nói về thiết kế hoạt hình, muốn hiểu biết bước đầu sự hình thành của hoạt hình.
“Anh để trong vali hành lý ấy.” An Thần Xán trưng ra tư thế hình chữ đại nằm ở trên giường, còn đang vì chuyện vừa rồi dễ dàng buông Ôn Tĩnh ra mà ảo não.
Ôn Tĩnh nhìn hai vali hành lý bên giường, không biết anh nói là cái nào, vì thế cô mở cả hai cái ra, lại ngạc nhiên phát hiện trong một cái vali hành lý tất cả đều là đồ dùng tình thú!
“An, Thần, Xán --” Cô mặt đỏ tai hồng cắn răng.
An Thần Xán nghe thấy giọng nói của cô không bình thường, lập tức nhớ tới đồ trong vali hành lý, vội vàng nhảy dậy, gãi gãi đầu nói: “Ha, anh nghĩ đến chúng ta có thể cần dùng đến, hơn nữa anh cũng không rõ sở thích của em lắm, cho nên mang hết toàn bộ đến.”
“Em có thể cam đoan với anh năm nay đều không cần dùng đến.” Một đống lớn đồ dùng tình thú như vậy chắc dùng đến một năm mất!
An Thần Xán lại không hề uể oải, ngược lại còn vỗ vỗ ngực, vẻ mặt may mắn. “Nguy hiểm thật nguy hiểm thật! Vài ngày nữa là hết năm rồi.”
“Anh --”
“Anh muốn dậy thay quần áo, chúng ta đi dạo trung tâm thương mại đi!” Anh nhảy xuống giường, vọt tới phòng tắm ở lầu một rửa mặt chải đầu.
Ôn Tĩnh nhìn những thứ trong vali hành lý, bên trong không ít đạo cụ tình thú làm cô nhíu mày.
Bỗng nhiên một ý niệm tâm huyết dâng trào hiện lên trong đầu, cô bật cười, ngồi xổm xuống nhìn trang phục và đạo cụ trong vali hành lý, quyết định thực hiện tưởng tượng trong đầu......
Chờ An Thần Xán thay quần áo xong, Ôn Tĩnh cũng chuẩn bị đầy đủ hết, hai người đi ra ngoài, vừa mới ra đến đường không lâu, An Thần Xán liền cảm thấy hôm nay Ôn Tĩnh không quá bình thường.
Giống như lạnh lùng hơn bình thường một chút, cũng hoàn toàn không tới gần anh, cho dù anh chết đi sống lại cũng không có biện pháp dao động kiên trì của cô.
“Tĩnh, em vẫn còn vì chuyện lúc sáng mà tức giận sao?” Bất quá chỉ là một vali đồ dùng tình thú, cùng lắm thì đưa toàn bộ cho Hách Thần bọn họ là được chứ gì.
“Không có. Em chỉ là không thích cùng anh thân cận ở trên đường, cho tới nay đều là như vậy nha.” Cô nháy mắt mấy cái, tỏ thái độ vô tội. “Nhưng mà chỉ cần anh đồng ý với em một việc, hôm nay ở trên đường em sẽ có thể vô điều kiện mà tùy ý anh.”
“Thật sự có thể tùy ý anh sao?” Ánh mắt của anh sáng ngời.
“Thật sự tùy ý anh.” Cô nói rất khẳng định.
“Dắt tay, ôm một cái, hôn một cái đều có thể?” Nghĩ đến cái hình ảnh kia, trong lòng anh dấy lên lửa nóng hừng hực, lên núi đao xuống chảo dầu cũng không sợ hãi.
“Đều có thể.” Cô cam đoan.
“Muốn anh làm cái gì anh cũng bằng lòng!” Hai tay anh nắm vào nhau, ánh mắt lòe lòe tỏa sáng, chờ Ôn Tĩnh ra lệnh.
“Đi theo em.” Ôn Tĩnh cười gian trá, mang theo con cá đã cắn câu đi vào cửa hàng quần áo nữ, bước về phía con đường hoạn nạn thênh thang của đời người.
Nếu An Thần Xán biết trong đầu Ôn Tĩnh tràn ngập hình ảnh anh nam phẫn nữ trang xinh đẹp, đại khái anh sẽ không bằng lòng yêu cầu của cô. Nhưng mà nếu đã đồng ý rồi cũng không có đường lui nào khác, đành phải kiên trì ăn lại toàn bộ đậu hũ nên ăn thôi!
An Thần Xán đội tóc giả uốn dài, mặc váy gọn gàng thịnh thành của nữ, bôi son trên môi mỏng manh, đẹp như tiên nữ hạ phàm, khuôn mặt hoàn toàn là lệ chất trời sinh, ngay cả Ôn Tĩnh nhìn cũng choáng váng.
“Anh quả nhiên...... đẹp thật sự khoa trương.” Sau khi cô ngây ngốc, chính là liên tiếp cười ra tiếng.
“Khó trách em bằng lòng để anh nắm tay, ôm một cái, hôn...... Kết quả là muốn anh phẫn nữ trang!” Cả người An Thần Xán hung hăng cuốn lấy Ôn Tĩnh, tựa như một cô gái đang làm nũng trên người bạn trai.
Ôn Tĩnh cười đến vui vẻ, đặc biệt nắm tay anh đi dạo khắp nơi, hình ảnh “Tuấn nam mỹ nữ” này cũng không thể gặp nhiều, thế nên người qua đường đều lấy ánh mắt yêu thích và ngưỡng mộ nhìn chằm chằm hai người.
Rất nhiều người đàn ông dừng bước chân lại, mở to mắt nhìn An Thần Xán, còn có người vòng ngược đường lại đi đến phía trước bọn họ, chỉ vì muốn nhìn phong thái của giai nhân.
Ánh mắt cưỡиɠ ɠiαи thật sự thực đáng sợ! An Thần Xán quyết định về sau hành động thân mật vẫn là làm trong phòng thì được rồi, nếu mỗi lần đi trên đường đều phải dùng chiêu này chắc anh sẽ ăn không tiêu mất. Ô...... Ôn Tĩnh thật nhẫn tâm, hoàn toàn bắt được nhược điểm của anh.
Ôn Tĩnh nắm tay anh đi vào đại sảnh của trung tâm thương mại, trong hoàn cảnh đám đông mãnh liệt thế mà bọn họ vẫn là tiêu điểm chú ý của mọi người.
Cô đột nhiên cảm thán mà nói: “Mãi đến giờ khắc này, rốt cục em mới có thể chân chính thể nghiệm cảm giác làm con trai.”
“Cảm giác gì?” Anh buồn bực.
“Chính là khi để người khác nhìn thấy sự xinh đẹp của bạn gái mình bình dấm chua trong lòng cũng không biết đổ ra mấy trăm lít rồi.”
Cô đột nhiên nâng mặt An Thần Xán lên, hôn ngay tại trên đường, như là vì muốn đuổi đi những tầm mắt làm người ta ghét kia, cô thầm muốn chứng minh anh là của cô.
Phần đông người qua đường lại lâm vào há hốc mồm, còn có vài cô gái ở một bên còn nói khẽ.
An Thần Xán đầu tiên là ngẩn ra, sau đó là cười khẽ, chủ động ôm chặt thắt lưng cô, nhiệt liệt hưởng ứng cô, đoạt lại quyền chủ động của phái nam.
Nhưng mà dưới đại sảnh lại thường có gió lớn thổi qua, thế rồi một trận cuồng phong thổi tới, tóc giả của An Thần Xán cũng theo gió bay đi, trên đầu nhóm người qua đường không biết bay qua bao nhiêu quạ đen --
Bọn họ ôm lẫn nhau, chóp mũi chạm vào nhau, cười đến thoải mái. Dù sao chỉ cần vì chính mình mà sống, ánh mắt nhàm chán của người bên ngoài có là cái gì.
“Về sau...... Ở trên đường sẽ tùy ý anh.” Cô nhỏ giọng.
“Ở trên giường cũng có thể tương tự sao?” Anh nửa đùa nửa thật nói.
Cô cúi đầu, bên tai hồng nóng. “...... Đại khái là vậy.”
Không dự đoán được câu trả lời của cô sẽ là như thế, anh vạn phần kinh hỉ ôm lấy cô đi thẳng về nhà, cái gì trung tâm mua sắm khuyến mãi kỷ niệm một năm đều quăng ra sau đầu, quan trọng nhất là trận chiến dịch này đã đi đến cuối cùng, cuối cùng anh cũng sắp thoát khỏi thân xử nam, cỡ nào...... đáng mừng nha!
Kết thúc
“Xin hỏi, lúc phụ nữ nói không muốn, là thật sự không muốn sao?” Thần sắc An Thần Xán đứng đắn, vẻ mặt còn nghiêm túc mà hỏi cao thủ tình trường cùng đại sư tình yêu trong màn hình máy tính.
“Đây là một vấn đề thực bình thường. Vậy lúc cô ấy bảo cậu ngừng, cậu có ngừng lại không?” Trình Sở Hoàn trong màn hình chat bằng webcam, ngáp dài. Nửa đêm còn gọi anh dậy mở thiết bị nghe nhìn mà hội nghị, lại là vì việc này!
An Thần Xán lắc đầu, hổ thẹn nói: “Không, căn bản là không ngừng được...... Chờ một chút! Cậu hiểu mình đang hỏi cái gì à!”
“Nếu tình hình giống vậy lại phát sinh, mình cam đoan lần sau cậu vẫn là ngừng không được.” Trình Sở Hoàn nheo mắt đẹp lại, bí hiểm cười cười.
“Đúng vậy...... Có thể hơi nhẫn nhịn một chút.” Không đúng nha! Rốt cuộc anh đang nói hươu nói vượn cái gì vậy, không khỏi lộ quá nhanh rồi sao.
“An Thần Xán, tên ngu ngốc này! Anh nghĩ em đang ở phòng tắm thì không nghe thấy sao!” Ôn Tĩnh từ trong phòng tắm vọt ra, vẻ mặt đỏ bừng tắt đi đối thoại chat webcam, thuận tiện gõ cái ót của anh một cái.
“Em yêu, em tắm thật nhanh nha.” Anh đặt laptop ở một bên, lại tiến lên ôm một người thơm ngát vào trong lòng.
“Lần sau mà anh còn hỏi vấn đề ngốc như vậy em sẽ không cho anh lên giường ngủ nữa.” Cô ra tiếng hϊếp.
“Không ngủ cũng không sao,chỉ cần vận động là được rồi.” Anh lại xấu xa dán vào cô.
Sau khi cậu trai nhỏ đáng yêu thoát khỏi quỹ đạo xử nam đã biến thân thành đại sói hoang chính tông, sau này vẫn lại không biết xấu hổ mà tiếp tục vô lại hơn nữa, hoàn toàn thực hành quy tắc tình yêu “Ba không và một không nên”.
______
Lời cuối sách
Ya ho ~ lại cùng mọi người gặp mặt rồi! Năm mới, có thêm hy vọng mới, lần này có thể thuận lợi đi ra cùng mọi người chào hỏi như thế, tất cả đều phải cảm tạ An Thần Xán đáng yêu, quả nhiên anh ta là một người đàn ông hồn nhiên thiện lương, toàn bộ quá trình đều vô cùng phối hợp, không có thầm oán cũng không có bãi công, ngoan ngoãn để tôi viết xong quyển sách này, thật sự là phật tâm, cam ôn dục!
Cá nhân tôi thực thích dạng đại nam hài (bé trai lớn) ngây ngốc này, hơn nữa lúc anh ta làm nũng thật sự rất làm người ta vui vẻ, thực hận A Xán không thể ở trước mặt tôi làm diễn trò nha ~ như vậy Bình khẳng định sẽ trêu anh ta thật nhiều, ha ha! Nhưng là trong tình cảm An Thần Xán chỉ xuất ra tuyệt chiêu “Không biết xấu hổ” đối với Ôn Tĩnh thôi, tác giả như tôi đây căn bản anh ta không để vào mắt, cho nên tôi tốt nhất đừng si tâm vọng tưởng thì tốt hơn.[ tác giả tự động rút lui có trật tự ]
Về phần Ôn Tĩnh, thật sự là một cô gái làm người ta đau lòng, bởi vì trong quá khứ bị trường kỳ tra tấn tinh thần, làm cho cô từ lúc trưởng thành đã bắt đầu thoát khỏi quỹ đạo bình thường, cho dù sau đó có gặp gỡ An Thần Xán thì trong lòng vẫn tồn tại cảm xúc tự ti nào đó, lo lắng người yêu sẽ vì bề ngoài của chính mình mà bị cười nhạo nên giẫm chân tại chỗ, lại bởi vì không thể lập tức thay đổi chính mình, nội tâm bị chịu giãy dụa...... Nhưng là, tin rằng ở trong tình yêu của An Thần Xán nhất định cô có thể dần dần khôi phục thân phận con gái, vượt qua tổn thương.[ nắm tay tiếp sức ]
A, chờ Bình có rảnh lại viết cái phiên ngoại thật ghiền nha!
Đột nhiên không biết khi nào đã viết xong ba người trong Phong Sở, còn chuyện xưa của hai người kia thì sao?
Hắc hắc! Bình cũng không thể cam đoan được ngày nào sẽ viết còn phải hỏi ý nguyện của nam nhân vật chính có chịu hay không nữa, tác giả nhỏ như tôi phải đợi đến lúc thời cơ chín mùi mới có biện pháp mời bọn họ xuất hiện ở trước mặt mọi người, cho nên đành phải xin các vị độc giả kiên nhẫn chờ đợi.
Năm nay sẽ là một năm vất vả, cuộc đời Bình trước nay chưa gặp phải biến chuyển, chỉ mong Bình có thể cố gắng cắn răng chống đỡ đi qua, nếu sách ra mà không được hay, hy vọng mọi người không chê, tiếp tục ủng hộ tiếp.
Nếu có rảnh mời đến blog Bình dạo nha, có thể cùng mọi người trao đổi, biết cảm tưởng của mọi người là chuyện mỗi ngày Bình đều chờ mong nhất.