“Lần này thích khách tuyệt đối có nội ứng.” Edward một bên vào nhà, một bên tiện tay lấy xuống găng tay lông tơ ném ra sau lưng người hầu đi theo, đi tới bên sô pha, giang hai tay ra chờ người hầu cởϊ áσ khoác y ra, “Chúng ta canh gác mức độ đã gần như thần hồn nát thần tính, lại thanh tẩy toàn vương đô không dưới 5 lần, nếu như còn có người có thể tiến vào vương cung tiến hành hoạt động ám sát, trừ bọn người dùng độc ra, ta không nghĩ ra được bất kỳ lý do gì.”
Công tước Crane không nói lời nào. Edward cũng không để ý hắn trầm mặc, y ngồi xuống ghế sa lông, đón nhận người hầu đưa hồng trà tới, tiếp tục nói: “Ta cần ngươi sắp xếp lại một lần nữa tất cả mọi người có thân phận trong vương cung, lịch sử gia tộc của bọn họ, quan hệ của bọn họ, xã giao của bọn họ, còn có…”
“Ngươi muốn làm gì!”
Có thứ gì đó ấm áp phun lên trên mặt, một bóng người chặn ở trước mắt bị xé thành hai nửa, ngã xuống suýt chút nữa đè Edward. Y sững sờ vài giây, ngẩng đầu lên, thu vào mí mắt, là công tước Crane mặt đầy máu tươi, con mắt màu xám của hắn lóe lên màu đỏ rực hưng phấn đầy tàn nhẫn.
Tiếng thét chói tai kèm tiếng vang vang lên. Edward đột nhiên đứng lên trốn về hướng sau, một giây đó y cảm giác máu của mình lạnh buốt đi, đại não như ngừng di chuyển, y chỉ có thể nhìn thấy công tước Crane như biến thành ác ma, con mắt đầy máu tươi chỉ theo dõi y, y chỉ nghe được chính mình kịch liệt hô lên: “Thị vệ! Thị vệ! Hộ giá! Mau tới hộ giá!”
Âm thanh chính mình sợ hãi đến cực điểm truyền tới trong tai, như đến từ một nơi xa xôi nào đó, vào đúng lúc này thời gian như chậm lại vô số lần, y nhìn thấy chuôi kiếm dính đầy máu tươi từ từ đâm về hướng mình, giọt máu từ trên thân kiếm nhẹ nhàng rơi xuống, sau đó y cảm nhận ngực mình lạnh lẽo, nhưng rất nhanh, cơn lạnh lẽo này đã biến thành ngọn lửa thiêu đốt.
“Xin lỗi, vương hậu bệ hạ.” Y nghe được công tước Crane nói như vậy, “Đáng tiếc ta vẫn tán đồng quốc vương George thống trị.”
Thân thể y không khống chế được quỵ xuống, công tước Crane ôm lấy eo y, đặt y nằm ngang trên mặt đất, “Ta đến chặt đầu ngài.” Hắn thương hại nhìn Edward ho ra máu tươi, chiêu kiếm đó tổn thương đến phổi y, “Ta đến để những kẻ phản bội nhìn thấy, chủ nhân của bọn họ đã chết rồi.”
Hắn cầm kiếm thoáng khua tay một chút, phán đoán phương hướng ra tay, sau đó giơ tay lên.
Đúng lúc này, một tiếng long ngâm trầm thấp từ trong thân thể y vang lên, cơn phẫn nộ lên đến cực độ, như cơn sóng biển điên cuồng hét gào, đầu con thú mệt mỏi giãy dụa, hắn đang gào thét, hắn muốn đi ra, hắn muốn bảo vệ lãnh thổ của mình, bảo vệ người yêu của mình.
“William…” Edward lẩm bẩm nói, y nhắm hai mắt lại, dùng hết khí lực của mình, đem cự long từ trong không gian mình phóng ra ngoài.
Bầu trời như có đám mây đen dày đặc bị một cơn gió lốc xé tan, ánh mặt trời vàng rực rỡ chỉ thoáng rọi sáng xuống đất. Công tước Crane phản ứng không kịp nữa, liền bị xé thành từng mảnh nhỏ, trong nháy mắt viện tu đạo sụp xuống thành một vùng phế tích, tiếp đó thú nhân biến thân hình thú ôm lấy á thú nhân phá tan phế tích thành đá vụn, chạy trốn tới chỗ an toàn.
Mà phía bên trên phế tích, trên đỉnh viện tu đạo con cự long màu vàng đã biến thành nam nhân thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, ôm lấy Edward khắp người máu me vào trong lòng ngực.
Quốc vương bệ hạ tỉnh lại! Quốc vương bệ hạ thăng cấp thành thú nhân cấp 9! Hai tin tức này nhanh chóng truyền khắp toàn vương đô, viện tu đạo đổ sập cùng công tước Crane chết thảm chỉ là việc nhỏ không đáng để nhắc đến. Tin này lòng người phấn chấn khiến các công dân tụ tập tự phát tại cửa vương cung, hô to vạn tuế, hi vọng có thể chứng kiến phong thái cự long màu vàng.
Vậy mà lúc này, William canh giữ ở bên giường Edward, nhìn bác sĩ run rẩy lập cập bôi thuốc trị thương cho Edward, khâu lại vết thương. Edward nhíu chặt mày, thuốc tê khiến y hầu như không cảm giác được thân thể của mình, đương nhiên cũng không cảm giác được đau đớn, thế nhưng y có thể cảm nhận được luồng khϊếp đảm quỷ dị, như có vật gì đó ở trong lòng ngực nhảy lên, khiến y tâm hoảng ý loạn. Y khó chịu rêи ɾỉ lên tiếng, William lập tức tiến tới: “Cảm thấy đau sao? Cố nhịn nào, không thể lại thêm được.”
“Không…” Edward không phát ra được âm thanh nào, chỉ có thể làm ra khẩu hình, y nhắm chặt hai mắt thở hổn hển, đột nhiên mở mắt ra, như phát hiện ra thứ gì đó khủng bố, mắt đỏ lên nhìn chằm chằm William, “Con nó muốn phá xác!” Y run cầm cập nói, “Con nó, con nó muốn phá xác! Em, em…” Y hít vào một hơi, con mắt lật lên trợn trừng hướng lên trên, như ngay lập tức liền muốn ngất đi.
“Ngài hãy dùng lực lượng tinh thần chống đỡ y, bệ hạ.” Một bác sĩ nhanh chóng nói rằng, “Đem trán ngài kề sát trên trán vương hậu bệ hạ,ngài đưa lực lượng tinh thần rót vào trong không gian y.”
William lập tức làm theo, lực lượng tinh thần thú nhân cấp 9 mạnh mẽ lập tức không ngừng cuồn cuộn tràn vào trong không gian Edward. Edward mở mắt ra, William sờ lên mặt y: “Đừng sợ, con vốn đã muốn phá xác, đừng sợ.”
“Thời gian còn chưa đủ…” Hô hấp Edward đã hỗn loạn.
“Chớ sốt sắng, chớ sốt sắng…” William hôn lên mặt y, “Mặc dù là sinh non, nhưng so với đủ tháng không khác nhau gì cả, sẽ không xảy ra chuyện, yên tâm đi, sẽ không có vấn đề…”
Edward gật đầu, nghe William an ủi, cảm nhận được lực lượng tinh thần dồi dào trong thân thể, dần dần bình tĩnh lại.
“Vào xem con chúng ta đi.” William nói, “Con nó hiện tại cần em.”
Edward nhìn hắn, nhắm mắt lại, tiến vào không gian. Lực lượng tinh thần duy trì không gian hiện tại do chính William cung cấp, toàn không gian nhất thời tràn đầy khí tức William. Rất nhanh, Edward đứng ngay một vùng dây leo chằng chịt dệt từ đám thảo dược phát hiện quả trứng, trên vỏ trứng đã xuất hiện hai vết rạn nứt, cả quả trứng như lúc ẩn lúc hiện.
“Con ngoan.” Edward ngồi trên mặt đất, đem quả trứng ôm vào trong ngực, xoa lên hai vết rạn nứt, lại cúi đầu hôn lên vỏ trứng, “Cố lên, ba ba sẽ ở đây với con, cha của con cũng vậy.”
Một cơn sung sướиɠ đơn thuần từ vỏ trứng truyền ra ngoài, quả trứng nghỉ ngơi mấy giây, tiếp tục cố gắng phá vỏ trứng. Vết rạn nứt càng lúc càng lớn, Edward rõ ràng nghe được con thú nhỏ bên trong quả trứng nỗ lực giãy dụa, âm thanh cánh tay và cẳng chân nhỏ đập trúng vào vỏ trứng.
Đột nhiên, một cái móng vuốt nhỏ từ trong khe hở đưa ra ngoài, nỗ lực đấm vào vỏ trứng, tiếp đó là một móng vuốt nhỏ khác, hai cái móng vuốt nhỏ ra sức đem vết nứt nhỏ dần mở rộng lớn hơn, tiếng kêu chút chít từ chỗ vỡ vỏ trứng ở bên trong truyền ra ngoài.
“Cố lên! Cố lên!” Edward sờ lên móng vuốt nhỏ của con mình, “Ba ba đang chờ con này!”
Đột nhiên, quả trứng từ trung tâm vỡ thành hai nửa, từ bên trong quả trứng, tiểu long khắp toàn thân dính đầy chất nhầy màu bạc. Bé hắt hơi một cái, phun ra hai quả cầu lửa, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Edward, lập tức kêu lên chút chít, lảo đảo từ trong vỏ trứng bò ra, chạy tới về hướng y.