William không ngừng ngẩng đầu lên, nhìn Edward ngồi đọc sách bên lò sưởi, lại cúi đầu, tiếp tục mất tập trung làm bài tập, lại không phát hiện mình càng viết càng sai, đã viết ra những chữ không xác định.
“William?” Elie Sapphire nhỏ giọng kêu, “Ngươi đang suy nghĩ gì đấy?”
William thu lại sự chú ý không biết khuếch tán tới nơi nào, lúc này mới phát hiện mình viết chữ đến xiêu xiêu vẹo vẹo, ngay cả cơ hội cứu vớt lại cũng không có, William không thể làm gì khác hơn một lần nữa rút một tấm giấy bằng da dê, thấm ướt bút lông chim, một lần nữa sao chép.
Hiện tại, thời gian giải trí buổi tối đã hoàn toàn biến thành thời gian học tập đọc sách, trách nhiệm của người hầu và vương trữ đồng thời ở trong thư phòng đọc sách hoặc là làm bài tập, trong phòng yên tĩnh không phát ra tiếng động, chỉ có âm thanh ngọn lửa đỏ trong lò sưởi nhẹ nhàng phát ra tiếng lách tách.
“Nghỉ một chút rồi hẵng viết đi.” Elie Sapphire đặt bút mình xuống, “Ngươi nguyện ý cùng ta nói chuyện vì sao ngươi lại tâm hoảng ý loạn?”
William lại liếc nhìn vương trữ. Trên thân vương trữ khoác trường bào nhung dày đỏ thắm, tay áo dài cùng chân bào buông xuống đất, ống tay che lại cánh tay tinh tế. Tay trái vương trữ nâng một quyển sách da màu đen, đốt ngón tay phải lật từng trang sách, biểu hiện chăm chú, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, ngón áp út trên tay phải, chiếc nhẫn vàng ròng dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng dìu dịu, phía trên dùng bảo thạch màu lam đính lên, một nửa điêu khắc chính là vương huy, một nửa điêu khắc chính là vương miện vương trữ.
William nhìn, bỗng nhiên rất muốn đi tới, quỳ gối bên chân vương trữ, nâng tay y lên, hôn lên nhẫn y, hướng về y dâng hiến.
“Ta muốn…” Hắn có chút gian nan cúi đầu, tay bất chợt nắm lấy một góc giấy bằng da dê, “Ngày mai là kỳ sát hạch thi cuối, ta muốn mời vương trữ đến xem ta thi đấu.”
“Vậy thì mời ngài ấy đi.” Elie Sapphire nói, “Đây đâu phải chuyện gì ghê gớm.”
“Nhưng mà…” William chần chờ, hắn rất muốn để Edward quan sát hắn làm sao đánh bại hết thảy các thú nhân trong lớp, nắm giữ được hạng nhất, nhưng nửa năm này hắn xem qua quá nhiều các thú nhân thành niên thi đấu, còn có mấy lần cường giả cấp 7 trong lúc quyết đấu, phòng tài liệu còn ghi chép thu nhận cường giả cấp 8, xem qua những tràng thi đấu này, William đương nhiên biết thú nhân thành niên trong lúc đó tranh đấu có tẻ nhạt hay không có xem xét, nghĩ đến đây, hắn liền không muốn mời Edward đi tới đó.
Elie Sapphire là á thú nhân, đương nhiên không hiểu William trong lòng suy nghĩ phức tạp, chỉ là hỏi tới: “Nhưng mà cái gì?”
“Hắn chỉ là sợ hãi bị điện hạ nhìn thấy mình bị đánh bại.” Cùng bọn họ ngồi cùng bàn khác Matthew đột nhiên mở miệng nói, thấy William và Elie Sapphire đều ngẩng đầu lên nhìn hắn, Matthew lập tức hất cằm lên, ung dung đặt xuống bút lông chim, một bên không nhanh không chậm đem cuốn lại bài tập mình vừa viết xong, một bên giả cười nói, “Ngày mai ngươi phải cẩn thận một chút, William các hạ, đẳng cấp cao nhất không nhất định đại biểu người nắm giữ hạng nhất, cảnh tượng Michael bị Sofia đánh bại, ta nghĩ ngươi là biết rõ nhất. Cường giả chân chính, dựa vào chính là đầu óc.”
Michael cùng Sofia là hai học sinh bình dân ở quận Samosat có tư cách tiến vào tràng tu luyện, Michael cao hơn Sofia hai ba đẳng cấp, nhưng cuối cùng thua Sofia trên chiến thuật linh xảo. Chuyện này bị các thầy giáo đem ra làm ví dụ nói ròng rã suốt 2 tháng.
William không đáp lại Matthew khıêυ khí©h, hắn nhìn Matthew đem dây ruy băng màu xanh lam quấn lên trên tấm giấy da dê, phía trên còn thắt nơ bướm xinh xắn, một mặt thương hại nói: “Matthew các hạ, không biết thời điểm ngươi vừa viết xong bài tập, có chờ mực khô không?”
Matthew sợ hãi hít vào một hơi, hắn hầu như không có cách nào duy trì cử chỉ quý tộc, nhanh chóng mở ra bài tập của mình —— nhưng đã chậm, nét mực chưa khô bởi vì động tác gập lại của hắn đâu đâu cũng bị nhem nhuốc, bài tập của hắn nhất định phải làm lại.
Hắn phẫn nộ trừng mắt William, há miệng nhưng không nói gì, bài tập bị làm bẩn hoàn toàn là trách nhiệm của hắn, hắn tuy rằng chán ghét con riêng xuất thân không đạo đức, nhưng sẽ không tùy ý đem trách nhiệm đẩy lên trên đầu người khác, chỉ là tức giận đem bài tập vò thành một cục ném xuống đất, động tác rất lớn một lần nữa mở ra tờ giấy mới chuẩn bị làm bài tập, mới phát hiện còn cần bài tập kia bị mình ném xuống đất. Matthew mặt đỏ bừng lên, William an vị đối diện hắn, hắn không muốn cúi xuống kiếm tờ giấy kia.
Elie Sapphire lắc lắc đầu. Edward có viết một phong thư gửi đến công tước Hạ Lăng liên quan đến giáo dục Matthew, phải thu lại phong cách dáng vẻ kệch cỡm, thế nhưng vẫn khó chịu lợi hại, cho dù điều này sẽ ảnh hưởng đến nhân duyên. Thế nhưng Elie Sapphire biết, cái con thú nhỏ ngạo mạn này trong tâm cũng không có gì xấu, tuy rằng hành vi cử chỉ sẽ có lúc làm người khác không quá thoải mái, nhưng hắn làm việc nghiêm túc, làm người chân thành, đáng tiếc mọi người thời gian ở chung không lâu, phần lớn người xuyên thấu qua hắn chỉ nhìn thấy mặt ngoài ngạo mạn.
“Đi mời điện hạ đi.” Elie Sapphire nói với William, “Ngươi là đệ đệ điện hạ, điện hạ yêu thương ngươi mọi người đều rõ như ban ngày, y nhất định không bỏ qua kỳ thi cuối thử nghiệm, hay là có khi nào điện hạ đang chờ ngươi đi mời ngài?”
William ánh mắt sáng lên, mặt có chút nóng lên, để sát vào nhỏ giọng hỏi: “Mọi người… Mọi người đều biết…”
Elie Sapphire buồn cười gật gật đầu, William có lúc rất thích hướng về người khác khoe khoang huynh trưởng vương trữ đối với hắn có đãi ngộ đặc biệt. Thế là William thật cao hứng từ trên ghế nhảy xuống, đi mời vương trữ.
Thấy William đi ra, Elie Sapphire cũng đứng lên, cô cúi xuống nắm lấy tờ giấy Matthew ném xuống đất, đặt xuống bàn trước mặt Matthew, lập tức xoay người rời đi, đi tới giá sách chọn sách, để không gian cho Matthew.
Con thú nhỏ khó chịu nhìn bóng lưng Elie Sapphire, cắn môi dưới, đột nhiên cảm thấy con mắt có chút chua xót.
William đi tới bên cạnh Edward, mới phát hiện ánh mắt Edward không tập trung trên trang sách, ngón tay y nhẹ nhàng ma sát trên giấy, dường như đang suy tư điều gì.
“Điện hạ?” William nhỏ giọng kêu.
Edward từ trong trầm tư giật mình tỉnh lại, ngẩng đầu lên nhìn William đứng bên cạnh mình: “Sao vậy?” Y mỉm cười hỏi.
“Ngày mai ngài có rảnh không?”
Edward lập tức rõ ràng đối phương muốn làm gì, gật gù, cười nói: “Yên tâm đi, ngày mai ngươi thi kỳ sát hạch cuối, ta sẽ đi.”
William con mắt mở to lên, con ngươi màu vàng óng lập lòe ánh sáng vui sướиɠ, hắn nhanh chóng nắm tay phải Edward, hôn lên nhẫn y từng cái một, nhỏ giọng reo lên: “Cảm ơn ngài!” Lại chà xát ngón tay Edward, nhỏ giọng oán giận nói: “Điện hạ, tay của ngài thật lạnh, là do gian phòng này quá lạnh sao?”
“Chỉ là ngón tay lâu quá không hoạt động mà thôi, ta nóng đến độ chảy mồ hôi mà.” Edward tránh nặng tìm nhẹ nói, véo lên má đầy thịt, đem sách trong tay để ở một bên, hỏi: “Bài tập làm xong chưa?”
“Không có.” William lại cấp tốc nói bổ sung, “Thế nhưng bài tập ngày kia mới giao, ta đã viết hai phần ba!”
Edward gật gật đầu, thân thể hơi di chuyển vào bên trong, nói: “Đi lấy bản thư ngươi thích lại đây.”
William ánh mắt sáng lên, cước bộ nhỏ đi đến giá sách, giáo sư lễ nghi ngồi ở một bên lập tức ho khan một tiếng, William ngừng lại, ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng đi thận trọng đi tới trước kệ sách, chọn bản tập thơ, lại đi từ từ đến bên người Edward, hai bước cuối cùng không nhịn được, nhún một cái vọt tới, nhảy lên sô pha, ngồi xuống ở bên người Edward, co vào trong ngực y, nhìn Edward ngón tay tinh tế thon dài mở ra tập thơ, khi lật đến trang ấy, bắt đầu nhẹ giọng đọc lên:
“Ngoại trừ yêu em anh không có những nguyện vọng khác
Một hồi bão táp chiếm đầy lòng chảo
Một con cá chiếm đầy sông
Anh cùng em đơn độc bên nhau
Toàn bộ thế giới bảo chúng ta trốn đi
Cả ngày lẫn đêm làm cho chúng ta hiểu nhau
Vì ở trong ánh mắt của em không nhìn tới những thứ khác
Chỉ nhìn thấy anh trong tưởng tượng của em
Chỉ nhìn thấy em bên trong hình tượng thế giới
Còn có mi mắt em khống chế cả ngày lẫn đêm.”
William kỳ thực đối với thơ ca cũng không hứng thú lắm, hắn chỉ thích nghe âm thanh Edward, trầm bổng du dương, uyển chuyển trập trùng, đặc biệt thời điểm đọc thơ, như bảo thạch ôn hòa sáng lên lộng lẫy, như nhẹ nhàng chạm lên phím đàn piano, như rượu ngon rót vào trong ly thủy tinh, như hạt trân châu rớt xuống sàn gỗ.
Nửa năm trôi qua, William phát âm vẫn không đúng tiêu chuẩn, có điều khi vừa đến đây làm cho mọi người tốn nhiều sức mới nghe hiểu hắn đang nói gì. Giáo sư kiến nghị hắn nghe nhiều học nhiều khi người khác nói chuyện, dù sao bên trong tòa pháo đài, người hầu quét dọn nhìn còn giống quý tộc hơn. Elie Sapphire cùng William là quan hệ tốt nhất, thường thường đọc sách cho hắn nghe, Edward thấy, nên vào buổi tối niệm chút thơ ca cho William nghe, vừa đến sửa lại phát âm của hắn, thứ hai là giúp hắn có tố dưỡng trong văn học. Có điều cũng không ai biết, trong lòng William chỉ lo chính mình học được cách làm quý tộc, Edward liền không tiếp tục đọc thơ cho hắn nghe, cho nên tốc độ khẩu âm cực kỳ chậm.
Ngay khi Edward đọc thơ xong, William cảm thấy đầu càng ngày càng trầm, mí mắt càng ngày càng nặng, cho đến khi Edward niệm đến bài thơ thứ 10, đầu hắn ngẹo sang bên ngủ đi.
Edward liếc nhìn con thú nhỏ bên người, nhẹ nhàng khép sách lại, thở dài, sờ lên tóc đen của hắn, đem tập thơ để ở một bên, một lần nữa cầm lấy bản thần học thư kia. Trong sách có kèm một phong thư, đến từ quốc vương sủng ái nhất, tình nhân địa vị cũng cao nhất, tử tước De Feinas, ở trong thư ngữ khí tử tước cung kính dò hỏi tình trạng vương trữ gần đây, cùng với dự định khi nào trong năm mới lên đường trở về vương cung, tiếp đó lại đàm luận cháu trai mình. Cháu trai tử tước thích gia tộc vương hậu, á thú nhân gia tộc Aboulous, tử tước thỉnh cầu vương trữ vì chính cháu trai mình ở trước mặt vương hậu nói tốt vài câu, thúc đẩy một đoạn nhân duyên mỹ mãn.
Mà trên thực tế, phong thư này hàm nghĩa chân chính, là báo cho lần hành động ám sát này: William trong kỳ thi cuối sát hạch quan giám khảo đã bị người vương hậu thay thế, tên thích khách này vào lúc William cùng bạn học quyết đấu, nhân cơ hội công kích Edward.
Quốc vương muốn nhân cơ hội này tương kế tựu kế, chặt đứt một cánh tay trong gia tộc Abolous, chỉ là William thân phận cao quý, cho dù có làm sao cũng không thể đem hắn ra mạo hiểm. Thế là thời khắc giá trị của Edward liền đến, tên thích khách kia một lần nữa bị thay, đổi thành người quốc vương, ngày hôm sau thời điểm sát hạch, ba người đứng đầu do chính vương trữ tự mình trao giải, khi Edward bắt đầu trao giải cho ba người thì người của quốc vương sẽ ám sát Edward. Đương nhiên, Edward sẽ không chết, chỉ là bị thương một chút, vì muốn sống động chân thực, thương thế sẽ không quá nhẹ nhàng, nhưng cũng không nghiêm trọng nguy hiểm đến sinh mệnh.
Edward nhìn ánh lửa nhảy nhót trong lò sưởi đến phát ngốc, y không nhịn được sờ lên cổ mình, ngày mai, một con dao nhọn sẽ đâm thẳng vào nơi này, y sẽ nằm trên giường mấy tháng, mà mấy tháng này, quốc vương sẽ bởi vì vương trữ bị đâm một lần nữa thanh tẩy chính trị.
Edward run rẩy, nghĩ đến một đời trước khi mình chết bị nổ tung, huyết nhục tan nát liền đau đớn kịch liệt. Hẳn là sẽ không đau như vậy đi. Y không xác định nghĩ, cúi đầu xuống, liền nhìn thấy thú nhân nho nhỏ mềm mại vùi vào trong lòng ngực mình, miệng hơi mở ra, một vệt nước miếng chảy ra ngoài. Bỗng dưng y liền thả lỏng, cũng nhắm hai mắt lại. Đâm vào trên người chính mình, dù sao cũng hơn đâm vào trên người William thân thiết. Y nghĩ như vậy, dũng khí lại dần dần tích tụ lại, tay chân cũng không còn lạnh lẽo nữa.