Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuộc Chiến Tranh Đoạt Của Nữ Phụ

Quyển 6 - Chương 70

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Tiểu Ưu.

Beta: Moonmaplun.

Thấy Ngô Diệu Ny nhào vào ôm mình, hai tay Hầu Ninh nhanh chóng vòng qua thân hình nhỏ nhắn của Ngô Diệu Ny, đôi mắt đen tràn ngập cưng chiều, có thể thấy được y không phản cảm với sự nhiệt tình của Ngô Diệu Ny, nhưng chỉ một lát sau, sự cưng chiều trong mắt đã dần tan biến, lấy lại sự bình tĩnh, nói với Ngô Diệu Ny:

“Diệu nhi, không được nghịch ngợm, còn không mau xuống dưới.”

Tuy lời nói nặng nề nhưng trong giọng nói vẫn mang theo sự dung túng.

Ngô Diệu Ny nghe lời, tuột từ trên người Hầu Ninh xuống.

Nhu thuận cười với Hầu Ninh.

Sau đó trước mặt Hầu Ninh, chạy về chiếc giường lớn ấm áp, ở trên giường ôm ôm lăn lăn vài cái, có lẽ phát hiện làm vậy quá mất mặt, cô lè lưỡi, sau đó đứng dậy nhìn thoáng qua Hầu Ninh, thấy khuôn mặt y vẫn bình tĩnh như trước, tay cô chậm rãi cởi bộ y phục trắng.

Áo khoác dài bị cởi rất nhanh, lộ ra cái yếm đỏ và quần đùi trắng bên trong.

Bởi vì quay lưng về phía Hầu Ninh, ở góc độ của Hầu Ninh, toàn bộ da thịt hoàn toàn lộ ra, da thịt trắng nõn như ngọc dưới ánh đèn hiu hắt như được nhuộm thêm một lớp ánh sáng.

Sau đó hai tay tiếp tục vòng ra phía sau, cởi cái yếm.

Không thèm để ý rằng trong phòng vẫn còn Hầu Ninh.

Thấy thế, Hầu Ninh giả bộ ho khan một cái, thấy Ngô Diệu Ny quay lại nhìn, đôi mi thanh tú giương lên, sắc mặt trong trẻo lạnh lùng trầm xuống, trong giọng nói có chút lúng túng nói:

“Diệu nhi, con đang làm gì thế?”

Ngô Diệu Ny vừa tiếp tục cởi đồ, vừa xoay người chớp mắt hồn nhiên nói với Hầu Ninh:

“Diệu nhi thích ngủ mà không mặc quần áo.”

Nhìn khuôn mặt Hầu Ninh trầm xuống, trong lòng Ngô Diệu Ny vui vẻ.

Hầu Ninh nghiêm mặt lại, nghiêm túc nói:

“Hoang đường.”

Đáng tiếc Ngô Diệu Ny vẫn thấy được bên tai hơi đỏ của Hầu Ninh, che miệng cười.

Thì ra Ninh ca ca đơn thuần của cô biết việc nam nữ đấy chứ, mấy ngày nay, cô thường xuyên nhào vào lòng Hầu Ninh ăn đậu hũ, vẻ mặt của hắn luôn bình tĩnh, còn tưởng rằng hắn không biết gì.

Hầu Ninh thấy Ngô Diệu Ny không nói gì, nghi hoặc quay đầu lại thăm dò.

Sau khi bị Hầu Ninh nói nặng lời, toàn thân cô run lên, bàn tay nhỏ bé trước mặt Hầu Ninh không ngừng vặn vẹo xoắn lại, vẻ mặt bất an, toàn thân chỉ có một cái yếm và một cái quần đùi, da thịt trắng không tỳ vết bại lộ ở trong không khí.

Nhìn Hầu Ninh, đôi mắt to ngập nước chớp chớp, thân thể đơn bạc ở trong phòng lung lay sắp đổ, giọng nói non nớt sợ hãi nói:

“Ninh ca ca, Diệu Nhi sai rồi ư?”

Giống như chỉ cần Hầu Ninh trả lời đúng vậy là Ngô Diệu Ny sẽ khóc.

Hầu Ninh thấy thế, biết là mình đã làm khó nàng, hai tròng mắt thâm thúy, ánh mắt dừng lại ở trên người nàng.

Nàng là một tiểu hài tử từ nhỏ sống một mình tại đảo Bồng Lai, không người dạy về chuyện khác biệt giữa nam nữ, tất nhiên là không biết gì cả, mà y là ca ca, cũng được tính là trưởng bối, cũng chưa bao giờ dạy nàng phương diện này, nếu nói về đúng sai thì đây là lỗi của y.



Nhưng trưởng bối như y đối với việc này tầm hiểu biết cũng chỉ dựa vào sách vở, đại khái chỉ biết là nam nữ khác biệt, thân thể của cô nương không thể để cho người ngoài nhìn thấy.

Nhưng y cũng không phải người ngoài mà, trong lòng Hầu Ninh phản bác nho nhỏ.

Kỳ thật tùy rằng Hầu Ninh là thượng tiên Bồng Lai, nhưng một lòng chỉ hướng về việc tu luyện tu vi, không chỉ việc nam nữ, mà những việc vụn vặt nhỏ nhỏ trong cuộc sống hắn cũng chưa hiểu rõ hết.

Thấy Ngô Diệu Ny bất an nhìn mình như vậy, ngay cả y cũng cảm thấy có phải mình đã nói nặng quá không.

Giọng điệu mềm đi, đi đến trước mặt Ngô Diệu Ny, xoa xoa đầu nàng, thấp giọng nói:

“Không phải không được, nhưng lúc Diệu Nhi ngủ cùng Ninh ca ca không thể như thế?”

“Vì sao, Ninh ca ca không phải người ngoài mà?”

Ngô Diệu Ny giống như một đứa trẻ ngây thơ hỏi Hầu Ninh, đôi mắt trong suốt càng trở nên vô tội.

Ngô Diệu Ny nhìn làm cho Hầu Ninh nghẹn lời, vô cùng tò mò tiếp theo Hầu Ninh sẽ trả lời nàng như thế nào.

Nàng càng ngày càng có hứng thú muốn làm trích tiên Hầu Ninh có cảm giác quay lại phàm trần.

Nhìn thấy biểu tình trên vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng của Hầu Ninh trở nên không giống mọi khi, trong lòng Ngô Diệu Ny cũng không rõ vì sao lại cảm thấy hưng phấn như thế.

Mà Hầu Ninh nghe xong, nhất thời cảm thấy lời Ngô Diệu Ny nói cũng có đạo lý, nhất thời không nghĩ lời nói để phản bác, nhưng vẫn cảm thấy không đúng chỗ nào đó, cau mày, lời nói của Ngô Diệu Ny cùng với suy nghĩ trong đầu hắn mâu thuẫn, bên này hắn đang bận suy nghĩ thì Ngô Diệu Ny bên kia đã sớm tiến vào ổ chăn của Hầu Ninh.

Thấy Hầu Ninh còn ở một bên tự hỏi, Ngô Diệu Ny cảm thấy mình thật ác.

Trong chăn lộ ra một cái đầu đen, trên mặt cười với vẻ mặt thỏa mãn, vươn đôi tay trắng noãn như ngọc vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh, đánh gãy suy nghĩ của Hầu Ninh, thấy y nhìn lại đây, Ngô Diệu Ny cười nói: “Ninh ca ca, đi ngủ thôi!”

Thấy thế, Hầu Ninh nắm tay lại.

“Khụ khụ” Giả vờ ho khan xong, tùy ý tìm một lý do nói:

“Muội ngủ trước đi!”

Ngô Diệu Ny nghe Hầu Ninh nói xong, đôi mắt trong suốt kia trong nháy mắt lại trở nên ngập nước, hai tay túm lấy chăn bông, nhìn Hầu Ninh nói:

“Nhưng Diệu Nhi sợ!”

Hầu Ninh nhìn Ngô Diệu Ny đáng thương hề hề ở trên giường, thở dài một hơi, rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa nhỏ, mình cần gì phải lấy quy củ thế tục đến gò ép nàng.

Huống chi cũng giống như Diệu Nhi nói vậy, y cũng không phải là người ngoài, sao phải cổ hủ như thế.

Thấy Hầu Ninh cởϊ áσ khoác mặc áo ngủ đơn vào ổ chăn, Ngô Diệu Ny lập tức nhào vào lòng Hầu Ninh, ở trong lòng y cọ lại cọ, hì hì cười nói: “Ninh ca ca, trên người ngươi thật ấm áp!”

Bộ ngực đã phát dục tốt ở trước ngực Hầu Ninh không ngừng ma sát, làm cho thân thể Hầu Ninh xuất hiện một chút khác thường.

Còn có thân hình mềm mại của Diệu Nhi làm cho Hầu Ninh cảm thấy còn mềm mại hơn đậu hũ.

Mà từ góc độ của Ngô Diệu Ny, lại không phát hiện ra phản ứng của Hầu Ninh.

Ôn hương nhuyễn ngọc ở trong ngực, còn ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, Ninh ca ca của ta, rốt cuộc anh muốn tôi phải như thế nào chứ!

Ở dưới sự ma sát không ngừng của Ngô Diệu Ny, áo ngủ đơn của Hầu Ninh lộ ra một mảnh da thịt lớn, màu da khỏe mạnh.

Thấy thế, Hầu Ninh lúng túng nói:



“Diệu Nhi, nằm yên đi!”

Trong nháy mắt Ngô Diệu Ny trở nên im lặng, không hề lộn xộn nữa, một khuôn mặt bất an từ trong lòng Hầu Ninh ngẩng lên nói:

“Nhưng Diệu Nhi sợ hãi.”

Hầu Ninh: “…………”

Thấy Hầu Ninh không nói gì nữa, người nào đó lại bắt đầu tiếp tục được một tấc lại muốn tiến lên một thước, sờ loạn ở trên người Hầu Ninh.

Dáng người Hầu Ninh không gầy như bình thường vẫn nhìn thấy, ngược lại lại rất rắn chắc, khuôn ngực rộng lớn cứng rắn, thắt lưng mỏng, đôi chân dài, tựa vào trong ngực y còn thoải mái hơn nằm trên một cái nệm.

Hơn nữa toàn bộ đầu Ngô Diệu Ny dựa ở trong ngực Hầu Ninh, hai chân còn lại chưa tới mắt cá chân Hầu Ninh, toàn bộ thân thể nhỏ nhắn tựa vào trên người Hầu Ninh, tựa như toàn bộ thân thể khảm ở trong người Hầu Ninh.

Bởi vì lúc nãy đứng ở bên ngoài một lát nên toàn thân Ngô Diệu Ny hơi lạnh, đôi chân nhỏ xinh ra sức chui vào giữa hai chân Hầu Ninh.

“Diệu Nhi, không thể sờ lưng của Ninh ca ca.”

Trong giọng nói mang theo chút ẩn nhẫn.

“Nhưng Diệu Nhi sợ hãi nha.”

Việc này cùng với việc ngươi sợ hãi có quan hệ gì!

Nhưng khi nhìn khuôn mặt mếu máo đáng thương kia, còn cả thân thể hơi lạnh kia.

Nghĩ nghĩ một lát, Hầu Ninh nói thầm trong đầu: Thôi vậy, cho nàng tựa một lát là được.

Không biết sao, sự dung túng hôm nay của y còn nhiều hơn 600 năm gộp lại.

Cả đêm, Ngô Diệu Ny ăn hết đậu hũ của Hầu Ninh, trong lòng giống một con mèo nhỏ, rốt cục ở trong nhiệm vụ, không hề bị sỗ sàng, mà là ăn đậu hũ của người khác.

Cảm giác này thật sự rất thích rất thích, trách không được nhiều người thích ăn đậu hũ của người khác như vậy.

Ngô Diệu Ny ở trong lòng Hầu Ninh, tìm một vị trí thoải mái, ban đầu còn nghi rằng sẽ hưng phấn ngủ không được, không ngờ rằng lại ngủ say, có lẽ hôm nay có chút mệt mỏi, chỉ trong chốc lát, cả người hoàn toàn tiến vào giấc mộng.

Mà Hầu Ninh sau khi Ngô Diệu Ny ngủ thì vẫn không hề buồn ngủ như trước, y đã là thượng tiên, cho dù không ngủ cũng không có việc gì, hôm nay lo lắng Ngô Diệu Ny sợ hãi nên mới cùng ngủ với nàng.

Đôi mặc sắc, ánh mắt lấp lánh ở trong bóng đêm tối đen, có vẻ dị thường xinh đẹp, cũng khó trách toàn bộ thiên giới cảm thấy không bị tiên nào xinh đẹp hơn hắn.

Chỉ thấy Hầu Ninh khép mi mắt lại, quan sát Diệu Ny đang ngủ trong lòng, mang theo khuôn mặt trẻ con chậm rãi nẩy nở, so với hai ngày trước lại đẹp hơn vài phần.

Ngũ quan hoàn mỹ hé ra trên khuôn mặt còn mang chút trẻ con.

Hầu Ninh có thể tưởng tượng, lấy tư sắc của Diệu Nhi, về sau sẽ độc nhất vô nhị ở thiên giới.

Thân thể bóng loáng như cá chạch ở dưới chăn gắt gao dán trên người y, mềm mềm thơm thơm thật thoải mái.

Tay Hầu Ninh do dự thật lâu, mới đặt lên phía sau lưng Ngô Diệu Ny.

Một dòng điện từ trong lòng bàn tay truyền đến toàn thân, dòng khí kỳ quái, nhưng y không hề chán ghét.

Đôi mắt hẹp dài cong cong, ánh mắt nhu hòa giống ánh trăng nửa trong suốt, thuần khiết.

[Đinh! Chúc mừng người chơi, giá trị hảo cảm của nam chủ Hầu Ninh đối với ngươi tăng 10%, hiện tại là 50%.]
« Chương TrướcChương Tiếp »