Gió lạnh sượt qua khuôn mặt Ngô Diệu Ny, khiến má nàng đau rát.
Hít thở khó khăn làm cho tim nàng hơi nhói lên, Ngô Diệu Ny mở to mắt, muốn nói chuyện nhưng vừa mở miệng cổ họng đau rát. Nàng vội vàng đưa tay sờ yết hầu, ho vài cái như muốn giảm đi sự đau đớn.
Cảm giác nhiệt độ xung quanh như muốn xuống 0 độ, gió thổi qua người làm nàng bất giác run lên, hai bàn tay ôm lấy bả vai mình để tìm sự ấm áp.
Có lẽ do may mắn, lúc nàng và Vũ Văn Cát ngã xuống nước, dòng nước cũng không chảy siết lắm, mặc dù nàng không biết bơi nhưng Vũ Văn Cát vẫn rất nhẹ nhàng mà kéo nàng lên bờ.
Trước mặt là một sơn động tối như mực, Ngô Diệu Ny không thấy bất cứ ai xung quanh đây. Cử động thân hình đau nhức của mình, áo choàng diễm lệ liền trượt xuống.
Ngô Diệu Ny cúi đầu nhìn liền nhớ ra, đây là áo choàng của Vũ Văn Cát.
Xốc quần áo lên, bên trong vẫn còn mặc y phục của bản thân đang ẩm ướt dán chặt trên người, nàng ngẩng đầu liền thấy áo khoác của mình đang được phơi trên một tảng đá, vẫn còn một ít nước đọng trên đó.
“Yên tâm, ta không có hứng thú với ngươi.”
Lúc đưa Ngô Diệu Ny lên bờ, cả người nàng ướt đẫm rồi lâm vào hôn mê, y phục dán chặt vào người nàng, đặc biệt là bộ ngực căng tròn của nàng càng hiện ra rõ ràng.
Y phục ướt đẫm ôm trọn lấy dáng người quyến rũ của nàng, khiến người khác có thể nhìn ra chiếc áo yếm thêu hoa mẫu đơn trên ngực nàng, mặt Vũ Văn Cát hơi hơi đỏ lên, lấy tay nhẹ nhàng vỗ mặt nàng, nhưng nàng lại không có chút phản ứng nào, sắc mặt nhợt nhạt đến trắng bệch, không suy nghĩ thêm, hắn nhanh chóng ôm lấy thân thể của nàng chạy đến sơn động, khi đó người của nàng rất lạnh, Vũ Văn Cát rơi vào đường cùng bất đắc dĩ cởϊ áσ khoác ngoài cho nàng, nếu không nàng chắc chắn sẽ bị bệnh.
Nhìn áo khoác của hắn vì vận động mà đã khô đi chút ít, liền lấy mặc vào cho nàng.
Độ ấm của ngọn núi rất thấp, quần áo trên người Ngô Diệu Ny cũng không đủ giúp nàng bớt lạnh, hắn vốn định bỏ mặc nàng ở đây, dù sao cứu cũng đã cứu, nếu nàng chết thì do nàng quá vô dụng nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt không còn chút máu cùng đôi lông mày đang nhíu chặt, đột nhiên hắn lại nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt sinh động của nàng, Vũ Văn Cát đấu tranh tư tưởng thật lâu, cuối cùng vẫn hơi mím môi, ra ngoài tìm kiếm một ít cành gỗ để đốt lửa sưởi ấm.
Không ngờ lúc hắn về thì thấy Ngô Diệu Ny tỉnh lại.
Ngô Diệu Ny nghe thấy tiếng động liền quay đầu nhìn, chỉ thấy Vũ Văn Cát đang cầm một đống nhánh cây, vẻ mặt khinh thường.
“Là ngươi cứu ta?”
Không so đo với thái độ của Vũ Văn Cát, Ngô Diệu Ny biết hắn không bỏ lại mình đã là cực hạn của hắn, đôi mắt mèo nhìn y phục đơn giản trên người Vũ Văn Cát, lại nhìn áo khoác ngoài hoa lệ trên người mình, cảm kích nói:
“Cảm ơn.”
Sau đó khoác y phục của Vũ Văn Cát khoác ra bên ngoài, một chút cũng không có ý trả lại cho hắn.
Thấy thế, miệng Vũ Văn Cát khẽ co rút, nhịn không được mà cười nhạo:
“Không phải ngươi nghĩ ta bày ra âm mưu này, đầu tiên thì bắt cóc ngươi sau đó giả vờ thả ngươi ra đó chứ?”
Ngô Diệu Ny nhìn Vũ Văn Cát đột nhiên thả các nhánh cây xuống đất, đôi mắt đen sâu thẳm còn hơi ẩm ướt có chút quái quỷ nhìn nàng, mơ hồ cảm thấy hắn là đang cười nhạo nàng.
Vũ Văn Cát như vậy khiến nàng không còn cảm thấy sợ nữa, ngược lại còn thấy hắn thật cô đơn, hắn dùng nước mắt và sự lạnh lùng để bảo vệ trái tim của mình.
Ngô Diệu Ny cảm thấy giá trị hảo cảm đang vươn tay với mình, tuy chuyện tối hôm nay còn khiến nàng cảm thấy sợ hãi, nhưng trực giác của nàng chắc chắn không sai.
Kinh ngạc nhướng một bên mi, giống như cảm thấy kì quái việc vì sao Vũ Văn Cát lại nghĩ vậy, sau đó nàng nhìn vào mắt Vũ Văn Cát, nói:
“Người khác thì ta không dám chắc chắn, nhưng ta tin ngươi sẽ không làm việc đó.”
Ánh mắt kiên định, khiến cho Vũ Văn Cát cảm thấy lời nói của nàng rất chân thành.
Lúc trước, dù hắn thật lòng muốn cứu người khác, nhưng khi đối phương thấy khuôn mặt âm trầm lạnh như băng của mình, sẽ sợ hãi quỳ xuống chân xin hắn tha thứ, vì vậy mà càng lúc lòng của hắn càng trở nên nguội lạnh.
Vũ Văn Cát nhìn khuôn mặt không có chút máu của Ngô Diệu Ny, có chút khϊếp sợ, lần đầu tiên có một người tin tưởng hắn như thế, trong lòng đột nhiên sinh ra loại cảm giác kì lạ, có cái gì đó đang chậm rãi tan ra, đôi mắt lạnh như băng dần trở nên ấm áp, cúi đầu nói:
“Ngươi cũng không giống trong tưởng tượng của ta.”
[ Đinh! Chúc mừng người chơi, hảo cảm của Vũ Văn Cát đối với người chơi tăng lên 40%, hiện tại là 40% ]
A, cuối cùng cũng tăng lên. Vị tiểu nhân trong lòng của Ngô Diệu Ny bắt đầu nhảy nhót, giá trị tăng lên lần này thật sự khá cao, làm cho nàng thụ sủng nhược kinh.
Tâm trạng cũng trở nên sung sướиɠ, cảm giác không khoẻ trên người đều vơi đi rất nhiều, nàng ngẩng đầu, đôi mắt mèo ở trong sơn động tối đen như phát ra ánh sáng, nói đùa:
“Đều như nhau thôi, thiên hạ này có ai chỉ có một khuôn mặt?”
Nói xong, Ngô Diệu Ny đột nhiên thấy Vũ Văn Cát trở nên chấn động, sau đó khoé miệng nhẹ nhàng cong lên, tạo thành một nụ cười góc 45 độ, tươi cười như mùa xuân, khiến cho Ngô Diệu Ny dù đã nhìn quen với các mĩ nam đều có chút kinh diễm.
Không thể không nói, người trước mặt này cười rộ lên rất đẹp, là sức hấp dẫn chết người của ác ma.
[ Đinh! Chúc mừng người chơi, hảo cảm của Vũ Văn Cát đôi với người chơi tăng lên 5%, hiện tại là 45% ]
‘Ục ục ục’
Ngô Diệu Ny sờ bụng, khuôn mặt đỏ ửng, nói:
“Không biết ngươi có gì ăn không?”
Thấy thế, Vũ Văn Cát thu lại nụ cười, ghét bỏ nhìn Ngô Diệu Ny, hắn cảm thấy nữ nhân này đúng là chán ghét.
Ở bờ sông dưới núi, một nam tử mặc đơn bào, tay cầm gậy trúc, bên cạnh là một nữ tử tuyệt sắc, mặc áo khoác ngoài tuy diễm lệ nhưng lại rộng thùng thình, có cảm giác như một tiểu hài tử trộm mặc áo của người lớn vậy, hưng phấn đứng trong nước chỉ loạn xạ.
Đến gần một chút, có thể nghe thấy giọng nói của nàng:
“Chỗ này, Vũ Văn Cát, chỗ này có cá này ”
Không lâu sau lại thấy nàng chỉ vào chỗ của nam tử, nói:
“Chỗ đó cũng có một con ”
Vũ Văn Cát nhìn theo hướng Ngô Diệu Ny chỉ, gậy trúc đâm xuống, đang định dùng lực lại nghe giọng nói của Ngô Diệu Ny vang lên.
“Đằng, đằng kia còn có một con rất to nữa.”
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Vũ Văn Cát rất có xu hướng muốn sụp đổ, khoé miệng không ngừng run rẩy. Hắn cảm thấy mình không nên mềm lòng mà cứu Ngô Diệu Ny.
Nhưng Ngô Diệu Ny lại không phát hiện được phản ứng của Vũ Văn Cát, hưng phấn chỉ vào giữa sông lớn.
“Vũ Văn Cát, mau, mau bên này còn có hai con.”
Thấy Vũ Văn Cát không có động tĩnh gì, hơi trách cứ nói: “Nhanh lên nào, nếu không nó sẽ bơi đi mất.”
Vũ Văn Cát phiền toái hô: “Còn nói nữa ta bỏ đói ngươi.”
“Aiz, xem ra buổi tối hôm nay phải nhịn đói rồi!” Sau đó nàng khẽ thở dài
Mà sau khi Ngô Diệu Ny tránh qua một bên, Vũ Căn Cát đã bắt được hai con cá lớn.
“Quần áo của ngươi này.”
Ăn xong cá, quần áo của Ngô Diệu Ny cũng đã khô, Vũ Văn Cát đem quần áo của Ngô Diệu Ny hong khô lần nữa rồi đưa cho nàng.
Ngô Diệu Ny lau miệng sau đó nói:
“Cảm ơn.”
Sau đó nàng dùng áo bào của Vũ Văn Cát che ở chính giữa hai người họ, dùng cây tre cố định chiếc áo, chuyển tới đầu kia, nàng cảnh giác nhìn Vũ Văn Cát.
Vũ Văn Cát thì lại dùng đôi mắt xinh đẹp của mình ghét bỏ nhìn khuôn mặt và dáng người của Ngô Diệu Ny, ngoài miệng châm chọc nói:
“Ta không có hứng thú với ngươi.”
Thấy người kia nói vậy, Ngô Diệu Ny cũng không nói gì, xoay người cởi bỏ nội y có chút ẩm ướt của mình.
Thấy Ngô Diệu Ny xoay người, Vũ Văn Cát cũng xoay mặt nhìn sang chỗ khác, hắn biết không đến một thước người kia đang thay quần áo. Mơ hồ nhìn thấy dáng người mảnh khảnh của nàng, bộ ngực no đủ, vòng eo nhỏ nhắn cùng đôi chân thon dài mơ hồ xuất hiện trước mắt hắn.
Vũ Văn Cát cảm thấy cả cơ thể của mình bỗng trở nên căng thẳng, cổ họng khô nóng, hắn có thể cảm giác được phản ứng thất thường của cơ thể mình.
————- Phủ tam Vương gia ————–
Màn đêm buông xuống, trên bàn ăn chỉ có Tư Đồ Chân Hiểu và Vũ Văn Kính, không thấy Ngô Uyển Nhi và Ngô Diệu Ny.
Khuôn mặt Vũ Văn Kính rất bình tĩnh, lâu sau mới nói: “Ăn cơm đi.” Sau đó cầm đũa chuẩn bị ăn cơm.
Nhưng không ngờ, một nữ tử vội vàng chạy vào đại sảnh, quỳ gối trước bàn ăn khóc lóc nói:
“Kính Vương gia, cầu xin người, cầu người cứu tiểu thư của nô tỳ.”
Người chạy đến chính là Hỉ Tước, trên mặt nàng đầy sự lo lắng, quỳ trên mặt đất.
Vũ Văn Kính vừa nghe Ngô Diệu Ny có chuyện vội vàng buông đũa, sắc mặt hơi chuyển hỏi:
“Tiểu thư nhà ngươi làm sao?”
Nghe thế, Hỉ Tước khóc nức nở kể:
“Bẩm Vương gia, tiểu thư nhà nô tỳ buổi sáng xuất môn đến giờ vẫn chưa về, nô tỳ lo lắng tiểu thư sẽ xảy ra chuyện gì mất.”
“Sao có chuyện này?”
Diệu Nhi chỉ là một nữ tử, không đắc tội ai, cũng không đi đâu nhiều, sao có thể gặp nguy hiểm? Vũ Văn Kính phủ định nghĩ.
Lúc này, giọng nói của Tư Đồ Chân Hiểu vang lên:
“Việc này không có khả năng, mà Vương phi cũng đi từ lúc sáng đến bây giờ sao còn chưa về? Nói không chừng có lẽ là Vương phi đã bắt người đi mất.”
Vũ Văn Kính lạnh lùng nhìn Tư Đồ Chân Hiểu, thấy nàng thức thời ngậm miệng, hắn đương nhiên không tin là Ngô Uyển Nhi làm chuyện này, tuy rằng Uyển Nhi hay ghen, nhưng chuyện thương thiên hại lý như vậy Uyển Nhi chắc chắn sẽ không làm, hơn nữa hắn biết buổi chiều Ngô Uyển Nhi ở cùng với Vũ Văn Tín, đối với chuyện này Vũ Văn Kính có chút bất mãn, Uyển Nhi quá mức tuỳ ý, sớm hay muộn tính cách ấy cũng sẽ làm hại nàng ấy, huống chi nàng ấy còn làm như vậy, mặt mũi của hắn nàng để ở đâu?
Vũ Văn Kính không để ý đến Tư Đồ Chân Hiểu, đảo mắt nói với Hỉ Tước đang quỳ.
“Hỉ Tước, ngươi có biết buổi sáng tiểu thư nhà ngươi đi đâu không?”
Hỉ Tước bây giờ rất hoang mang lo sợ, chỉ nhớ buổi sáng Ngô Diệu Ny có nhắc tới Thái tử, vì thế nên đem toàn bộ chuyện mình biết nói với Vũ Văn Kính.
“Nô tỳ không biết, nhưng lúc sáng nô tỳ có nghe tiểu thư nhắc đến Thái tử.”
Lòng của Vũ Văn Kính có chút không thoải mái, dừng một chút, liền gọi quản gia bên ngoài vào dặn:
“Quản gia, sai người đến Đông cung hỏi một chút xem Diệu Nhi có từng đến Đông cung không?”
“Dạ.”
Nghĩ đến việc một nữ tử nhu nhược như Ngô Diệu Ny sẽ gặp phải bất trắc gì, Vũ Văn Kính cực kỳ lo lắng cho nàng.
[ Đinh! Chúc mừng người chơi, hảo cảm của Vũ Văn Kính đối với người chơi tăng lên 12%, hiện tại là 50% ]
————– Đông cung —————
Vũ Văn Thác nhìn hoa sơn trà trong tay, lại nghĩ đến Ngô Diệu Ny, y đang định đi một chuyến đến Tam vương phủ, nhìn nữ tử đã đánh cắp trái tim của hắn một chút, thì A Đại đã kích động chạy vào nói:
“Chủ tử, xảy ra chuyện rồi.”
Vũ Văn Thác đột nhiên nhớ đến cơn đau lòng ban sáng, y có dự cảm rất xấu về chuyện A Đại sắp nói:
“Chuyện gì? ”
A Đại thở hổn hển nói:
Tam Vương phủ báo lại, Ngô tiểu thư đã biến mất trên đường đến Đông cung.”
Quả nhiên không ngoài dự liệu, Vũ Văn Thác nhăn mày, nắm chặt tay nói:
“Còn không mau đi tìm?”
Giờ phút này y cũng vạn phần lo lắng, lo lắng Ngô Diệu Ny sẽ xảy ra chuyện.
“Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ…”
Vũ Văn Thác nhịn không được không ngừng ho khan.
Cảm xúc phập phồng khiến cho cơ thể của Vũ Văn Thác cảm thấy không khoẻ nhưng hiện tại y không lo được nhiều như vậy, ý nghĩ duy nhất trong đầu y chính là phải tìm được Ngô Diệu Ny.
Dứt lời, ngay cả quần áo cũng không thay, chuẩn bị rời khỏi phòng.
“Chủ tử, người đừng vội, nô tài đã sai người tìm kiếm ở khu vực gần đây, cuối cùng tìm được thứ này.”
A Đại đưa cho Vũ Văn Thác một hộp điểm tâm cùng một túi hương.
Vũ Văn Thác ngửi ngửi điểm tâm, là mùi trà, còn bao hương thì lại có mùi hương quen thuộc của Ngô Diệu Ny xác định nói:
“Là của Diệu Nhi, mau phái người đi tìm tiếp, đem tất cả những nơi mà nàng có thể đi qua từ Đông cung đến tam Vương phủ tìm một lượt.”
A Đại nhận lệnh, đang định rời đi thì thấy ánh mắt vốn dịu dàng của Vũ Văn Thác trở nên sắc bén, lạnh lùng nói:
“Phái người đến hỏi thăm Lệ Phi, xem có phát hiện gì không.”
[ Đinh! Chúc mừng người chơi, hảo cảm của Vũ Văn Thác đối với người chơi tăng lên 10%, hiện tại là 75% ]
—————— Sơn động ——————
Buổi tối, Vũ Văn Cát mơ hồ có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề của Ngô Diệu Ny, đến gần mới biết nàng đã bắt đầu sốt cao.
Hắn ngồi dậy, lắc lắc người Ngô Diệu Ny nói: “Này, này, ngươi không sao chứ?”
Thấy cả người nàng đều nóng lên, nhưng miệng lại không ngừng kêu lạnh, Vũ Văn Cát không biết làm gì vò vò tóc, miệng không kiên nhẫn nói:
“Thật là phiền phức.”
Sau đó hắn ôm cả người Ngô Diệu Ny vào lòng, cầm khăn cẩn thận đắp lên trán cho nàng, có chút không thoải mái nhíu nhíu mày, Vũ Văn Cát cần thận chuyển đầu Ngô Diệu Ny xuống khuỷu tay của mình.
Thân hình mềm mại được hắn ôm vào lòng, Vũ Văn Cát cảm thấy có chút kỳ quái, tiếng tim đập nhanh trong đêm tối tĩnh mịch có thể nghe thấy rõ ràng.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của người trong lòng, Vũ Văn Cát không biết từ khi nào, đã muốn đến gần với nàng hơn.
Trái tim luôn đóng chặt chậm rãi được hoà tan một chút.
Biểu cảm sinh động của nàng, biểu cảm có chút sợ hãi khi đứng trên vách núi của nàng hay tậm chí là biểu cảm không tức giận khi ở trong làn nước của nàng, tất cả thuộc về nàng đều khiến hắn ghi nhớ.
Nhưng vốn không nên như vậy, không phải mọi nữ nhân đều đáng ghét như nhau sao? Hoặc có lẽ riêng nàng là đặc biệt.
[ Đinh! Chúc mừng người chơi, hảo cảm của Vũ Văn Cát đối với người chơi tăng lên 15%, hiện tại là 60% ]
Ngô Diệu Ny vốn đang mơ mơ màng màng, sau khi nghe thấy câu này liền trở nên hôn mê.
Ý nghĩ duy nhất trong đầu chính là, ở thế giới sau, nàng sẽ không làm nữ tử nhu nhược nữa.