Cuộc Chiến Trạch Nam

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Converter: meoconlunar Edit: Aoi Beta: Cam Thiên binh[1] trên đời này không ít, nhưng tại sao đều bị cô gặp phải? Thiên binh số một, bạn cùng phòng của cô, luôn gây ra tai họa khiến cô phải giúp đỡ th …
Xem Thêm

Chương 3
“Hai.” Người nào đó cứ cách nửa giờ ra khỏi văn phòng đứng đợi ở cửa lớn, sau khi nhìn thấy mục tiêu thì giương vẻ mặt ngượng ngùng lên tiếng chào hỏi.

“Chào buổi sáng.”

“Cô đã ăn sáng chưa?”

Người đàn ông quăng ra vấn đề này với người bên cạnh đang mang một túi lớn bữa sáng, Thư Muội Dao nhướn lông mày.

“Tôi làm việc ở cửa hàng bán đồ ăn sáng.” Cô trả lời.

“À…… Tôi biết……” Chung Ấn Nghiêu gãi gãi. “Thế thì…… Không có việc gì. Cám ơn.”

Tự biết mình hỏi vấn đề vô cùng ngớ ngẩn, anh đành phải thay đổi đề tài, nói cám ơn với đối phương, rồi xoay người lấy ra phần cơm của mình từ trong túi plastic.

Thư Muội Dao trong lòng khẽ thở dài. “Lúc tôi đi làm đã ăn rồi, còn ăn rất sớm.”

“Ừ, vậy là tốt rồi!” Chung Ấn Nghiêu giống như bị điện giật, chợt xoay người đối mặt với cô. “Ăn no mới có sức làm việc…… À…… Cô làm việc rất vất vả…… Phải chăm sóc thân thể thật tốt.”

“Cám ơn.” Cô ngoài cười nhưng trong không cười đáp lại sự quan tâm của anh.“Tôi làm việc cũng không vất vả. Cần gì thì gọi điện thoại tới, hẹn gặp lại.”

Trước khi rời đi, biểu tình của cô rốt cục cũng dịu đi, đáp lại anh bằng một nụ chân thành.

“Bye……” Anh một tay cầm bữa sáng, một tay ở không trung nhẹ nhàng quơ quơ.

“Thật kém cỏi.” Chờ giai nhân rời đi, phía sau lập tức có người bình luận.

Chung Ấn Nghiêu xoay người, ánh mắt xem thường quét qua.

“Các cậu cũng đâu hơn gì.” Anh nói.

“A Nghiêu, khi anh đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn sẽ không phải là cái dáng vẻ đó đấy chứ?” Có người chép miệng nói.

“Không cần cậu quản, có ý kiến tự nói với mình đi.” Anh xem thường không thèm liếc mắt, lấy trong túi ra ba phần bữa sáng, quay về văn phòng mình tìm sự yên tĩnh.

Đừng nhìn nhóm người trong công ty anh lộ một vẻ lôi thôi lếch thếch mà đánh giá, mọi người ở đây đều là người có năng lực nghiệp giới, con người không tầm thường chút nào.

Tuy nói công việc chính của Ngải Bảo là khai phá phần mềm ứng dụng, nhưng trong công ty chuyên án khai thác phần mềm, phần cứng, tất cả bọn họ đều là những nhân tài, có khả năng một tay đáp ứng được nhu cầu của chủ sở hữu.

Mà bình thường càng lợi hại giỏi giang bao nhiêu thì lại càng quái gở kì cục bấy nhiêu, khó giao tiếp nhưng có thể đồng thời hiểu biết các thể loại tri thức về phần cứng, phần mềm, còn nguyện ý làm cầu nối trung gian buôn bán trang thiết bị, khiến những tên quái già kia cùng chủ sở hữu có thể đạt được một nhận thức cân bằng chung, ở trong Ngải Bảo có thể nói là vật báu.

Chung Ấn Nghiêu chính là loại “Bảo” mà không thể cầu này, cũng khó trách nhất cử nhất động của anh, đều bị trên dưới công ty chú ý lớn như thế.

Khi anh trở lại văn phòng, phát hiện bên trong lại bị một vị khách không mời mà đến chiếm cứ, anh thiếu chút nữa muốn đem bữa sáng ném lên người đối phương.

“Cậu gần đây thực nhàn rỗi nha!” Anh tranh luận phải trái với lãnh đạo trực tiếp của mình, cũng chính là một trong những CEO của Ngải Bảo – Tiền Quán Kiệt.

“Người khác đứng ở trạm xe bus hoặc giữa đường chặn người, cậu thì lại chặn ngay trước cửa công ty chúng ta.” Làm ra một màn thanh xuân dào dạt.

“Cửa công ty không thể cho người đứng sao?” Anh buồn bực xấu hổ cho đối phương một cái liếc mắt, quyết định không không để ý tới hắn ta.

“Không uổng phí hôm nay tớ đến công ty sớm, cuối cùng đã nhìn thấy nữ nhân vật chính trong truyền thuyết.” Tiền Quán Kiệt ách xì 1 cái.

Tuy đồng dạng là vẻ thiếu ngủ mệt mỏi, nhưng quần áo trên người Tiền Quán Kiệt mặc, có thể nói là đỡ lôi thôi hơn đống quỷ trong công ty.

“A Nghiêu, cậu muốn theo đuổi cô ấy à?” Anh hỏi lại xác nhận.

Lần trước là xem kịch vui, đơn thuần chỉ muốn nháo tên làm sai chuyện này, nhưng hôm nay nhìn đến phản ứng của bạn tốt, hắn đã có ý nghĩ khác.

“Tớ có nói thế sao?” Trở lại sau bàn làm việc, Chung Ấn Nghiêu mở máy tính xem e-mail, ngữ điệu không chút phập phồng hỏi lại.

“Cậu không cần phải nói, tớ thấy thế.” Tiền Quán Kiệt ưỡn người trên sô pha, kéo dài tay chân duỗi lưng một cái. “Cô gái này lớn lên bộ dáng thanh tú, có thể theo đuổi xem nha.”

Chung Ấn Nghiêu cho hắn một ánh mắt cảnh cáo, rồi lại rũ mắt xuống, xử lý một đống mail.

“Cô ấy là bạn cùng phòng của em gái tớ.”

“Tớ biết.” Cả người lười biếng, đưa tay rủ xuống ở ngoài sô pha.

“Đừng có mà tùy tiện bình luận diện mạo người khác.”

Nghe vậy, Tiền Quán Kiệt nhíu mày, cuối cùng ngồi dậy.

A nha, bạn tốt này của hắn đang nghiêm túc.

“Tớ khen ngợi mà.” Hắn biện hộ cho mình.

Đương nhiên rồi, muốn hắn nói dối cô gái kia là mỹ nữ, chắc chắn là nói không được rồi. Lấy em gái A Nghiêu làm tiêu chuẩn mà xem, Hân Di có đôi mắt thật to, làn da mịn màng mềm mại, chính xác là kiểu hình của một cô công chúa nhỏ.

Mà cái cô gái tên Thư Muội Dao kia lại phi thường bình thường, màu da hơi sạm, không trang điểm, may là nhìn toàn thể còn thấy quy củ, không đến nỗi đau mắt. Từ thanh tú này dùng đã là khách khí lắm rồi.

Mặc dù chưa mở miệng nói, nhưng Chung Ấn Nghiêu trong lòng biết bạn tốt đang nghĩ cái gì.

Anh nhịn không được muốn vì cô nói chuyện.

“Cô ấy lúc nhỏ đã mất cha, mẹ sau đó lại chạy theo người khác, dưới cô ấy còn có em trai và em gái, bắt đầu học trung học thì phải kiếm chỗ làm công nơi nơi để có tiền trả học phí cùng phí sinh hoạt, tốt nghiệp trung học thì phải đi làm ngay để em trai cùng em gái tiếp tục đi học, giờ cô ấy một thân làm tới ba công việc, buổi trưa ở tiệm cơm hộp, buổi chiều giúp bạn cùng phòng xử lý chụp hình. Cô ấy không như Hân Di cái loại cơm áo không thiếu, nhà ấm đầy đủ đó.” Cô không có cũng không dư thời gian làm một cô gái chú trọng chuyện trang điểm và chăm sóc cho mình.

“Thật là một cô nàng nóng nảy vĩ đại.” Tiền Quán Kiệt trả lời thật sự chân thành, lại nhún vai. “Khó trách cô ấy chăm sóc không đủ.”

Chung Ấn Nghiêu lại trừng mắt nhìn anh một cái.

“Cô ấy rất đẹp.”

“Được rồi, là tiêu chuẩn của cậu.” Hắn máy móc lấy khuôn mẫu trạch nam ra. Tiền Quán Kiệt nhún nhún vai, nhìn nhận quan điểm thẩm mỹ của anh.

Hắn đứng lên, giãn gân giãn cốt một chút, sau khi đến bên cạnh bàn làm việc của Chung Ấn Nghiêu, nhìn chăm chú xuống dưới, ấn xuống cái điện thoại nội tuyến trên bàn.

“A Tường, lại đây họp, A Nghiêu muốn theo đuổi cái cô……”

“Tớ không –” Chung Ấn Nghiêu lập tức đoạt điện thoại, nhưng đối phương lại nhanh hơn anh một bước, đem cả cái điện thoại đi.

“Mau tới đây, cậu ta cần chúng ta hỗ trợ.”

Nói chuyện xong, hắn mới để lại điện thoại lên bàn.

“Làm ơn đi, tớ chưa có nói! Đừng có làm loạn được không!” Chủ nhân của văn phòng kháng nghị nói.

“Cậu đi soi gương một chút rồi hãy nói những lời này với tớ.” Thời điểm nói chuyện, Tiền Quán Kiệt tắt máy tính trên bàn, khiến màn hình che kính quang lọc phía trước một mảnh tối đen chiếu ra hình dáng chủ nhân của nó.

Tuy rằng không nhìn được màu da của mình trên màn hình, nhưng Chung Ấn Nghiêu biết mặt mình khẳng định đang hồng thấu.

Anh buồn bực xấu hổ mở lại màn hình.

“Đừng náo loạn, cô ấy sẽ không thích loại như tớ đâu.” Con gái hay thích những người biết nói chuyện khôi hài và nam tính, ai lại để ý đến loại a trạch như anh, nói chuyện nhàm chán lại còn lắp ba lắp bắp.

“Cậu mới là người đừng có làm loạn.” Tiền Quán Kiệt liếc mắt. “Cậu có biết giá trị của mình là bao nhiêu không?” Đem sổ ghi chép ở ngân hàng lộ ra, khẳng định sẽ có một đống phụ nữ tranh giành chủ động tiến đến.

“Còn nữa, chỉ cần cậu không mở miệng, trong mười cô đã có chín người thích ngoại hình này của cậu.” Hắn lại bổ sung. (Cam: “Chỉ cần không mở miệng”) =))…aoi: khổ anh đúng kiểu “cái miệng hại cái thân =]]])

“Cái rắm.” Chung Ấn Nghiêu miệng cắn chiếc bánh mỳ, tiếp tục trở lại làm việc, quyết định không để ý tới thằng bạn tốt ăn nói lung tung.

“Đồ não liệt.” Tiền Quán Kiệt cười giễu cợt, lại nhấn điện thoại nội tuyến. “A Tường, mau tới đây. Tiền tuyến báo nguy, cần trợ giúp khẩn cấp.”

Hôm nay trước khi tan tầm nếu không có biện pháp thuyết phục cái tên quỷ nhạt nhẽo này, hắn sẽ cho người viết ngược lại ba chữ Tiền Quán Kiệt.

Sau buổi trưa thình lình có trận mưa to ngày ấy, Thư Muội Dao cùng Chung Ấn Nghiêu bắt tay giảng hòa.

Trong quá trình ở chung ngắn ngủi không đến hai giờ, cô phát hiện, người đàn ông này quả nhiên là anh trai tốt như trong miệng cô bạn Hân Di nói luôn giúp cô nàng thu dọn không ít chuyện hỗn loạn.

Tuy rằng anh có lúc phát tính nói lắp, rất giống Hân Di, như thể bị thiếu dây thần kinh nào đó, nhưng trong hành động, vẫn có thể thấy được anh có chỗ dịu dàng thân thiết.

Ví dụ như anh sẽ chú ý tới bước đi của cô, hai người cùng nhau che ô, trên người cô không bị mưa xối vào, nhưng tây trang trên người anh lại bị ướt mảng lớn, khi đến quán trà, từ việc gọi lấy cơm, đến lúc cô hoàn thành công việc, rồi quay lại vào xe, anh đều một đường giúp đỡ, sau khi cô về nhà được mấy phút đồng hồ, còn thậm trí nhận được điện thoại Hân Di gọi tới, nói anh trai cô ấy muốn nhờ cô ấy xác nhận xem cô đã an toàn về nhà hay chưa.

Tất cả những hành động đó đều làm ấn tượng bất lương của cô về anh lau sạch, thiện cảm cũng tăng lên không ít.

Nhưng theo số lần thăm hỏi gia tăng giữa hai người, số câu nói chuyện phiếm cũng tăng thêm vài câu, cô đối với nhân vật này lại càng có nhiều dấu chấm hỏi.

“Hân Di, anh trai cậu rốt cục là làm gì?” Hôm nay, cô rốt cục không nhịn được chạy đi hỏi cô bạn cùng phòng.

“Anh trai của mình?” Vừa tắm rửa xong, Chung Hân Di đang bôi kem dưỡng da, ngẩng đầu hoang mang nhìn bạn tốt dựa vào cạnh cửa. “Máy tính các loại, giống như viết chương trình hay là cái gì đó, tớ cũng không rõ lắm. Có chuyện gì à?”

“Mỗi lần tớ đem bữa sáng đến công ty bọn họ đều cảm thấy rất kì quái, vì sao chỉ có mỗi anh cậu mặc tây trang?” Những người khác trong công ty đều tùy ý giống như ở nhà, cho dù có người mặc áo ngủ xuất hiện cũng không cảm thấy kì quái.

“À, anh ấy hình như làm nghiệp vụ trong công ty.” Chung Hân Di cố gắng lục lọi chút gì đó trong đầu.

“Anh ấy chỉ làm nghiệp vụ?” Vậy sao công ty nhà này có thể chống đỡ không phá sản đến tận giờ nha? “Tài ăn nói của anh cậu có tốt không?” Đã lĩnh giáo qua công lực lắp bắp thâm hậu của anh, cô thực không khỏi lo lắng thay anh.

“Ai…… Tớ cũng không biết nha. Nhưng mà anh ấy thông minh lắm, chắc cũng không tệ?” Chung Hân Di thoạt nhìn cũng không hiểu ra sao.

Thư Muội Dao trên trán rơi xuống ba đường đen sì. “Tiểu thư, người đó là anh trai cậu đấy.” Sao lại không biết chút gì thế?

“Tại cậu hỏi vấn đề tớ không biết.” Cô vẻ mặt vô tội nhún vai. “Hay tớ gọi điện thoại hỏi ảnh?”

“Không cần, tớ chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi.” Cô lắc đầu cự tuyệt.

“Nói cho tớ chuyện cậu biết là được rồi.”

“Tại sao? Cậu hứng thú với anh trai tớ à?”

Cô búng Chung Hân Di một cái. “Giờ ngày nào tớ cũng nhìn thấy anh ấy, muốn biết rõ một chút là chuyện bình thường.” Nếu không, cô sẽ cảm thấy quan hệ cùng người đàn ông này có điểm quái dị khó có thể hình dung.

Nói là bạn bè cũng không giống, nhưng anh lại thường xuyên chủ động chào hỏi nói chuyện phiếm với cô, tuy rằng cô cảm thấy chuyện tán gẫu chẳng liên quan đến chủ đề.

“Ukm.” Chung Hân Di nhu nhu cái trán. “Anh ấy chả có cái gì, chỉ là một tên a trạch thôi.” Đây là đánh giá duy nhất của cô đối với anh trai mình. “Anh ấy rất thích chơi với mấy cái mô hình cùng người máy, nhà của tớ trước kia có vài cái ngăn tủ ảnh toàn dùng để đựng vật phẩm, cứ cách vài ngày lại lau một lần, rửa sạch. Kết quả phòng của ảnh loạn muốn chết, cho tới bây giờ cũng không thấy sửa sang lại qua, cả ngày chỉ thấy làm mô hình……”Cô thao thao bất tuyệt phát biểu.

Thư Muội Dao nghe xong phát hiện, Chung Ấn Nghiêu ngoại trừ là một người ngây thơ cuồng nhiệt thích mô hình cùng người máy, trong công ty cũng đồng dạng tràn ngập đám đảm nhận nhiệm vụ, nhân vật như thế không có tư liệu đặc biệt cũng là điều dễ hiểu.

“Anh ấy không cùng ai nói chuyện phiếm bao giờ sao?”

“Tớ cũng không rõ nha.” Chung Hân Di lại nhăn mày. “Anh ý và tớ khi nói chuyện cũng rất bình thường nha. Chẳng qua tớ nghe không hiểu chuyện ảnh cùng bạn bè nói lắm, bọn họ rất thích máy tính, rất thích nói một đống từ không có thuật ngữ……” Cô đột nhiên trầm xuống. “A, có có có! Tớ nhớ trước kia ảnh bị rất nhiều bạn gái đá qua!”

“Anh ấy từng quen『 rất nhiều 』 bạn gái?” Thư Muội Dao đối với từ “rất nhiều” này khá kinh ngạc.

Không phải cô xem thường Chung Ấn Nghiêu, nhưng kinh nghiệm tiếp xúc mấy lần nói cho cô biết, anh thoạt nhìn tựa hồ ngay cả bạn bè là con gái còn chưa tới một nửa, càng đừng nói tới bộ dáng đã từng kết giao qua “Rất nhiều” bạn gái.

“Đúng rồi, trước kia anh ấy có một cô bạn gái gọi điện thoại đến cho tớ, oán giận nói ảnh siêu cấp không thú vị, ngay cả nói chuyện phiếm còn không biết, chứ đừng nghĩ tới muốn nói cái gì lời ngon tiếng ngọt, còn nói anh ấy gạt người, thoạt nhìn thực danh giá, kết quả chỉ là một tên a trạch mê mô hình cùng máy tính……” Nhớ tới đoạn này, Chung Hân Di có chút phẫn hận bất bình.

“Kỳ quái nha, cũng không phải anh trai chủ động theo đuổi cô ta, cô ta là đàn chị học đại học của tớ, đột nhiên có một ngày chạy đến lớp học của tớ, nói muốn quen anh trai, muốn lấy số điện thoại của ảnh từ tớ, ảnh sau này nói, cô gái kia tỏ tình, bọn họ cùng một chỗ không đến một tuần, cô gái đó nói ảnh thực nhàm chán liền đá ảnh luôn. Còn một lần khác cũng thế, bảo tớ hẹn anh trai cùng bọn họ đi ăn cơm chúc mừng kết giao, kết quả ba ngày sau đã nói anh trai không như cô ta đã tưởng tượng, đem ảnh đá. Tiếp sau đó còn một cái……”

Nghe xong thiên tình sử của Chung Ấn Nghiêu, Thư Muội Dao trong lòng không khỏi vì anh rơi một giọt lệ đồng tình.

Đây không phải do tiêu chuẩn vẻ ngoài của anh không được, muốn tiên hạ thủ vi cường, kết quả lại phát hiện “Đồ bên trong” Cùng “Bao bì đóng gói” không khớp nhau, chịu khổ chưa đến bảy ngày đã phải rút lui.

Nói là quen bạn gái, nhưng thực chất nói là bị một hiệp hội con gái đem ra đùa giỡn cũng không sai.

Người đàn ông này bi thảm quá đi!

Lúc này cô cuối cùng cũng xác định, Chung Ấn Nghiêu không phải kì quái cố ý muốn cùng cô nói chuyện phiếm, chính là không am hiểu cách nói chuyện với con gái.

Bởi vì tràn đầy thông cảm với anh, Thư Muội Dao âm thầm quyết định, nếu có chút cơ hội sẽ cùng anh nói chuyện phiếm nhiều hơn, giúp anh quen với việc nói chuyện với con gái.

Việc này cũng tựa như khi cô giúp đỡ Hân Di, chẳng qua là tiện tay mà thôi.

Cách mấy hôm sau khi Thư Muội Dao đi đưa bữa sáng, quả nhiên lại thấy Chung Ấn Nghiêu trước cửa Ngải Bảo.

“Hai.” Anh vốn đang cùng đồng sự nói chuyện, nhìn thấy cô đến, vẻ mặt lại quay về ngượng ngùng lên tiếng chào cô, liền đi lại đây.

Cô nhìn thấy, anh thực cố gắng muốn biểu hiện thái độ như bình thường.

Ai, thật sự là một anh chàng đáng thương.

“Hai.” So với trước kia, cô mỉm cười có điểm nhiều hơn.

Chung Ấn Nghiêu có chút thụ sủng nhược kinh, mang vẻ mặt không xác định được, sợ hãi mở miệng, “Hôm nay…… thời tiết thật đẹp.”

“Đúng rồi.” Cô cũng theo anh tán gẫu. “Bắt đầu chuyển lạnh, có vẻ thoải mái hơn, nhưng hình như vẫn hơi nóng.”

Cô đem bữa sáng đặt lên mặt quầy tiếp tân.

“Uh, đúng rồi!” Ngoài ý muốn nhận được phản ứng thân thiện của cô, anh cuống quít nói tiếp, “Công ty chúng tôi máy tính rất nhiều, nhiệt độ phòng khá cao, mùa đông có vẻ tiết kiệm được điều hòa……”

Mặc dù anh đáp lại có chút ông nói gà bà nói vịt, Thư Muội Dao vẫn cổ động đáp lời.

“Thật thế à? Vậy ông chủ công ty các anh chắc hi vọng mùa đông mau đến nhanh, có thể tiết kiệm không ít tiền điện nhỉ?” Cô nhếch môi. “Bữa sáng đưa đến rồi, ngày mai gặp, bye bye.”

Còn đang bị giam trong nỗi khϊếp sợ, Chung Ấn Nghiêu vô thức giơ tay vẫy vẫy, cho đến khi Thư Muội Dao xoay người hai giây mới đột nhiên hoàn hồn.

Tâm tình của cô thoạt nhìn rất tốt, cơ hội tốt như thế, không nắm chắc còn định đợi lúc nào?

Anh vội vàng đuổi theo.

“Cái kia — Muội Dao!”

Thư Muội Dao nghe thấy tiếng kêu dừng bước lại.

“Ừ?” Cô vô cùng nhẫn nại ánh mắt nghi hoặc nhìn anh.

“Ngày kia công ty chúng tôi có cuộc đấu trò chơi điện tử……” Sau khi nói ra, anh mới nhớ tới hứng thú của con gái đối với loại chuyện này vô cùng thấp. “Ah…… Chỉ là một đám người chơi trò chơi, có đồ ăn…… À, nếu cô có rảnh…… Có thể tới đây ăn một chút gì…… Làm khán giả……”

“Tôi phải làm việc từ 5 giờ sáng đến 6 rưỡi chiều, trận đấu của các anh vào buổi tối sao?” Cô hỏi.

“Là giữa trưa.” Anh nhớ rõ cô vào buổi trưa còn phải đi đưa cơm hộp. “Bằng không…… lần sau cũng được.” Biết thế này anh đã cùng A Kiệt thảo luận sửa thời gian trận đấu vào buổi tối……

Thấy vẻ mặt anh hưng trí rồi trong mấy giây lại chuyển thành cô đơn, Thư Muội Dao nhịn không được mở miệng.

“Trận đấu của các anh đến mấy giờ? Nếu Bội Vân lúc đó không còn việc gì, buổi chiều tôi có thể đến đó một lúc.”

Vẻ mặt anh kinh ngạc. “Có thể…… lúc 4, 5 giờ?”

“Tôi không chắc có đến được hay không, việc hôm đó cũng không biết thế nào, đến được hay không tôi sẽ báo cho anh, được không?” Cô trả lời rất có thành ý, Chung Ấn Nghiêu cũng không có cảm giác lấy lệ.

Cũng bởi vậy, anh kinh ngạc càng sâu.

“Được.” Ở trạng thái cực độ khϊếp sợ, anh gật gật đầu. “Cái kia…… Tôi đưa cô số điện thoại? Hay là……”

“Anh cho tôi số đi.” Cô lấy di động từ trong túi ra, dưới ánh mắt đối phương, nhập vào máy dãy số nghe được, ấn nút gọi.

Giây tiếp theo, di động Chung Ấn Nghiêu vang.

Anh kinh ngạc nhìn dãy số xa lạ trên di động.

“Đây là số của tôi, buổi chiều ngày kia tôi sẽ xem tình huống thế nào rồi báo cho anh nhé.” Nhìn biểu tình ngây ngốc có chút khoa trương của anh, Thư Muội Dao không khỏi bật cười.

Trong nháy mắt, cô đột nhiên cảm thấy, anh trai Hân Di còn rất đáng yêu.

“A…… Được!” Anh gật mạnh đầu, tim đập rất nhanh.

“Vậy như thế nhé.” Tâm tình cô sung sướиɠ lộ cái lúm đồng tiền với anh. “Ngày mai gặp.”

“Được — chờ, đợi chút!” Anh vốn đang muốn chào tạm biệt, đột nhiên khẩn cấp ngăn cô lại. “Nếu cô đến đây, nhất định phải gọi điện báo tôi trước!”

Cô đối với lời dặn dò đột nhiên của anh mà nhướn mày.

“Cái kia…… Như vậy tôi có thể xác nhận an toàn……” Đến lúc đó nếu quá giờ mà không thấy cô đến, ít nhất anh có thể biết nên đi ra ngoài tìm người.

Tuy rằng biết tuổi của đối phương lớn hơn cô, thậm chí em gái anh so với cô cũng lớn hơn, nhưng cô từ trước tới giờ, không coi cô ấy là người “ngang hàng”, mà lại nhìn thành em gái mà quan tâm, cô cảm thấy có chút buồn cười, không tự kìm chế được lễ thượng vãng lai, đối xử giống như với em trai, vươn tay điểm nhẹ trán anh, tỏ vẻ đáp lại.

Anh trai Hân Di tính tình giống như bà mẹ vậy, thật sự làm cho cô có cảm giác rất thân thiết.

“Không thành vấn đề.” Cô cười. Đồng thời cũng biết, mình khẳng định có thể trở thành bạn bè với anh.

Đương nhiên, lúc này Thư Muội Dao không biết rằng, cuộc so tài trò chơi điện tử của bọn họ đến 3 giờ là kết thúc, nhưng một đống nhân viên dự thi đều bị Chung Ấn Nghiêu cứng rắn cầm chân lại, chờ đợi cuộc điện thoại kia tùy thời có thể gọi tới.

Kết quả cô vẫn không thể xuất hiện.

Anh ở trong điện thoại cố gắng muốn nói chút gì đó, chứng minh cô không thể đến được cũng không sao, anh tuyệt không để ý, thả tâm bình tĩnh.

Nhưng thấy anh có chút bối rối lại không bày tỏ ý nói được, Thư Muội Dao suy nghĩ một cái, mở miệng mời anh cùng cô và em trai em gái tham gia hoạt động trong lễ kỉ niệm thành lập trường.

Khi Chung Ấn Nghiêu vốn đang nói trong điện thoại, đã khẩn trương tới không ngừng đi đi lại lại, nghe được cô mời anh, lại sợ tới mức không chú ý tới dây rợ đang đầy dưới đất, cho nên bị vấp, đυ.ng hư một bàn máy chơi game.

Trong phòng liền vang lên tiếng thét cùng trêu chọc, nhưng trong tai anh chỉ nghe thấy tiếng nói của cô.

“Kỷ…… Kỷ niệm ngày thành lập trường?” Anh chật vật bò lên, không khỏi lên tiếng xác nhận lại.

“Đúng rồi, mồng 8 tháng sau, tôi đã xin Bội Vân nghỉ rồi. Nếu anh không bận, có thể cùng tôi đi dạo.” Cô cũng nghe ra anh xảy ra chút chuyện“ngoài ý muốn”, tốt tính đợi trong chốc lát, cho đến khi anh có thể mở miệng, cũng không vạch trần làm anh xấu hổ.

“Được, được đó! Tôi rảnh. Mấy giờ?” Anh lập tức cho đáp án.

Cho dù hôm đó có chuyện gì lớn xảy ra, anh cũng sẽ nghĩ biện pháp loại bỏ mọi khó khăn để xuất hiện.

“3 giờ rưỡi tập hợp ở chỗ tôi?”

“Được! 3 giờ rưỡi, không thành vấn đề.”

Sau vài câu chấm dứt cuộc trò chuyện, Chung Ấn Nghiêu quả thực mừng rỡ muốn bay lên trời, hoàn toàn không nhìn một đống người đang xem kịch vui hay ánh mắt oán giận.

“Anh Nghiêu — bọn này có thể đi rồi chứ?” Hội trường thi đấu bị bố trí ở trong phòng làm việc, vài người thích ứng trong mọi hoàn cảnh tiếp tục chơi điện tử, vài người thì lấy laptop làm việc của mình, cũng có vài người quen cư xử như trong nhà mình hoặc không gian riêng trong văn phòng, bất đắc dĩ bị bắt ở lại tại chỗ ăn gì đó kiêm ngẩn người.

Thấy anh cuối cùng cũng nói chuyện điện thoại xong, thiếu chút nữa không nhảy dựng lên kêu vạn tuế.

“Đi đi, không có việc gì tan họp.” Anh tùy tiện vẫy hai tay, rời khỏi hiện trường nhanh nhất so với bất kì ai, chuẩn bị sắp xếp lịch trình.

“Aizz, còn nói không muốn theo đuổi.” Có người ở phía sau vụиɠ ŧяộʍ trào phúng.

“Ngoài miệng nói không có, nhưng lại đuổi không kịp ý chứ.” Bên cạnh có người kinh nghiệm từng trải, sâu kín buông tiếng thở dài.

Lời này vừa nói ra, nhất thời một đống người trong lòng có ưu tư ho khan thở dài.

Bị giữ lại như bọn ngốc thì có tính là gì, nếu có thể hỗ trợ bạn mình theo đuổi bạn gái, tất nhiên bọn họ vui rồi.

Chỉ hy vọng A Nghiêu không nhận thua sớm nha!

Thêm Bình Luận