Chương 11: Giận dữ

Hai người cùng rời khỏi nhà hàng.

"Em đợi tôi một chút ở ngã tư kia, xe tôi vẫn còn đỗ chỗ ban nãy, tôi qua lấy để chở em về."

Tông Kì nói xong không đợi phản hồi, hơi quay đầu nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy An Dịch lảo đảo muốn ngã xuống, vội vàng giơ tay đỡ lấy, chưa kịp rời tay ra, người kia đã tựa vào ngực mình, cơ thể mềm mại không xương dán sát vào ngực, một luồng hương thoang thoảng cùng mùi rượu xộc thẳng vào mũi, đầu óc Tông Kì trống rỗng, hơi cúi đầu nhìn xuống với vẻ lo lắng, mới phát hiện An Dịch đỏ bừng cả mặt, ánh mắt mơ màng, không phải ôm ấp gửi gắm mà là say rượu.

Tông Kì lợi dụng lúc không ai nhìn thấy thở dài, vừa nãy còn tưởng sắp ôm được mĩ nhân về tổ, nhưng bây giờ An Dịch trong tình trạng này, anh cũng không dám để cô ấy một mình ở nguyên chỗ, nghĩ lại khoảng cách cũng không xa, thêm chút tâm ý muốn ở gần người kia nữa, Tông Kì bèn ôm cô gái đi về phía bãi đỗ xe.

Trên đường, cơn gió đêm thổi qua khiến An Dịch tỉnh táo hơn một chút, hơi vùng vẫy, giọng nói mềm mại phát ngán, "Là Tông Kì đúng không? Tớ có thể đi lấy."

Nghe thấy giọng nói, Tông Kì hơi sững sờ rồi ôm chặt cô gái hơn, "Nếu biết em uống rượu thế này, tôi đã không gọi chai rượu đó."

"Ngọt ngào quá."

"Rượu đó hơi say sau, em hiếm khi uống rượu à?"

Không nghe thấy trả lời, cúi đầu xuống nhìn thấy người kia lại rêи ɾỉ say sưa, nghĩ rằng say rượu chắc chắn rất khó chịu, Tông Kì nhanh chân đưa cô gái đến nơi mình đỗ xe, đi nhanh qua một khúc quẹo suýt va vào người, Tông Kì ổn định người phụ nữ trong tay, ngẩng đầu liếc qua, phát hiện là Vương trợ lý, cùng phía sau là một nhóm người vừa kết thúc sự kiện, đứng đầu chính là bố anh và Tống Thanh Dư. Trong nháy mắt tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về phía anh.

Dù Tông Kì vốn không câu nệ tiểu tiết, nhưng lúc này cũng thấy ngượng ngùng, nghiêng người che khuất khuôn mặt cô gái trong lòng, mỉm cười với bố mình, "Bố, anh Tống, mọi người vừa kết thúc hay định chuyển địa điểm?"

"Không phải lẽ nào Tông thiếu gia đi sớm vì có hẹn với mĩ nhân?" Một vài người lớn tuổi bắt đầu trêu đùa, còn hỏi là con nhà ai, Tông Kì ôm chặt cô gái hơn, không muốn nói thêm, "À, bố à, con đi trước nhé."

Tông Thừa An lạnh nhạt cười một tiếng, cũng không phá hỏng bục da^ʍ con trai trước mặt người ngoài, vẫy tay ra hiệu cho đi, Tông Kì gật đầu với mọi người rồi tiếp tục đưa An Dịch đi, cô gái trong lòng có lẽ thấy tư thế không thoải mái nên lại lẩm bẩm hai tiếng, nghiêng đầu sang một bên.

Có lẽ có người nhìn thấy, lại một hồi trêu ghẹo, "Cô gái này xinh đẹp thật đấy, Lão Tông à, con trai ông có con mắt không tồi đâu."

Tống Thanh Dư nghe vậy chỉ lướt nhìn qua, nhưng khuôn mặt quen thuộc kia đã kéo anh vào tầm mắt, một trận giận dữ bỗng dưng dâng trào, nhất là chú ý thấy đối phương rõ ràng ăn mặc cẩn thận, không những mặc váy dây cao ngang ngực còn trang điểm nhẹ nhàng, ánh mắt không khỏi trở nên u ám, liếc sang bên cạnh, thấy Vương trợ lý cũng khó giấu sự ngạc nhiên, Tống Thanh Dư lạnh lùng xoắn dây chuỗi trên cổ tay, nhịn xuống không vui nói, "Chú Tông à, chú có nói dự án phía bắc thành phố sau này muốn Tông Kì phụ trách phải không, vừa hay bảo cậu ấy cùng đi hội sở, nhờ Vương trợ lý giúp nói chuyện tâm đầu ý hợp."

Tông Thừa An và Tông Kì đang chuẩn bị rời đi đều ngạc nhiên, dự án phía bắc thành phố là dự án lớn, hai công ty đã sớm đạt được thỏa thuận hợp tác, Tông Thừa An luôn muốn Tông Kì làm người chịu trách nhiệm để rèn luyện nhưng vì lo Tông Kì chưa đủ chín chắn nên vẫn chưa buông tay, giờ đây giám đốc Tống bỗng nhiên đồng ý khiến Tông Thừa An cũng không còn để ý chuyện khác, dù sao anh chỉ có một người con trai, miễn là có thể học được nửa tài năng của Tống Thanh Dư là ông cũng yên tâm rồi, "Tông Kì, nghe chưa? Sao không mau lại đây."

Vẻ mặt Tông Kì hơi khó coi nhưng cũng không dám phản ứng, chỉ có thể ra hiệu về cô gái say trong ngực, "Anh Tống à, thật xin lỗi, cô ấy say rượu rồi, tôi phải đưa cô ấy về."

Tông Thừa An tức giận sắp mở miệng ngăn cản, nhưng thấy Tống Thanh Dư hôm nay kiên nhẫn cười cười, "Không sao cả, các cậu cứ ngồi xe tôi, tới nơi cũng chỉ nói chuyện thôi mà, bạn cậu ngủ say rồi, về muộn chẳng sao, cuối cùng hôm nay mọi người đều ở đây, thật hiếm có phải không?"

Nhìn ánh mắt của bố mình, Tông Kì khó khăn gật đầu, thấy người trong lòng đã ngủ say, lại thở phào nhẹ nhõm.