Hà, Minh và Long tiến bước trong im lặng dưới bầu trời xám xịt. Sau đêm nghỉ ngơi tại căn nhà hoang, họ đã lên đường từ sáng sớm để tiếp tục hành trình về phía tây, nơi mà Long nói có một khu trú ẩn lớn. Tuy nhiên, chẳng ai trong số họ biết liệu đó có phải là nơi an toàn hay không, hoặc liệu họ có thể đến nơi trước khi cạn kiệt sức lực và tài nguyên.
Con đường dẫn họ đi qua những con phố đầy những đống đổ nát, nơi từng là những khu dân cư sầm uất. Bóng tối của đại dịch và sự sụp đổ của nền văn minh đã biến nơi này thành một vùng đất chết. Hà cảm nhận được không khí nặng nề bao trùm xung quanh, nhưng trong lòng cô, niềm hy vọng mỏng manh vẫn còn tồn tại.
"Ông nghĩ chúng ta còn phải đi bao xa nữa?" Minh hỏi, phá tan sự im lặng kéo dài. Anh vừa nhấc ba lô lên vai, trông có vẻ kiệt sức nhưng vẫn giữ vững tinh thần.
Long, người đàn ông lớn tuổi hơn cả hai, dừng lại và nhìn xa về phía trước. "Không xa lắm đâu. Chỉ cần vượt qua khu chợ cũ và băng qua cầu là chúng ta sẽ đến nơi. Nhưng khu chợ đó…," ông dừng lại, đôi mắt ánh lên một nét lo lắng.
"Khu chợ có gì à?" Hà hỏi, nhận ra sự ngập ngừng trong giọng nói của Long.
Long thở dài, như thể đang cố đẩy lùi những ký ức kinh hoàng. "Khu chợ từng là nơi tập trung của những kẻ cướp bóc và lũ quái vật do đại dịch tạo ra. Chúng ta cần phải thật cẩn thận khi đi qua đó."
Hà và Minh đều cảm thấy lạnh sống lưng. Cả hai đều biết rõ rằng mỗi bước đi trong thế giới này đều có thể là bước cuối cùng. Nhưng họ không có lựa chọn nào khác. Nguồn nước và thức ăn đang cạn kiệt, và khu trú ẩn là hy vọng duy nhất.
"Có cách nào khác để đến đó không?" Minh hỏi, ánh mắt dò xét xung quanh, như thể đang tìm kiếm một con đường ít nguy hiểm hơn.
"Không," Long đáp gọn lỏn. "Khu chợ là con đường nhanh nhất và cũng ít nguy hiểm nhất. Các con đường khác đều bị cắt đứt hoặc kiểm soát bởi những kẻ cướp tàn bạo hơn nhiều."
Hà nhìn Minh, thấy trong ánh mắt của anh sự căng thẳng nhưng cũng quyết tâm. "Vậy thì chúng ta phải đi qua khu chợ," cô nói, giọng chắc nịch. "Chúng ta không thể quay lại, và không thể chần chừ thêm nữa."
Minh gật đầu đồng tình. "Được rồi, chúng ta đi thôi. Nhưng phải cẩn thận tối đa."
Họ tiếp tục bước đi, lần này với sự cẩn trọng cao độ. Mỗi góc phố, mỗi con hẻm đều trở thành một mối đe dọa tiềm tàng. Hà nắm chặt con dao nhỏ trong tay, trong khi Minh đã sẵn sàng khẩu súng ngắn. Long, dù không có vũ khí trong tay, nhưng ánh mắt ông vẫn sắc bén, lướt qua từng chi tiết nhỏ nhất trong khung cảnh xung quanh.
Khu chợ dần hiện ra trước mắt họ, một cảnh tượng đổ nát và hoang tàn. Những gian hàng xập xệ, những tấm bạt rách nát bay phấp phới trong gió, và mùi hôi thối của sự phân hủy làm họ cảm thấy buồn nôn. Những đống rác cao ngất, phủ đầy xác động vật chết, và cả những mảnh vỡ của đồ gia dụng nằm vương vãi khắp nơi.
"Đừng nhìn vào đó," Long thì thầm, nhận thấy Hà và Minh đang nhìn chằm chằm vào những xác chết nằm rải rác. "Chúng ta phải giữ tinh thần tỉnh táo."
Hà hít một hơi sâu, cố gắng dẹp bỏ nỗi sợ hãi đang trỗi dậy trong lòng. Cô biết rằng nếu để nỗi sợ hãi kiểm soát, họ sẽ không thể sống sót.
Cả ba tiếp tục tiến vào sâu trong khu chợ, mỗi bước đi đều thận trọng và lặng lẽ. Đột nhiên, một tiếng động vang lên từ phía trước, làm cả ba giật mình. Minh nhanh chóng ra hiệu dừng lại, cả nhóm lập tức ẩn nấp sau một gian hàng đổ nát.
Tiếng động ngày càng rõ hơn, âm thanh của những bước chân lặng lẽ nhưng mạnh mẽ, như đang tìm kiếm gì đó. Hà nín thở, đôi mắt mở to, quan sát qua kẽ hở của gian hàng. Cô nhìn thấy một nhóm người xuất hiện từ xa, khoảng bốn, năm người, trang bị vũ khí đầy đủ và vẻ mặt đầy sự hiểm ác.
"Chúng ta phải tránh xa chúng," Long thì thầm, giọng nói đầy căng thẳng. "Chúng không phải là loại người chúng ta có thể đối phó."
Minh gật đầu đồng ý, rồi ra hiệu cho Hà và Long di chuyển lặng lẽ sang hướng khác. Họ cố gắng bám theo những con hẻm nhỏ và tránh xa nhóm người kia, nhưng tiếng động xung quanh càng lúc càng dày đặc. Những tiếng la hét đột ngột và tiếng súng vang lên từ xa, làm họ hiểu rằng họ đang ở trong vùng nguy hiểm thật sự.
"Có lẽ chúng ta nên tìm nơi ẩn nấp cho đến khi trời tối," Hà đề xuất, lo lắng nhìn xung quanh.
Long suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu. "Không được, nếu trời tối, chúng ta sẽ khó thoát khỏi đây. Tốt hơn hết là tiếp tục đi và tìm lối ra nhanh nhất."
Minh đồng ý với Long, nhưng anh cũng nhận ra sự lo lắng trên khuôn mặt của Hà. "Hà, cậu ổn chứ?" anh hỏi, giọng đầy quan tâm.
Hà gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn chứa đầy sự căng thẳng. "Tớ ổn, chỉ là… tớ không muốn bị mắc kẹt ở đây khi đêm xuống."
Long nhìn cả hai, nhận ra sự lo lắng của Hà không phải là không có cơ sở. "Chúng ta phải nhanh chóng thoát khỏi khu chợ này. Hãy cố gắng không gây tiếng động, và luôn cảnh giác."
Họ tiếp tục di chuyển, lần này nhanh hơn nhưng vẫn giữ sự thận trọng. Đường đi càng lúc càng trở nên hẹp hơn, với những gian hàng đổ nát chắn lối. Họ phải len lỏi qua những khe hẹp, leo qua những đống đổ nát, và luôn sẵn sàng cho bất kỳ nguy hiểm nào có thể ập đến.
Đột nhiên, một tiếng động lớn vang lên phía sau họ. Cả ba quay lại, nhìn thấy một gian hàng bị sập xuống, kéo theo một loạt tiếng động lớn và tiếng la hét của những người khác. "Chạy!" Long hét lên, không còn cách nào khác.
Cả ba lao về phía trước, chạy băng qua những con hẻm nhỏ hẹp và đầy rẫy những mảnh vỡ. Tiếng chân đuổi theo ngày càng gần, cùng với tiếng la hét và chửi rủa của những kẻ truy đuổi. Hà cảm thấy tim mình đập mạnh, mỗi bước chân như nặng trĩu hơn, nhưng cô biết không thể dừng lại.
"Chúng ta sắp thoát ra rồi!" Minh hét lên, chỉ tay về phía trước, nơi ánh sáng le lói qua những tấm bạt rách nát. Nhưng khi họ chỉ còn cách lối ra vài mét, một nhóm người khác xuất hiện, chặn đứng đường đi của họ.
"Chết tiệt!" Minh gầm lên, nâng khẩu súng lên sẵn sàng chiến đấu.
Long kéo Hà lại gần, mắt nhìn thẳng vào nhóm người trước mặt. "Không được hoảng sợ. Chúng ta phải tìm cách vượt qua chúng."
Hà nắm chặt con dao trong tay, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng trước mặt cô, nhóm người đó đã bắt đầu tiến lại gần, với vẻ mặt đầy sát khí.
"Các người là ai? Muốn gì ở chúng tôi?" Minh hét lên, cố gắng đánh lạc hướng chúng.
Một người đàn ông trong nhóm bước lên, tay cầm một chiếc búa lớn. "Các người dám xâm phạm lãnh thổ của chúng ta? Chuẩn bị chết đi!" hắn gầm lên, rồi ra hiệu cho đồng bọn tiến lên.
"Chạy đi!" Long hét lên, đẩy Hà và Minh về phía lối thoát. Cả ba lao tới, nhưng nhóm người kia đã nhanh chóng tiếp cận. Minh nổ súng, bắn trúng một trong số chúng, nhưng ngay sau đó, anh bị tấn công từ phía sau.
"Minh!" Hà hét lên, quay lại định giúp bạn mình, nhưng Long kéo cô lại. "Không! Đi tiếp đi! Cậu ấy sẽ tự xoay xở được!"
Minh cố gắng chống trả, đánh bật một kẻ khác đang lao vào mình. "Đi đi!" anh hét lên, ánh mắt quyết liệt. "Tớ sẽ theo sau ngay!"
Hà cắn chặt môi, rồi quyết định chạy theo Long, lòng tràn ngập lo lắng cho Minh. Cô biết rằng nếu họ dừng lại bây giờ, tất cả sẽ chết. Nhưng rời bỏ Minh trong tình thế này khiến cô cảm thấy như đang phản bội người bạn thân nhất của mình.
Long và Hà chạy qua lối ra, lao vào một con hẻm khác, cố gắng thoát khỏi sự truy đuổi. Nhưng tiếng bước chân của những kẻ đuổi theo vẫn còn vang lên, gần hơn bao giờ hết.
"Chúng ta phải tách ra!" Long nói nhanh, nhận ra rằng nếu cứ chạy cùng nhau, cả hai sẽ bị bắt. "Cô chạy về phía bắc, tôi sẽ đánh lạc hướng chúng về phía nam!"
Hà ngập ngừng, nhưng rồi gật đầu, biết rằng đây là lựa chọn duy nhất. "Cẩn thận nhé," cô nói, ánh mắt đầy sự lo lắng.
Long gật đầu, rồi chạy về phía nam, tiếng chân dần dần biến mất trong tiếng gió. Hà quay người, chạy về phía bắc, cố gắng tìm đường thoát. Cô chạy mãi, cho đến khi cảm thấy hơi thở nặng nề và đôi chân bắt đầu đau nhức. Nhưng cô không thể dừng lại, không được dừng lại.
Cuối cùng, Hà tìm thấy một căn nhà bỏ hoang, với cánh cửa bị phá vỡ và tường rêu phủ kín. Cô lao vào trong, đóng chặt cửa lại và lặng lẽ lắng nghe. Không có tiếng động nào từ bên ngoài. Có lẽ cô đã thoát được.
Hà ngồi bệt xuống sàn, hơi thở dồn dập, tim đập loạn nhịp. Trong bóng tối, cô cảm thấy sự cô độc bủa vây. Nhưng dù thế nào, cô cũng không được dừng lại. Hà biết rằng mình phải tiếp tục sống, phải tìm cách liên lạc với Long và Minh. Nhưng trong lúc này, cô chỉ có thể cầu nguyện rằng cả hai người bạn của mình đều an toàn.
Cơn hoảng sợ từ từ tan biến, nhường chỗ cho sự mệt mỏi. Hà nhắm mắt lại, cố gắng nghỉ ngơi một chút trước khi tiếp tục cuộc hành trình. Cô không biết ngày mai sẽ ra sao, nhưng cô biết mình phải sống để tiếp tục chiến đấu, tiếp tục tìm kiếm hy vọng giữa một thế giới đổ nát và tàn khốc.
Và như thế, trong bóng tối của căn nhà hoang, Hà chìm vào một giấc ngủ chập chờn, trong khi bên ngoài, cuộc chiến sinh tồn vẫn tiếp tục không ngừng nghỉ.