Màn đêm buông xuống, tôi cẩn thận từng li từng tí thắp nến.
Ngọn lửa bùng lên, chiếu một cái bóng lên tường.
Cửa sổ đột nhiên bị đẩy mạnh, ngay sau đó có một người nhảy vào.
Nói chính xác hơn là ngã mạnh vào.
Dọa tôi lỡ tay làm đổ cây nến, theo bản năng muốn gọi ai đó, nhưng bị người đó kéo góc váy:
“Cứu… mạng.”
Kinh nghiệm nhiều năm đọc tiểu thuyết nói cho tôi biết, không được cứu nam nhân nằm bên đường, nếu không sẽ trở thành tai họa.
Vấn đề là, trực tiếp lao vào phòng thì tính như thế nào?
Trong lúc tôi đang lưỡng lự, dường như hắn ta đã dần tỉnh lại:
“Bên ngoài có người muốn gϊếŧ tôi, tỷ tỷ, cầu xin tỷ đừng gọi ai.”
Tôi lùi lại vài bước, giữ chặt con dao găm giấu trong túi vải, từ sau khi biết Chu Đệ là người xuyên không, tôi đã đặc biệt mua nó để phòng thân.
“Tại sao bọn họ muốn truy sát ngươi?”
Hắn ta gắng sức ngồi dậy, dựa vào tường thở dốc, lộ ra khuôn mặt diễm lệ.
Đúng, là diễm lệ.
Dựa theo tiêu chuẩn của người hiện đại, Giang Khả và hắn ta đều là những soái ca, chỉ là Giang Khả thì thanh tuấn, có phần quyến rũ, cử chỉ nhẹ nhàng của một quý công tử, mà nam nhân trước mặt này, phần xương lông mày rất cao, đôi mắt long lanh ngấn nước, là đôi mắt đào hoa điển hình.
Cho dù trong đêm tối với cây nến mờ ảo, thì vẫn trông vô cùng đa tình.
Cùng với phần đuôi mắt hơi cong lên, càng khiến cho hắn tăng thêm vài phần quyến rũ.
Gọi ai đây? Tôi không thể.
Trong lòng tôi đang tự khinh bỉ chính mình không có chí tiến thủ, dễ dàng bị sắc đẹp mê muội.
Nhưng hắn không biết những thay đổi diễn ra nhanh chóng trong lòng tôi, chẳng qua hắn vẫn nói:
“Đệ không biết.”
Tôi ngạc nhiên: “Không biết?”
Não nhỏ không mấy thông minh của tôi nhanh chóng chuyển động: “Bí mật chốn cung đình? Ân oán nhà hào môn? Giang hồ trả thù?”
Thương Tử Hành buồn cười nhìn tôi: “Tỷ tỷ, trí tưởng tượng của tỷ ngược lại rất phong phú.”
“Gia thế của đệ trong sạch, ngày thường phụ thân hòa nhã, không có kẻ thù. Mấy ngày trước đệ đi cúng bái mẫu thân, chưa từng nghĩ trên đường trở về sẽ gặp phải truy sát.”
Hắn có vẻ đã ổn hơn, tiếp tục nói: “Bất kể như thế nào, cũng phải cảm tạ tỷ tỷ. Đệ chạy trốn suốt chặng đường, trong người đã không còn ngân lượng.” Hắn vừa nói vừa lấy một món đồ từ trong tay áo ra: “Lấy cái này làm tín vật, ngày nào đó đệ trở về Kinh thành, tỷ tỷ có thể lấy tín vật này đến Thương phủ tìm đệ, nhất định sẽ báo đáp ơn cứu mạng của tỷ tỷ.”
Tôi vừa định nói vài câu khách sáo, nhưng sau khi nhìn thấy rõ món đồ trong tay hắn thì sắc mặt tôi hoàn toàn thay đổi.
Đồ Thương Tử Hành cầm trong tay thế mà lại là một chiếc điện thoại thông minh!
Trong lòng tôi đầy những suy nghĩ rối bời, sắc mặt thay đổi liên tục, bỗng nảy ra một phỏng đoán đáng sợ.
Chẳng lẽ hắn ta lấy điện thoại ra để thử tôi?
Tim tôi đập như trống, cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe giống như bình thường:
“Đây là… thứ gì vậy? Tôi chưa từng thấy bao giờ.”
Thật không ngờ Thương Tử Hành cũng lắc đầu: “Đệ cũng không biết nó là gì. Cái này đệ nhặt được khi đi cúng bái mẫu thân.”
“Vốn muốn trả vật trở về chủ cũ, nhưng đã hỏi qua vài người đều nói nó không phải của mình, lúc đầu nên giao nó cho trụ trì, kết quả đột nhiên có người cầm dao xông đến muốn gϊếŧ đệ, đệ vội vàng chạy đi, vậy nên mới cầm luôn theo món đồ này, những tùy tùng đi theo cũng tản ra.”
Tôi chợt hiểu ra.
Chẳng trách Thương Tử Hàng không biết tại sao lại có người truy sát hắn, nguyên nhân nằm ở chiếc điện thoại.
Hắn nghênh ngang cầm chiếc điện thoại ở trong chùa, tất nhiên là bị người xuyên không khác nhìn thấy, lỡ cho rằng hắn là người xuyên không, vì vậy mới không ngừng truy sát hắn.
Đây là hắn bị chịu tội thay người khác.
Sau khi hiểu ra vấn đề, trong lòng tôi lại thêm vài phần lạnh lẽo.
Ở trong thế giới này, cuộc săn lùng giữa người xuyên không và người xuyên không với nhau đã đạt đến mức độ nào rồi?
Tôi càng thêm thân trọng, giả vờ không biết: “Món đồ này nếu đã do ngươi nhặt được, vậy thì không nên đưa cho ta làm tín vật, cũng không thể coi là có ơn cứu mạng. Chỉ là…”
Tôi lưỡng lự một lúc nhưng vẫn nói: “Đồ này tôi cũng chưa thấy bao giờ, nhìn khá kỳ lạ, ngươi nên giữ nó cho tốt, đừng tùy ý lấy ra.”
Thương Tử Hành gật đầu.
Dưới tình hình này, ngủ với người khác trong cùng một phòng luôn rất nguy hiểm, tôi miễn cưỡng lấy ra một chút ngân lượng còn sót lại, định thuê thêm một phòng nữa cho Thương Tử Hành.
Không ngờ vừa mở cửa, tình cờ bắt gặp Giang Khả đi ngang qua.
Trong khi đang hoảng loạn, tôi muốn chặn tầm mắt của Giang Khả, lại nghe thấy tiếng kêu ngạc nhiên trong phòng:
“Giang huynh, sao huynh lại ở đây?”
Biểu cảm của Giang Khả cũng đầy vẻ ngạc nhiên: “Tử Hành?”
Ngay sau đó, phòng trọ chật hẹp này của tôi lập tức hóa thân thành cảnh tượng nhận người thân với quy mô lớn.
Sau khi hai người hỏi thăm lệnh tôn lệnh đường* của nhau một cách thân thiết và nhiệt tình thì Giang Khả đưa Thương Tử Hành đi theo, bỏ lại tôi một mình trong căn phòng lộn xộn.
*令尊令堂: lệnh tôn là cha, lệnh đường là mẹ.
Lúc đầu tôi nghi ngờ Giang Khả là người xuyên không, Thương Tử Hành có lẽ là một người cổ đại bị liên lụy, nhưng thấy hai người họ nói về gia thế trong Kinh một cách quen thuộc như vậy, trái lại không nghe ra lỗ hổng nào.
Chẳng lẽ Giang Khả và Thương Tử hành đều không phải là người xuyên không?
“Cốc cốc cốc.”
Cửa phòng lại bị gõ.