Chương 20

Buổi sáng cuối cùng ở Đà Nẵng, tôi tỉnh dậy hít hà mùi biển. Quờ tay sang bên cạnh, định tìm tay Hoàng để cấu cho cậu ấy một phát, nhưng giật mình khi thấy nửa giường bên cạnh trống không. Tôi lật chăn choàng tỉnh giấc, ngó nghiêng xung quanh cũng không thấy Hoàng trong phòng. Khi người ta đang được che chở bởi một bờ vai bình yên tại một thành phố lạ, đột nhiên bờ vai ấy biến mất, ta sẽ không khỏi hụt hẫng chênh vênh. Mặc nguyên bộ quần áo ngủ, tôi mở cửa chạy xuống đường. Đứng mân mê gấu áo một lúc vẫn chẳng thấy Hoàng đâu. Thật ngốc! Tại sao không ở yên trên phòng và gọi điện thoại cho cậu ấy chứ? Tôi lẩm nhẩm với mình như thế.

- Ủa sao Vi không ngủ? Còn sớm mà!

- Hoàng đã đi đâu thế hả? Sao không nói với tôi hả??

- Đi lên phòng thôi, gió lạnh mà mặc thế này ra khỏi nhà à?

Hoàng ụp cho tôi cái gì đó lên đầu rồi kéo tôi đi. Tôi bỏ xuống xem.

- Cái gì đây? Cái bô à?

- Luyên thuyên. Tên khoa học của nó là CÁI MŨ

- Trông gớm thấy mồ, mua cho tôi đấy hả?

- Ừ, nhìn đầu Vi như hói, nên đội đi đỡ lộ

- Con chó Hoàng!

Trong cái tình cảnh thê thảm như thế này mà hắn vẫn còn trêu đùa vui vẻ như thế được. Tôi lên phòng mở tủ ra đội thử mũ, xoay trái xoay phải để ngắm.

- Xinh nhỉ?

- Hả? – Hoàng đang dọn quần áo cũng phải trố mắt đáp trả tôi.

- Tui nói là, tui đội cái mũ Hoàng mua cho này, nhìn xinh!

Tôi nói chậm, rành rọt từng chữ một và theo dõi nét mặt Hoàng. Đôi mắt cậu ấy hiền dịu và sáng như một giọt sương buổi sáng vậy. Cậu ấy nghe xong cười tít mắt. Tôi cứ nghĩ cậu ấy phải thốt ra vài câu chê bai hay xiên xỏ tôi. Không ngờ cậu ấy gật đầu rồi đứng dậy, xoay cái mũ chếch khoảng 15 độ so với vị trí tôi đặt lúc đầu rồi quay người tôi vào gương.

- Đây! Đội thế này, cái nút thắt của mũ phải đặt nghiêng nghiêng bên này.

Tôi nhìn vào gương mỉm cười. Lần đầu tiên tôi được nhìn thấy hình ảnh chúng tôi đứng cạnh nhau. Hoàng cao hơn tôi nửa cái đầu, hình dáng nhỏ bé và còn nét gì đó ngây thơ như một đứa trẻ. Cậu ấy đứng cạnh tôi, gần hơn bao giờ hết. Tim tôi lần đầu tiên đập mạnh như thế. Trong gương, tôi thấy cô gái mỉm cười. Liệu có phải là yêu?

Đột nhiên tôi quay sang, gục đầu vào ngực Hoàng, vòng tay ôm cậu ấy nhẹ nhẹ. Tôi đã nói rất nhiều. Nào là mình đừng về Hà Nội nữa được không? Mình tiếp tục trốn chạy được không? Vi thấy sợ hãi, Vi thấy lo lắng, Vi thấy chán nản cái vòng xoay mờ nhạt ở ngôi nhà Vi đang sống lắm rồi. Tôi nói nhiều, nhưng Hoàng chỉ trả lời vài câu. Hoàng hỏi rồi sẽ như nào? Chúng tôi sẽ làm gì? Kiếm tiền ra sao? Câu trả lời nào cũng là một nhát búa giáng xuống đầu tôi. Cậu ấy ôm trọn vai tôi trong vòng tay cậu ấy, mà sao tôi thấy mọi thứ nặng nề đến vậy? Thà rằng cậu ấy cứ nói dối an ủi tôi vài câu, ừ hữ cho xong, nhưng Hoàng chẳng bao giờ thế, cậu ấy luôn bắt tôi phải mạnh mẽ đối diện sự thật.

Chuyến tàu trở về, tôi và Hoàng ít nói hơn. Tôi buồn, còn Hoàng mệt. Cậu ấy say xe. Trong suốt quãng đường đi, Hoàng gục mặt vào đống túi ni lông suốt. Tôi cứ ngồi cười mỗi khi cậu ấy nôn ra mấy đống xanh đỏ rồi mặt tái mét lại. Nhìn rõ yếu ớt. Vật vã quá thì Hoàng lại gục vào vai tôi bắt tôi hát cho nghe. Những bài hát từ tuổi thiếu nhi đến tuổi yêu đương làm cho quãng đường đi của chúng tôi ngắn hơn rất nhiều.

Hà Nội đón chúng tôi bằng mùi hoa sữa. Hơn 13h ngồi trên tàu khiến người tôi đau ê ẩm. Đi bộ nhiều tới mức gót chân tôi bị sưng đỏ cả lên. Hoàng gọi taxi về, ngồi trên xe tôi chỉ muốn thời gian trôi thật chậm, để những cảm xúc trong tôi lưu giữ được lâu hơn nữa. Con đường cứ ngắn dần, ngắn dần, báo hiệu cho tôi biết điểm đến lúc lúc càng gần. Vừa bước chân tới đầu ngõ, Ki đã sủa ầm lên. Tôi chạy vội vào gian hàng tạp hóa của bà Tám, ôm Ki vào lòng. Thật tội nghiệp, chủ của em lang bạt, em cũng phải đi ở nhờ. Bà Tám từ trong nhà ra cốc vào đầu tôi mấy cái. Tôi chào bà rồi dắt Ki về. Mấy ngày xa nhau mà đã thấy em gầy đi nhiều. Đôi mắt như muốn trách móc tôi. Trong đầu tôi lúc này đang phải suy nghĩ xem sẽ trả lời bố mẹ ra sao. Nhưng khi mở cửa vào nhà, tất cả đều trở nên trống rỗng. Nhà chẳng có ai, tối om om và lạnh ghê người. Gọi tôi về để trông nhà với chó sao?

Lên phòng cất đồ đạc, Hoàng nhắn tin bảo tôi sang nhà ăn cơm. Tôi lẳng lặng nghe theo. Dù sao cũng sợ cảm giác cô độc một mình. Nhìn thấy tôi, bác Ngọc mắng cho mấy câu, nửa giận nửa thương. Tôi cứ cúi gằm mặt xuống nghe vì không biết nói gì. Bác thấy thế lại ra xoa đầu dỗ dành. Bác cứ mắng còn hơn, nhẹ nhàng với tôi làm tôi lại tủi thân và ứa nước mắt. Tối hôm ấy bác nấu bao nhiêu món, trong bữa cơm, bác chửi Hoàng riết luôn, vừa ra sức gắp đồ bắt tôi ăn, vừa chửi Hoàng là mất dậy với cả hành động thiếu suy nghĩ. Hoàng ngồi im re không cãi nửa lời. Ăn xong tôi xin phép về nhà. Dù sao thì không thể ở trực nhà hàng xóm mãi.

- Nè! Cầm cái này về!

Hoàng đưa cho tôi hộp cơm cho Ki và 1 túi bánh gạo để tôi đêm đói thì ăn. Tôi lẳng lặng nhận. Nhận xong đi về quên cả cảm ơn. Kiểu cảm xúc trống rỗng khiến người ta không hành động như người tỉnh táo được.

- Sao mặt nhỏ cứ cau có như con chó thế?

- Hả? Tôi cau có hả?

- Ừ, bèo nhèo như con mèo

- Thôi đi, tôi về!

- Cẩn thận nhé!

- Gì cơ?

- Vào phòng thì khóa phòng cẩn thận.

- Ừ!

Căn phòng nhỏ xinh quen thuộc. Tôi sắp xếp lại sách vở rồi online hỏi bài Nhật và Linh. Đái Bậy thấy nick tôi sáng là nhảy vào chat luôn. Đột nhiên nhớ đến câu chuyện hôm nọ Đái Bậy kể, tôi nhờ Đái Bậy làm một việc mà cho đến giờ tôi vẫn không thể hiểu tại sao tôi lại vô sỉ như thế.

- Anh giúp em cài virus theo dõi vào máy tính Hoàng được không?

- Hả? Để làm cái gì?

- Em thực sự muốn biết Hoàng nghĩ gì, về cuộc sống, về em

- Em sẽ thất vọng đấy! Con trai bọn anh nhiều cái tởm lắm

- Cũng được!

Tôi làm thật! Ngày hôm sau khi Đái Bậy đến đưa usb cho tôi, tôi sang nhà mượn máy tính Hoàng để gửi cái mail, cũng cài virus vào máy của Hoàng luôn. Lần đầu tiên làm một việc vụиɠ ŧяộʍ và xấu xa như thế nên tôi run lắm. May mà Hoàng không có trên phòng. Xong xuôi tôi về nhà nghe lời hướng dẫn từ Đái Bậy, mở màn hình ảo đã kết nối được với máy Hoàng để theo dõi cậu ấy. Hoàng đăng nhập yahoo tôi đọc được cả password luôn. "taodeocan". Hic hic. Để cái pass gì mà kỳ quặc vậy trời. Một loạt lịch sử chat từ ngày xưa của Hoàng và Hưng hiện ra, tôi mò mẫm đọc cho bằng hết. Toàn nói xấu tôi.

__

Mà còn nói xấu thậm tệ. Lão Hưng ngoa ngoắt như các bác bán thịt ngoài chợ, lúc nào cũng dành cho tôi cái danh xưng rất chi là ba chấm: "CÁI CON ĐIÊN ĐẤY", "CÁI CON HÔI NÁCH ĐẤY" (Mà tôi chắc chắn là lão chưa ngửi nách tôi bao giờ). Trong lòng tôi thấy buồn vô cùng. Hoàng chẳng bảo vệ tôi gì cả, Hưng nói gì cũng ừ ừ suy nghĩ. Nước mắt tôi lại trào ra. Cuối cùng thì trên thế giới rộng lớn chênh vênh này, tôi phải đi đến đâu để tìm được một người hiểu mình đây? Những tưởng đã tìm được rồi nhưng phải chăng lầm lẫn?

- Thế tao hỏi thật mày có thích nó không?

- Không. Chơi bời thôi mà. Mày đừng hỏi nhiều nữa.

"Chơi bời thôi mà". Câu nói đó làm tôi choáng váng. Tắt phụt màn hình rồi thay đồ, sắp xếp sách vở. Tôi định bụng nghỉ nốt ngày hôm nay rồi mai mới bắt đầu đi học lại nhưng với tâm trạng chuột chù này thì không ở nhà được rồi. Phi xuống cổng thì gặp Hoàng, hắn nhe răng cười chào tôi nhưng tôi không thèm đáp lại, cứ thế đi thẳng. Thật là thằng con trai hai mặt. Hắn nghĩ hắn là ai mà tôi là ai chứ? Chơi bời hả? Đồ điên!

- Này Vi! Sao thế?

- Không sao. Đừng đυ.ng đến tôi.

- Ủa kỳ vậy? Tôi làm gì Vi?

- Tự hỏi đằng ấy ấy.

Tôi rẽ ra đường lớn rồi chạy nhanh tới bến bus và lên xe, bỏ mặc Hoàng đằng sau với những thắc mắc của hắn. Mở điện thoại lướt qua thông tin. Đã thấy status mới của lão Hưng: "Sốc: Quần đùi hoa và em Nhíp chỉ là chơi bời???". Rồi Hoàng sẽ sớm tìm ra câu trả lời thôi. Tôi chẳng muốn nghĩ nhiều nữa. Cuộc sống này chẳng có ai đáng tin. Nhân cách đàn ông đúng là chỉ đáng để mèo tha chuột gặm.

Cô giáo có gặp tôi hỏi han tình hình gia đình và sức khỏe. Tôi chỉ trả lời được qua loa. Tôi mệt mỏi quá rồi. Giá như đừng ai nói với tôi một điều gì để tôi phải đáp lại nữa. Đang nói chuyện với cô giáo thì cô nhận được cuộc gọi. Nghe xong cô nói với tôi xuống cổng trường gặp bố để lo việc gia đình. Tôi nhỏ nhẹ xin cô cho tạm dừng 1 tuần học để ổn định lại tâm lý. Lúc này tôi không đủ sức để ngày ngày đến tiếp thu bài học. Cô giáo buồn bã gật đầu. Tôi muốn nói với cô rằng đừng lo lắng cho em, rằng mọi chuyện sẽ ổn, thế mà bước chân đã vội vã bước đi.

Bố Tùng đợi tôi ở bên kia cổng trường. Khuôn mặt bố nhìn gay gắt và đáng sợ. Tôi bước chậm chậm tới gần, đi quá nửa đường đột nhiên Hoàng lao từ đâu ra chặn lại, kéo tôi đi hướng khác, đằng sau là Hưng và hai thằng đầu xanh đầu đỏ xăm hình ở tay phi xe máy đến chặn bố tôi. Tôi chẳng hiểu chuyện vô lý gì đang xảy ra. Giật tay Hoàng rồi đứng lại chờ một lời giải thích, Hoàng lại kéo tôi đi tiếp. Hoàng nói bố Tùng đang muốn bắt cóc tôi để trả thù mẹ tôi, Hoàng nói Hoàng nghe lỏm được điều đó và cần phải cứu tôi. Nghe vô lý thế. Làm gì có chuyện bố bắt cóc con???

- Con Vi! Mày đứng ngay đấy cho tao!

Tôi nghiêng đầu nhìn về phía sau lưng Hoàng. Thấy bố Tùng hùng hổ bước đến, người bạn đi cùng bố săm trổ đen sì trên bắp tay nhìn sợ phát khϊếp. Tôi quay lưng chạy luôn. Sống với hiểm nguy bao ngày nên trong lòng tôi có linh cảm chẳng lành. Hoàng chạy nhanh kéo tôi ấn đầu dúi vào taxi vừa đi tới. Tóc tôi bù xù lên như con điên luôn.

- Cái quái gì vậy hả?

- Trật tự đi! Sao người nhỏ bé tí mà hét to thế? Anh ơi cho em đến đầu An Dương Vương

Tôi cào cào lại tóc rồi gục đầu vào cửa kính. Sao mệt mỏi như thế này chứ? Tôi tự hỏi những tháng ngày vô nghĩa như thế này đến bao giờ mới kết thúc?

- Vi khóc đấy à?

- Không!

- Tôi nhìn thấy nước mắt đấy!

- Tôi đã nói không là không mà!

- Vậy nhỏ đang làm gì?

- Tôi đang trấn tĩnh lại mình và suy nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra.

- Tôi đã nói rồi mà. Chú Tùng muốn bắt cóc Vi để đòi giấy tờ nhà.

- Ờ, thế là Hoàng dắt tôi chạy trốn hả?

- Ừ, chứ không lại để Vi bị chú ấy đem đi à?

- Thế xong rồi sao nữa? Chúng mình đi đâu?

- Việc ấy để tôi lo. Mà Vi hỏi nhiều quá, nghĩ nhiều quá. Vi ngủ đi.

Đến một đường rẽ xuống ngõ ở đường An Dương Vương, Hoàng bảo tôi ngồi ở quán nước đầu ngõ, mua cho tôi một cây kem rồi đi vào ngõ một lát. Trước khi đi Hoàng còn cởϊ áσ khoác của Hoàng ra bắt tôi mặc, bắt tôi trùm mũ lên đầu và ngồi trong góc quán, dặn tôi phải ngoan ngoãn cho đến khi Hoàng ra. Tôi vừa ăn kem, vừa lôi điện thoại ra chơi điện tử, cảm thấy trong lòng chộn rộn hào hứng khó tả. Mà quái lạ, sao lúc ấy không mảy may lo sợ gì cả, biết đâu Hoàng mới chính là người có âm mưu bắt cóc tôi. Hoàng đi vào ngõ để gọi đồng bọn ra ụp bao tải lên đầu tôi rồi bê lên biên giới thì sao?

Ăn hết cái kem, tôi thấy Hoàng đi ra ngõ cùng với một người đàn ông, nhìn quen quá, hình như đã gặp vài lần.

- Hai đứa đi đứng cẩn thận nhé! Có gì gọi bố. Đem cái này về cho bà nội, bảo bà nhớ uống mỗi ngày nhé! Cẩn thận nhé Vi!

Tôi cứ ấp úng chẳng nói được câu nào. Chân tay lúng túng đan đan dẫm dẫm lên nhau. Hoàng chào bố rồi dắt tôi lên đường lớn, bắt taxi và lại đi. Lưng Hoàng đeo một cái ba lô to, không rõ bên trong có gì. Tôi vẫn im lặng, trong khi cần phải hỏi Hoàng đang làm gì và đưa tôi đi đâu. Hắn là thằng con trai mới sáng nay còn nói quen tôi chỉ là chơi bời. Liệu rằng những thứ đang chờ đợi tôi phía trước có đúng như tôi mong đợi? Đúng lúc định nói thì Hoàng nắm nhẹ tay tôi và nhìn tôi trấn an:

- Mình lại bỏ trốn vài ngày đi! Từ khi quen Vi, không rõ vì sao, tôi không muốn sống trong thế giới thực nữa.

- Nhưng mơ mãi, rồi sẽ phải tỉnh mà!

- Khi đang mơ, tôi không có thời gian để nghĩ đến điều đó!

Vẫn để tay mình ấm áp trong tay Hoàng, tôi quay ra cửa kính, ngắm những ngôi nhà lần lượt trôi về phía sau. Thôi thì, khi còn tỉnh táo, thì cứ mơ đi. Tuổi 17 của tôi là những chuyến đi, những lần trốn chạy cùng một người lạ. Người lạ ấy đem đến cho tôi những giây phút bình yên hơn hết những người tôi từng quen biết.

Cuộc đời mỗi người liệu có giống như những con tàu, băng băng tiến về phía trước, mải miết chạy trên đường ray số phận để đi tìm bến đỗ của riêng mình?