- 🏠 Home
- Hồi Ký
- Voz
- Cuộc Chiến Giữa Nhíp Xinh Và Quần Đùi Hoa Thủng Đũng
- Chương 18
Cuộc Chiến Giữa Nhíp Xinh Và Quần Đùi Hoa Thủng Đũng
Chương 18
- Nè, 2 người sẽ ổn chứ hả?
Đái Bậy vừa bê giúp tôi thùng mèo con, vừa nhìn sang tỏ vẻ nghi ngờ, lo lắng. Ổn chứ sao không? Tôi có đi đánh giặc đâu mà sợ thương tích hi sinh trên chiến trường? Đi du lịch thôi mà. Hoàng chẳng nói gì, cứ vô tư đi trước, để tôi với Đái Bậy lững thững theo sau.
- Anh nghi thằng này nó vẫn ghét anh lắm.
- Chứ sao! Ai bảo anh cứ sấn đến em?
- Nhưng em với nó là thì mà cấm anh?
- Là "bạn tốt"
- "Bạn tốt" là cái bỏ mẹ gì? Anh là bạn xấu à?
- Anh là anh trai hay đái bậy của em
- Không thèm! Đi đứng cẩn thận, con gái con đứa phải giữ gìn. Cần gì bảo anh, anh sẽ gài virus vào máy thằng Hoàng để em theo dõi.
- Điên! Em không cần điều đó. Yêu nhau thì phải tin nhau!
- Hả? Yêu???
- À quên, ý em là chơi với nhau thì nên tin nhau
- Lạy bà nội. Đi đi. Giữ gìn giun thể.
- Em tát cho bây giờ.
Đến cửa tàu, Hoàng đón thùng mèo từ tay Đái Bậy, làm điệu vỗ vai bằng hữu chào nhau rồi chuẩn bị lên đường. Tôi đứng bần thần trước tàu. Từ trước tới giờ tôi luôn sợ những bến bus, bến tàu, nhà ga. Bởi ở những nơi ấy luôn xuất hiện cảnh chia ly bịn rịn. Người bước lên tàu, đi đến những ngả đường xa lạ, người còn ở lại quay trở về, lang thang từng bước chân trên con đường cũ. Rồi họ bị cuốn vào nhịp sống hối hả, quay cuồng gánh lo cơm áo, một ngày nhớ về nhau được bao nhiêu tích tắc? Tôi sợ những chuyến tàu đưa người ta đi xa đời nhau. Như lúc này đây, khi tôi đang ngồi bên cửa sổ, Đái Bậy đứng dưới, tay thọc trong túi quần, nhìn tôi bằng ánh mắt mang hàm ý tạm biệt.
- Anh sẽ ổn chứ?
Đái Bậy mở to mắt ngạc nhiên, rồi như đã tiếp nhận câu hỏi mang nhiều lo lắng đó của tôi, anh gật gật nhẹ đầu, tay xua xua tôi. Tôi biết anh giờ đây cũng đang mang trong mình một nỗi đau tình cảm, khi người con gái anh yêu hai năm trời vì những lý do thế hệ gia đình mà phải cách xa anh. Khi ở tuổi trưởng thành, không gì có thể khiến cho chúng ta vấp ngã đớn đau bằng vết rạn nứt của tình cảm. Tôi nhìn Đái Bậy hồi lâu trước khi tàu chạy. Quen anh trong hoàn cảnh dở khóc dở cười, thân với anh qua vài ba lượt anh chở tôi đi chơi, hiểu anh hơn qua câu chuyện anh kể; đôi mắt "trong veo" của tôi – anh nói nó là thứ duy nhất anh cảm nhận được rằng tôi là một cô gái đáng tin tưởng, cô gái mà anh sẵn sàng dùng tính mạng để bảo vệ, cô gái anh không ngại chia sẻ những nỗi đau của đời anh. Thi thoảng Đái Bậy gọi tôi là "em gái", tôi hiểu được tình cảm của anh dành cho tôi như thế nào, như tình cảm của hai người dưng trót lỡ nặng lòng vì nhau.
Tàu lăn bánh rồi đấy. Đái Bậy đã ở phía sau khuất tầm mắt tôi.
- Nhỏ đang nghĩ gì?
- Hả? Gì cơ? – Tôi quay sang nhìn Hoàng ngạc nhiên
- Nhỏ buồn! Tôi biết mà
- Chả biết gì cả. Hoàng thì biết gì chứ?
- Tôi biết hết!
- Biết gì?
- Biết nhỏ buồn!
- Vớ vẩn! Không buồn! Tôi chỉ buồn khi cô đơn thôi
- Đúng rồi! Có tôi thì nhỏ không được buồn!
- Vớ vẩn!
- He…
Hoàng đặt thùng mèo con ở dưới chân. Còn tôi thì để đổ đạc bên cạnh. Hoàng dặn tôi đừng nhìn ra cửa sổ, dễ bị say tàu. Sức khỏe tôi tuy yếu nhưng cũng không đến nỗi bị say xe. Bức tranh bên cửa sổ tàu từ thành phố chuyển sang những hình ảnh bình dị ở ngoại thành. Tôi không rõ chuyến đi này sẽ đem lại cho tôi những gì, tôi sẽ ổn hơn hay tồi tệ đi, chẳng biết nữa. Cuộc đời là những chuyến di dời từ bao mảng đời thân quen sang xa lạ, là những trải nghiệm về sự cô đơn trong lòng những thành phố khác nhau. Tôi đã định từ chối Hoàng khi Hoàng nói muốn cùng tôi vào Đà Nẵng – thành phố của sự yên bình. Tôi đã sống ở thành phố yên bình ấy rất lâu trước khi cùng bố mẹ chuyển ra Hà Nội, tôi hiểu nó quá rõ rồi. Nhưng nghĩ lại, đây cũng là dịp tôi về thăm khoảng ký ức tuổi thơ. Nơi lớn lên trong vòng tay chăm sóc của bố khi bố vẫn nghĩ tôi là con gái ruột của ông.
Từ Hà Nội vào Đà Nẵng phải mất hơn nửa ngày. Lúc thấm mệt, tôi hồn nhiên để mặc mình dựa vào bờ vai của Hoàng. Hoàng gầy lắm, và thấp nữa. Ngả vào lòng cậu ấy mà tôi phải cúi hết sức. Người gì mà cứ còng queo cứng ngắc như khúc gỗ. Hoàng ít nói. Tôi hỏi thì nói, không thì thôi, tuyệt nhiên không phát ngôn nửa lời. Đôi lúc chỉ hỏi tôi có mệt không? Có muốn ăn bánh không? Có muốn uống nước không?
Tôi gặp bố Hoàng hôm trước ở bệnh viện. Ông cũng khá thấp! Có lẽ Hoàng giống bố về chiều cao. Khuôn mặt ông có nét gì đó nghiêm nghị, đôi mắt đa tình. Tôi nghĩ rằng ông rời bỏ vợ con để đi tìm hạnh phúc mới mà thôi, chứ chẳng còn lý do gì khác. Đàn ông là thế, khi ngôi nhà không quen thuộc không còn cảm giác gắn bó, họ sẽ đi tìm một bến bờ mới mẻ hơn. Trong tình thương không có điều gì tồn tại mãi mãi, không phải cứ cho đi là được nhận lại. Dù sao thì bố vẫn chăm lo cho Hoàng khi Hoàng vấp ngã, điều đó là đáng trân trọng rồi, không cần màng tới việc sự chăm sóc đó do yêu thương mà làm, hay là do cảm giác có lỗi nên phải làm gì bù đắp. Những đứa trẻ bị bỏ rơi như chúng tôi, chỉ cần được cưu mang là đã biết ơn lắm, không dám đòi hỏi nhiều.
- Nhỏ bị sốt này! – Hoàng nhẹ nhàng quay sang, áp má Hoàng vào trán tôi rồi thốt lên
- Đâu có?
- Sốt đấy!
- Lũ mèo có sao không nhỉ? – Tôi chuyển hướng
- Không sao đâu nhỏ. Những sinh linh bị bỏ rơi luôn có sẵn mạnh mẽ để tồn tại.
- Như chúng mình phải không?
- Chúng mình có bị bỏ rơi đâu?
- Có mà!
- Tôi không bỏ rơi nhỏ, nhỏ không bỏ rơi tôi, 2 người là số nhiều còn gì?
Chúng tôi cứ tiếp tục những câu chuyện dở hơi không đầu không cuối, cũng không có nội dung, không có điểm dừng. Hoàng đứng dậy vặn mình luôn luôn. Cậu ấy nói cậu ấy có cảm giác nôn nao và rất mệt khi phải đi xa. Tôi hỏi rằng vậy tại sao không ở nhà nghỉ mà lại quyết định đi? Cậu ấy nói rằng khi ở quá lâu trong một thành phố, cậu ấy có cảm giác như người mù ngạt thở. Chưa chắc đi nơi khác đã sáng mắt ra và thở dễ hơn, nhưng được thở một bầu không khí mới, bước chân trên những con đường mới sẽ đem lại cảm giác dễ chịu. Ở Hà Nội, cái gì cũng rẻ, những vật chất bình thường thiết yếu ra hàng tạp hóa là có thể mua, chỉ duy có tình người là đắt.
- Sắp đến rồi đó! Chúng mình xuống ga rồi bắt taxi về khách sạn luôn nhé!
Hoàng không bắt tôi cầm gì nặng, chỉ ôm hộp mèo con, còn cậu ấy kéo vali và đeo ba lô. Tôi và Hoàng thuê một phòng nghỉ nhỏ giá bình dân, có khung cửa sổ nhìn ra biển. Chúng tôi nhìn non quá hay sao, mà nhân viên nhà nghỉ cứ tỏ vẻ e ngại, chỉ khi Hoàng đặt chứng minh thư mượn của anh họ sinh năm 85 họ mới hồ hởi giới thiệu các dịch vụ của mình. Thời buổi nào rồi mà còn nhìn vào tuổi tác mà đánh giá chứ? Tôi dậy thì từ năm 13 tuổi đó. Tôi có thể lấy chồng và có khả năng đẻ được một đàn con rồi đó. Tôi già lắm rồi! Hừ…
- Nhỏ đi tắm đi. Tôi ngủ đây!
- Trời đất! Hoàng tắm trước! Hôi như cú! Lúc tôi tắm xong ra làm sao ngủ được?
- Zời ơi, tôi mệt sắp chết rồi. Thôi say xe chứ nhỏ có say đâu?
- Đi tắm!
Tôi lôi đôi quần đùi của hắn ra cửa sổ dứ dứ dọa vứt xuống đường. Hắn vội bật dậy chạy ra giật lấy rồi phi vào trong nhà tắm luôn. Không hiểu loại đàn ông gì mà… Chắc dọa thiến ả ả cũng không sợ bằng việc mất quần đùi. Trông mấy cái quần mà phát gớm. Đỏ lốm đốm cứ như con gái đến ngày mà quên mang kotex ấy. Kinh chết!
Trong lúc Hoàng tắm, tôi mở vali ra kiểm tra xem cậu ấy mang cái gì. Mì tôm này, dao cạo râu, quần đùi hoa, áo phông, bùa bình an… Khϊếp! Quần sịp kẻ nữa cơ? Mang 2 cái quần sịp, vừa nãy chạy vào nhà vệ sinh không lấy cái mới. Hổng lẽ định mặc lại? Tởm!
May quá, có sữa cho lũ mèo. Tôi chọc một hộp ra, đổ cho mấy bé một nửa, uống một nửa để lấy sức. Đà Nẵng yên tĩnh như một đứa trẻ đang ngủ say. Đầu tôi nặng quá. Có lẽ phải ngủ một giấc thôi!
***
Một giấc ngủ là liều thuốc tốt nhất khi người thấm mệt và trái tim đang tổn thương. Khi tỉnh dậy tôi có cảm giác như đã ngủ mấy ngày liền. Ánh sáng ngoài cửa sổ đã nhạt đi. Mặt trời lặn rồi! Khẽ cựa mình, bỗng thấy trên vai nặng nặng. Gì cơ? Hoàng đang nằm cạnh tôi, vòng tay ôm tôi ngủ ngon lành. Tôi ngước mắt lên, bắt gặp khuôn mặt hồn nhiên của cậu ấy, thánh thiện và trong sáng vô cùng.
- Đồ khỉ! Dám ôm tôi mà không xin phép!
Tôi khẽ thủ thỉ, nhưng ngủ say quá Hoàng ko nghe thấy gì. Cậu ấy thở đều vào tóc tôi. Tôi nhắm mắt lại, tiếp tục say ngủ trong một vòng tay tuy bé nhỏ nhưng ấm áp vô cùng. Ngoài kia, những cơn gió lạnh thi nhau nhảy múa! Mặc kệ!
—-
- Này Vi! Dậy đi! Sao nhỏ ngủ như lợn thế?
Cái gì? Dám gọi tôi là lợn. Tôi he hé mắt ra nhìn. Thấy Hoàng đang ngồi bệt bên giường, gác mặt lên tay, ngồi nhìn tôi chằm chằm.
- Gì vậy?
- Gì?
- Nhìn chi vậy?
- Từ bé hổng có được ngắm khỉ lúc ngủ. Giờ thấy lạ quá!
- Thế cuối cùng tôi là heo hay là khỉ? Đằng ấy lai tôi với lắm loài quá
- Ừ thì heo lai khỉ!
Hoàng kéo tôi dậy, nhìn qua hình ảnh của tấm kính cửa sổ, tôi tự thấy tôi giống con khỉ thật! Đầu tóc bù rù như tổ quạ. Hoàng bảo tôi thay quần áo rồi đi ăn. Cậu ấy vò rối tung đầu vì phải suy nghĩ sẽ đưa tôi đi ăn gì. Mới vào đây lần đầu tiên, chắc tôi phải là hướng dẫn viên du lịch cho Hoàng thôi.
Đà Nẵng buổi tối thật tuyệt. Tôi hít căng l*иg ngực không khí ở nơi đây. Tôi kéo Hoàng đi ăn bánh tráng cuốn thịt heo. Tôi có gặp vài người quen trước kia là hàng xóm và hỏi thăm nhau. Điều này khiến cho Hoàng tròn mắt ngạc nhiên, đợi đến khi họ đi hết, Hoàng mới nhéo tay tôi hỏi:
- Ngày xưa Vi sống ở đây hả?
- Ừ đúng rồi!
- Thế sao Vi không nói?
- Nói làm chi?
- Chán bỏ xừ! Hỏng hết kế hoạch của tôi rồi!
Mãi đến đêm, sau khi lang thang chơi đùa khắp mọi nơi, Hoảng ỏ ê thủ thỉ, tôi mới hiểu cậu ấy đã chuẩn bị những điều bất ngờ cho tôi. Hoàng có quen bác bảo vệ của cầu sông Hàn, và muốn cùng tôi lên đó để ngắm cầu xoay. Tôi lưỡng lự một chút rồi gật đầu đồng ý. Hơi sợ một tẹo, nhưng do tò mò nên cũng muốn thử. 12h đêm, cầu sông Hàn sẽ xoay ngang để mở đường cho những tàu lớn đi qua. Khoảng 1h đêm sẽ quay trở lại. Hoàng dắt tôi đi bộ chậm chậm ra giữa cầu. Lúc này hai chân tôi đã mỏi nhừ, nhưng có một sức mạnh vô hình cứ đẩy bước tôi đi. Dưới cầu, ánh đèn loang trên mặt nước, tạo thành những vệt sáng đang nhảy múa. Hoàng nắm chặt tay tôi không rời. Mồ hôi từ bàn tay cậu ấy ướt lây sang cả tay tôi. Cậu ấy đang sợ điều gì vậy? Dù có thả tay ra, tôi cũng đâu có chạy đi hay biến mất đâu?
Cả hai chúng tôi đều không nói gì, ai cũng suy nghĩ một hướng. Tôi muốn hét thật to nhưng sợ bảo vệ ra đuổi nên không dám cất lời. Hoàng đang lạc trong một miền suy nghĩ xa xa nào đó. Tôi không dám làm phiền cậu ấy, đành ngồi xuống bệ xi măng cạnh thành cầu, lôi điện thoại ra chơi điện tử. Được một lát, lúc ấy khoảng 11 rưỡi, Hoàng bảo tôi ngồi ở đây đợi, cậu ấy đi sang đường mua bánh và nước, khi nào đói tôi có thể ăn. Dù sợ ở một mình, nhưng Hoàng chạy nhanh quá tôi không giữ kịp. Lúc ấy tôi đã có linh cảm xấu trong lòng rồi. Rằng cậu ấy chạy đi khỏi vòng tay của tôi và sẽ không bao giờ quay lại.
Ngồi co ro ở giữa lòng sông khi đêm đang dần buông xuống. Hơi sương lạnh làm tay tôi run run nhẹ. Tôi đếm từng giây từ lúc Hoàng đi. Cậu ấy phải chạy nhanh lên chứ? Có biết tôi sợ khi phải tồn tại một mình ở một không gian xa lạ như thế này không? Hai mươi phút trôi qua vẫn chưa thấy Hoàng về. Tôi bấm điện thoại gọi, tiếng chuông từ điện thoại Hoàng nhấp nháy trong túi sách của tôi. Cậu ấy đi tay không, không mang theo điện thoại. Tôi lại đan chéo chân lên nhau ngồi đếm từng giây tiếp tục đợi. Đồ khỉ mặt ngựa! Tại sao lại đoảng tới mức ấy chứ?
Đến 12h vẫn chưa thấy Hoàng quay lại, rôi đứng dậy chạy về bên bờ. Dưới chân tôi đột nhiên chuyển động, ầm ì và rung lên từng nấc. Cầu bắt đầu xoay rồi. Quái quỉ. Giờ này Hoàng ở đâu chứ? Còn tôi ở đây làm gì? Cô đơn và lạc lõng giữa thế giới hào nhoáng xa lạ này?
Ngồi bệt xuống đất, tay tôi thọc sâu vào túi sách. Cố ngăn cho nước mắt không trào ra. Tên ngốc này bị làm sao vậy? Sao lại bỏ tôi một mình trên cầu? Tôi phải làm gì cho hết hơn một tiếng để chờ cầu xoay lại vị trí cũ rồi đi về bờ đây?
Trong lúc trống rỗng sợ hãi, tôi bấm số gọi cho Đái Bậy. Điện thoại Hoàng thì ở đây rồi, tôi không muốn làm phiền Linh lúc này, có lẽ nó đang ngủ say lắm.
- Em làm sao thế? Sao lại gọi giờ này? Hoàng nó làm bậy à?
- Em đang kẹt ở trên cầu. Hoàng nói cùng em đứng trên cầu đợi cầu xoay và cùng em ngắm bầu trời sao ban đêm cho đến khi cầu xoay trở lại. Thế mà ảnh đi đâu không về.
- Em sợ à?
- Em …không!
- Chắc hắn gặp chuyện gì đó trên đường thôi. Tắt máy đi anh gọi lại cho.
Đái Bậy nói chuyện với tôi lâu lắm. Anh giúp tôi xua đi lo lắng và sợ hãi. Tôi muốn nghe anh kể chuyện, nhưng hôm nay anh nói anh không có gì để kể, anh muốn nghe tôi tâm sự. Tôi ngồi lặng đi một lúc nghĩ suy. Tôi có gì để kể đâu? Gia đình thì quanh đi quẩn lại cãi vã đánh đập, trường lớp cũng không chơi thân với mấy người. Thế là tôi quay sang kể về lão Hoàng. Sau này Đái Bậy bảo tôi, cứ mỗi lần kể về Hoàng, là giọng điệu tôi lại vô cùng hào hứng. Tôi kể cho Đái Bậy nghe khoảng thời gian tôi thích thầm hắn, hay hé mắt nhìn hắn qua khe cửa ban công, hắn thích trồng xương rồng bên cửa sổ, thích đọc sách trinh thám, ở bẩn và lười tắm. Đái Bậy hỏi tôi thích hắn ở điểm gì. Tôi không biết trả lời thế nào. Tôi nói với anh rằng:
- Em cũng không biết nữa! Nhưng chỉ khi ở bên Hoàng, trái tim em mới đập những nhịp bình yên của nó!
Đái Bậy cười một điệu cười vô cùng khả ố. Anh trêu tôi là ngốc, yêu một thằng post ảnh nhạy cảm của tôi lên mạng, hành hạ tôi đủ trò, vô tâm không bao giờ để ý đến tình cảm của tôi. Tôi cãi lại ngay, anh ấy thì biết gì chứ, Hoàng sửa xe cho tôi, nấu cơm cho tôi, luôn coi tôi là một thứ gì đó mong manh dễ vỡ cần được bảo vệ và che chở hết sức. Chúng tôi đã bên cạnh nhau một khoảng thời gian không ngắn, trải qua những kỷ niệm không thể nào quên. Tôi tin rằng trong lòng Hoàng, tôi cũng là một thứ gì đó …quan trọng. Phải không Hoàng?
- Thế tại sao hắn lại bỏ em một mình như bây giờ?
- Anh nói Hoàng gặp chuyện mà. Có thể gặp chuyện thật!
- Cầu sắp xoay lại rồi đấy!
Tôi nhìn lại điện thoại. Trời đất! Buôn chuyện gần một tiếng, tai tôi đang nóng bừng lên rồi.
- Em cụp máy đây!
- Chúc em bình an!
- … Anh… cũng vậy nhé!
- Tất nhiên rồi!
Tôi có thể tưởng tượng được nụ cười của Đái Bậy lúc này, nhạt nhạt và hiền. Cất điện thoại vào túi xách, tôi chạm tay phải một chiếc ví nam. Là ví của Hoàng. Tên ngốc này, quên ví ở đây thì mua đồ bằng lá cây à? Thế mà không chạy về nhanh lại còn làm gì để muộn cả giờ cầu xoay? Tôi đứng dậy nhìn về phía bờ. Nheo mắt mãi mới thấy Hoàng đang ngồi bệt ở lề đường, cạnh cột mốc. Bộ dạng Hoàng mệt mỏi chán chường thấy rõ. Có những khoảng lặng mà chúng tôi không biết là vui hay buồn, như lúc này đây, khi tôi và Hoàng đứng cách nhau chỉ một dòng nước, mà không tài nào chạy về phía nhau được.
Cầu rung chuyển và xoay trở về vị trí vốn có của nó. Tôi đi chậm chậm về phía bờ. Khi nhìn thấy Hoàng ở đầu bên kia tôi mới bắt đầu chạy, nước mắt tràn ra trên má. Hoàng đón tôi bằng tay cánh tay và bờ vai gầy guộc. Tôi vừa khóc vừa trách mắng:
- Hoàng nói sẽ ở bên tôi khi thế giới rung chuyển cơ mà? Tại sao lại bỏ tôi một mình? Tại sao chứ?
Hoàng không trả lời tôi, cậu ấy im lặng ôm tôi.
tùng thu
Ở đằng xa, ánh đèn trên cao vẫn hắt xuống dòng nước tạo thành những vệt sáng dài yên ả.
- 🏠 Home
- Hồi Ký
- Voz
- Cuộc Chiến Giữa Nhíp Xinh Và Quần Đùi Hoa Thủng Đũng
- Chương 18