Sau khi suy nghĩ, bà đồng ý.
Nhưng lại yêu cầu tôi khi đó mới mười sáu tuổi, mỗi tháng phải gửi cho bà ba nghìn đồng.
Giống như việc cống nạp.
Khi đó tôi ngu muội, nghĩ đến việc bà đã nuôi tôi mười năm, liền coi như đang báo đáp ơn dưỡng dục của bà.
Sau khi kết hôn năm hai mươi tuổi, tôi mới tỉnh ngộ, liền lợi dụng lý do đã kết hôn để chấm dứt việc cống nạp hàng tháng.
Nhưng sau khi gia đình bà đã nhận được một khoản tiền sính lễ lớn, họ vẫn thường xuyên tới tìm tôi.
Tôi không ngừng tỏ ra khổ sở, họ mới xa lánh tôi hơn.
Năm đó, nếu không phải chồng tôi làm việc ở trường, không thể chuyển đi, tôi chắc chắn đã đi đến thành phố khác, trốn khỏi gia đình này.
Nếu không, cũng sẽ không có chuyện sau này khiến tôi phát điên.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ, bà Phương đã nhanh chóng làm xong móng giò kho tàu, rồi đi gọi Nguyên Nguyên đang ở căn phòng ngủ lớn nhất ra ăn.
Căn nhà nằm ở khu phố cũ có một phòng ngủ một phòng khách, không lớn.
Bố mẹ và chị gái, anh rể cùng con trai, năm người sống cùng nhau.
Hai ông bà già thì ngủ trên giường sắt đặt trước cửa bếp, chị gái và anh rể thì ngủ trên ghế sofa trong phòng khách.
Phòng ngủ duy nhất được dành cho cháu trai.
Tôi đang nghĩ ngợi, cửa phòng ngủ bị đẩy mạnh ra.
"Gõ gõ gõ! Không phải đã bảo bà không được gõ nữa sao!?"
Khương Nguyên mười lăm tuổi đã cao 1m86, mắt hẹp, môi mỏng, mặt đầy vết sẹo mụn, đầu béo tai to.
Nó vẻ mặt hung dữ, tức giận đưa tay lên đẩy.
Bà Phương bị đẩy lùi hai bước, run rẩy đứng vững.
Bà giữ chặt bát móng giò kho.
Dầu đỏ trong bát tràn ra, đổ vào tay bà, bà cũng không dám buông tay.
Bị đẩy mà không tức giận, bà còn cười vui vẻ dỗ dành.
"Nguyên Nguyên, móng giò kho con thích nhất đây, bà vừa mới làm xong, con vừa chơi game vừa ăn nhé."
Khương Nguyên liếc bà một cái, không khách sáo cướp cái bát.
Trừng mắt nhìn tôi một cái, rồi đóng sầm cửa lại.
Nó đã bỏ học từ lâu.
Với nhân cách của người mang gen siêu nam, nó không thể hòa nhập xã hội, chỉ biết phát tiết cơn giận.
Nó phá hoại, bắt nạt bạn học, đánh cả thầy cô và hiệu trưởng.
Sau khi bị đuổi học, nó chỉ ở nhà chơi game suốt ngày.
Lúc này, nó trốn ở nhà, vẫn chỉ là gây rắc rối cho người nhà.
Tôi thu ánh mắt lại.
Nói với bà Phương: "Mẹ, thực ra con đến đây là có việc muốn thương lượng với mẹ."
Bà Phương liếc tôi một cái: "Nói đi, chuyện gì."
"Con muốn nuôi Nguyên Nguyên một khoảng thời gian."