Cuộc Chiến Chinh Đoạt

9.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cuộc sống của Diêu Ngạn cứ ngày ngày trôi đi trong bình lặng, mong muốn lớn nhất của cô chỉ là cố gắng chăm chỉ kiếm tiền, làm tròn trách nhiệm báo hiếu cha mẹ. Mùa hạ oi bức năm ấy, mặc cho bố mẹ phả …
Xem Thêm

Người dần trong thôn quen thuộc địa hình, miêu tả tình hình bên dưới, anh ta chỉ con đường không rõ trước mắt: “Phía dưới là suối nhưng chúng tôi chưa từng đến đó!”.

Cảnh sát thoáng do dự, đường lên núi lại lầy lội, không thể lường được độ nguy hiểm của vách núi.

Tưởng Nã vịn cây thông bên vách núi, duỗi chân lần xuống dưới, chỗ cây thông sụp xuống khá trơn, anh gọi: “Lấy dây thừng cứu hộ. Tôi xuống phía dưới tìm!”.

Anh ta lập tức bác bỏ: “Anh đùa gì vậy, đừng đứng ở đó, lại đây!”.

Tưởng Nã nói: “Một tốp tìm kiếm ven núi, tôi xuống dốc này tìm, cứu người quan trọng hơn!” Thấy họ không cho anh xuống, anh nói thêm: “Đừng lo, tôi từng đi lính!”.

Mọi người biết hiện tại cứu người là quan trọng nhất. Dù mưa to gió lớn, họ cũng không thể chùn chân. Vì vậy sau một thoáng do dự, cảnh sát lập tức bố trí một tốp người đến con đường mà người dân trong thôn chỉ, mặt khác cử người leo xuống núi. Đối với họ mà nói, Tưởng Nã chỉ là người dân bình thường, mặc kệ anh có từng đi lính hay không, họ cũng không thể để anh leo xuống.

Xe cấp cứu và phóng viên chạy tới chân núi. Diêu Ngạn sốt ruột như kiến bò trên chảo lửa, cô cầm ô chạy ra ngoài. Người bị nạn nằm mê man được đưa lên xe cấp cứu. Diêu Ngạn chạy đến hỏi một cảnh sát: “Chỉ có một người thôi sao?”.

Anh ta trả lời: “Tạm thời mới chỉ tìm được người này. Chúng tôi đang tiếp tục tìm kiếm, cô chớ nên nóng vội!”.

Phóng viên trông thấy vậy, bèn tiến lên phỏng vấn Diêu Ngạn. Diêu Ngạn vội vàng né tránh, chạy về nhà của người dân trong thôn, thấp tha thấp thỏm chờ đợi.

Ở chỗ của Tưởng Nã lúc này, anh giữ dây cứu sinh giúp cảnh sát. Dưới núi tối om, ánh đèn pin chỉ có thể chiếu sáng sơ sơ.

Mưa từ từ nhẹ hạt, cảnh sát vội vã mang đèn chiếu sáng tới giúp, sườn núi sáng lên tức khắc. Họ chỉ thấy cây cối rậm rạp, cánh sát đang leo xuống dường như chìm nghỉm trong đó. Mỗi bước chân xuống dưới của anh ta đều khiến người chứng kiến sợ thót tim, dây thừng thỉnh thoảng lại rung mạnh.

Ở phía khe suối, nước chảy xiết, địa thế tương đối bằng phẳng nhưng đi được ba mét, phía trên bọt tung trắng xóa, thác nước ầm ầm đổ xuống. Người dân trong thôn nói: “Ở đây nước chảy rất mạnh, lên trên đó lại càng dốc!”.

Trong lúc nói chuyện, họ thoáng thấy một người nằm trên tảng đá giữa thác nước và suối, họ liền chiếu đèn pin thẳng đến đó. Thác nước và mưa xối ầm ầm xuống mấy tảng đá bên dưới, người đó trôi theo dòng nước, họ vội vàng tiến lại gần.

Khung cảnh dưói chân núi bắt đầu hỗn loạn. Cảnh sát, phóng viên và hơn mười người dân trong thôn vây quanh xe cấp cứu. Một phóng viên mặc áo mưa, giơ micro phỏng vấn. Cảnh sát nói: “Một người rơi xuống khe suối, nước đẩy anh ta đi một quãng thì chúng tôi mới tìm thấy. Còn người khác ngã xuống vách núi được cây chặn lại”.

Phóng viên hỏi: “Chỉ có ba khách du lịch mắc kẹt trên núi?”.

Cảnh sát lắc đầu: “Còn một người nhưng chúng tôi chưa tìm thấy. Mọi người đang dốc toàn lực tìm…”.

Nhìn hai khách du lịch hôn mê được đưa lên xe cấp cứu, đôi mắt ngỡ ngàng của Diêu Ngạn nhòe nước, chân cô mềm nhũn suýt ngã xuống đất. Người dân trong thôn vội vàng đỡ cô, kéo cô về lại nhà.

Diêu Ngạn vịn khung cửa thẫn thờ nhìn bên ngoài. Mưa đã tạnh, hiên nhà nhỏ nước tong tong. Chân trời sáng bừng, gió mát dìu dịu thổi đến.

Hai chân cô tê cứng, muốn bước cũng bước không nổi. Cô nhìn một nhóm cứu hộ đang tiến lại gần, vẻ mặt họ nặng nề, không chút niềm vui hiện lên.

Tưởng Nã ướt rượt bước đến. Mặt trời sau cơn mưa dịu dàng không gì sánh được, quầng sáng nhàn nhạt xoa nhẹ chiếc cằm lún phún râu của anh.

Diêu Ngạn vô hồn nhìn anh, miệng cô mở to nhưng không phát ra nổi âm thanh. Tưởng Nã dang tay muốn ôm cô nhưng thấy người mình đang ướt sũng, anh lại thả tay xuống. Anh rút một miếng vải đỏ trong túi quần đưa Diêu Ngạn, hỏi cô khe khẽ: “Quần áo Từ Anh mặc là màu này?”.

Diêu Ngạn trợn tròn mắt, gật đầu lia lịa, âm thanh tràn ra khỏi cổ họng cô khô khan khản đặc: “Màu này. Cô đâu?”.

Tưởng Nã nín thinh nhét miếng vải vào túi, anh quệt tay ướt nước vào quần, vuốt mái tóc rối bù của cô: “Mảnh vải này tìm được trên một cành cây gãy ở vách núi, dưới đó là suối và thác, tối qua mưa lớn, nước chảy rất xiết”.

Anh còn chưa nói hết, nước mắt của cô đã tuôn trào, nhưng dường như cô không hề hay biết, mắt cô vẫn dõi nhìn về hướng đỉnh núi xa xa. Mặt trời nhô lên trên nền trời trong trẻo, ngọn núi được gột rửa cả đêm trông vẫn tĩnh lặng nhưng tràn đầy sức sống.

Đội cứu hộ nghỉ ngơi một chút, rồi tiếp tục tìm kiếm xung quanh. Trời tạnh mưa, đi lại dễ dàng, tầm nhìn rõ ràng, thoáng cái họ đã tìm hết một vòng.

Dưới khe núi là một hồ nước rộng và sâu. Đội cứu hộ chia làm ba tốp, một tốp chèo thuyền trục vớt, một tốp tiếp tục tìm ở lối đi lên núi, tốp còn lại quan sát bên trong núi, không bỏ qua bất cứ ngóc ngách nào. Thế nhưng khi mặt trời sắp lặn xuống núi, họ vẫn không tìm được gì.

Cả ngày Diêu Ngạn chưa hề ăn uống, mắt cô thâm quầng, Tưởng Nã ép cô về khách sạn.

Các đồng nghiệp đã về hết, Tưởng Nã xách hành lý của cô, dẫn cô lên phòng cao cấp. Diêu Ngạn ngơ ngơ ngác ngác để anh kéo đi. Tài xế đẩy hành lý theo sau Thẩm Quan nhìn thấy hai người Tưởng Nã, ông ta gật đầu đi đến thang máy. Thẩm Quan nhìn Diêu Ngạn chằm chằm: “Chuyện gì vậy?”.

Tưởng Nã sờ chiếc cằm lún phún râu của mình, anh cười: “Không có gì. Thẩm tổng về à?”.

Thẩm Quan chăm chú nhìn Diêu Ngạn, thấy cô im lặng nghiêng đầu, anh ta thu hồi ánh mắt, cười nói: “Đúng vậy. Chừng nào Tưởng tổng về?”.

Tưởng Nã ôm Diêu Ngạn vào lòng: “Chúng tôi ở chơi thêm vài ngày, chưa về vội!”.

Thẩm Quan gật đầu, bước đến thang máy.

Về phòng cao cấp, Tưởng Nã vào mở nước nóng, dỗ Diêu Ngạn đi tắm. Môi cô tái nhợt, cánh tay cô lạnh buốt nổi đầy da gà.

Cô vùi mình vào nước, Tưởng Nã cũng chui vào kỳ cọ cho cô. Diêu Ngạn mệt đừ người, mặc Tưởng Nã muốn làm gì thì làm. Một lát sau hai người tắm xong, Tưởng Nã bế cô về giường, quấn kín chăn cho cô, anh nói: “Em muốn ăn gì?”.

Diêu Ngạn lắc đầu, hai mắt cô trống rỗng.

Tưởng Nã hôn lên trán cô, gọi điện thoại đặt đồ ăn. Một lát sau, anh bưng cháo đến trước mặt Diêu Ngạn.

Hơi cháo nóng hổi xông lên mí mắt run run của Diêu Ngạn, cô nắm vạt áo của anh, giọng cô khản đặc cất lên: “Anh nghĩ cô Từ có gặp chuyện chẳng lành không?”.

Tưởng Nã múc cháo đút cho cô ăn: “Ngày mai, đội cứu hộ sẽ tìm tiếp. Qua hết ngày mai rồi tính!”.

Diêu Ngạn há miệng, nuốt cháo xuống, nhưng mắt cô ngân ngấn lệ, nhận không ra mùi vị của cháo.

Tưởng Nã đút cô ăn xong, mới ăn đến đồ của mình. Anh cầm bát đũa ra ngoài phòng ngủ, rút di động màn hình tối thui ra xem.

Qua một ngày một đêm, điện thoại đã ráo nước.

Tối qua, di động được cỏ dại che chắn nhưng vẫn ướt nước mưa, không biết nó còn dùng được hay không. Tưởng Nã lắp pin vào rồi mở máy. Một lát sau, màn hình sáng lên nhưng màu sắc hơi thay đổi, có vẻ như cần được sửa chữa.

Tưởng Nã lục tìm lịch sử điện thoại nhưng trống không. Anh lại tìm đến lịch sử cuộc gọi, số điện thoại của Diêu Ngạn bỗng xuất hiện trên màn hình. Thời gian của cuộc gọi cuối cùng là sáu giờ chiều ngày hôm qua, kéo xuống phía dưới là chuỗi các cuộc gọi nhỡ, chỉ có một cuộc gọi được nhận hơn mười giây, chính là số điện thoại lạ ở Quảng Châu.

Một bóng mờ bất ngờ xuất hiện trước mặt anh, anh ngước đầu lên. Diêu Ngạn dựa cửa phòng ngủ, ngây người nhìn di động trong tay Tưởng Nã.

Bóng đêm mênh mang, hơi đất xông lên nồng nặc báo hiệu một cơn mưa lớn sẽ trút xuống lần nữa. Tưởng Nã xoay điện thoại trong tay, nhếch miệng nói: “Em không ngủ à?”.

Diêu Ngạn chầm chậm bước từng bước về phía Tưởng Nã, im lặng xòe lòng bàn tay, Tưởng Nã mỉm cười, đặt điện thoại vào tay cô.

Diêu Ngạn dè dặt mở điện thoại, nhìn đến một chuỗi dài các cuộc gọi nhỡ, mắt cô thoáng thay đổi.

Thêm Bình Luận