Cuộc Chiến Chinh Đoạt

9.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cuộc sống của Diêu Ngạn cứ ngày ngày trôi đi trong bình lặng, mong muốn lớn nhất của cô chỉ là cố gắng chăm chỉ kiếm tiền, làm tròn trách nhiệm báo hiếu cha mẹ. Mùa hạ oi bức năm ấy, mặc cho bố mẹ phả …
Xem Thêm

Tưởng Nã nằm xuống, anh kéo chăn, nhắm mắt nói: “Ngủ đi em. Lát nữa, anh dẫn em đi ăn tối”.

Diêu Ngạn nhỏ giọng “ừm”, nhắm mắt nắm chặt điện thoại di động. Một lát sau, cô tung chăn ngồi dậy, khoác đồ đi vào nhà vệ sinh.

Diêu Ngạn gọi điện thoại, chuông reo ba tiếng thì bên kia có người nghe máy. Từ Anh hỏi: “Lúc nãy em gọi cô à?”.

Diêu Ngạn sừng sốt: “Không ạ”.

Từ Anh vừa nói vừa cười: “Ờ, không sao. Đúng rồi, hôm nay em không về à?”.

Diêu Ngạn che điện thoại di động nói nhỏ: “Em mua vé máy bay rồi nhưng trời mưa lớn, chuyến bay bị hủy.” Cô nghe bên kia điện thoại cũng có tiếng mưa giống như đang ở gần cô. Diêu Ngạn lấy làm lạ hỏi bà: “Cô Từ, cô đang ở đâu? Cô còn ở ngoài sao?”.

Từ Anh nói: “Cô định đi leo núi ngắm cảnh, nào ngờ leo đến giữa chừng thì gặp trời mưa”.

Diêu Ngạn nhíu mày: “Cô đang leo núi ạ?”.

Từ Anh mỉm cười: “Ngày mai đi rồi, cô muốn cảm nhận non sông quý báu của tổ quốc. Em không biết đâu, ở đây rất đẹp, chưa ai khai phá, nhiều người đi du lịch đều thích đến đây. Nếu em ở thêm một ngày, em có thể tới đây leo núi. Chỗ này cao hơn cả Nam Giang, phong cảnh lại đẹp nhưng đường xá hơi dốc, cô nhá… á…”.

Từ Anh bỗng nhiên hét thất thanh. Diêu Ngạn hoảng hốt, cô vội gọi: “Cô Từ?”.

Âm thanh bên kia đột nhiên hỗn loạn như tiếng vật nặng nện mạnh xuống đất, chỉ có điều âm thanh đó bị lẫn vào với tiếng mưa to nên rất khó phân biệt.

Tiếng hét thất thanh của Từ Anh giống như quanh quẩn bên tai Diêu Ngạn, cô nghe rõ ràng tiếng Từ Anh kêu cứu, Diêu Ngạn hoảng loạn hét vào trong điện thoại: “Cô Từ, cô Từ, cô nói gì đi!”.

Diêu Ngạn gọi mãi nhưng đầu dây bên kia dần trở nên yên lặng, chỉ còn vọng lại tiếng mưa rơi không dứt bên tai. Cơ thể cô cứng ngắc như hóa đá.

Cô bỗng hoàn hồn, lao ra khỏi nhà vệ sinh. Tưởng Nã đang nhìn chằm chằm cửa nhà vệ sinh, trông thấy cô bất ngờ đi ra, anh không khỏi sửng sốt. Diêu Ngạn mặt mày trắng bệch, nhặt đồ lên thay, không quan tâm sự hiện diện của Tưởng Nã.

Tưởng Nã vội vàng nhảy xuống giường mặc quần áo, anh nói: “Em đi đâu, anh đưa em đi!”.

Diêu Ngạn run tay cài cúc quần mãi không được, Tưởng Nã túm lấy, bình tĩnh cài giúp cô. Diêu Ngạn ngước lên nhìn khuôn mặt góc cạnh của anh. Anh trầm ổn cao lớn, giống như không khó khăn cản trở nào quật ngã được anh. Cô khàn khàn nói với anh: “Cô Từ ở trên núi đột nhiên hét lên, sau đó cô la hét cầu cứu, rồi điện thoại di động của cô không gọi được nữa. Em muốn báo cảnh sát!”.

Đôi mắt Tưởng Nã thoáng thay đổi, anh dẫn cô rảo bước ra ngoài.

Cơn mưa bất thình lình trút xuống, càn quét thành phố Quảng Châu. Làn mưa giăng kín bầu trời, che lấp thái dương, chảy siết thành dòng đổ về phía rãnh thoát nước.

Qua điện thoại, Từ Anh không nói cô biết bà ở ngọn núi nào, Diêu Ngạn chỉ có thể miêu tả với cảnh sátChưa ai khai phá, nhiều khách du lịch đều muốn đến ngọn núi đó”.

Cô cố gắng bình tĩnh ngẫm nghĩ: “Trưa nay mười hai giờ rưỡi, tôi và cô Từ gặp nhau.” Bắt đầu tính toán vị trí và thời gian tạm biệt, trước khi trời đổ mưa chỉ hơn hai giờ đồng hồ, ngọn núi nào có thể đến được trong vòng hai giờ đi xe chính là mục tiêu.

Tưởng Nã nghe cô nói, anh nghiêng đầu nhìn Diêu Ngạn. Cảnh sát mở máy vi tính tìm kiếm, xác định được vài địa điểm. Cùng lúc này có khách du lịch gọi báo trời mưa lớn làm vài người đi chung với anh ta kẹt lại trong núi. Xe cảnh sát lập tức xuất phát đến điểm khách du lịch báo tin.

Diêu Ngạn căng thẳng leo lên xe băng qua màn mưa. Tưởng Nã nắm chặt tay cô, từ đầu tới cuối anh chỉ im lặng, không nói tiếng nào.

Mưa to như trút nước, mây đen bao phủ khắp nơi. Sét đánh ầm ầm nhấn thành phố vào màn mưa tối tăm.

Cảnh sát phòng cháy chữa cháy cũng tới chân núi. Người dân trong thôn tốt bụng chủ động gia nhập đội ngũ cứu hộ. Cảnh sát thấy Diêu Ngạn muốn đi theo, đối phương nhanh chóng ngăn cản: “Phụ nữ không nên lên núi!”.

Diêu Ngạn không muốn, cảnh sát hét lên: “Có tới ba người mắc kẹt trên núi, không ai có thời gian trông chừng cô. Cô đừng cản trở chúng tôi cứu người!”.

Diêu Ngạn cắn môi. Tưởng Nã rốt cục cũng mở miệng: “Em đến nhà của người trong thôn ngồi đợi, anh đi cùng họ!”.

Diêu Ngạn vẫn không nhúc nhích, Tưởng Nã nhấn vai cô: “Nghe lời. Em không xem tin tức à? Những người đi du lịch gặp chuyện không may lần nào cũng được cứu ra an toàn!”.

Diêu Ngạn lắc đầu, cô ngân ngấn nước mắt, cụp mi. Từ Anh không phải khách du lịch, cũng không gọi cảnh sát cầu cứu như khách du lịch, bà chỉ hét lớn rồi im bặt.

Cô nhìn đội cứu hộ đã sẵn sàng xuất phát, nói giọng khàn khàn: “Anh nhớ nhìn kỹ vách núi, sườn dốc. Cô Từ mặc đồ màu đỏ, anh phải nhìn cho kỹ!”.

Tưởng Nã ôm cô, anh vỗ đầu cô, nói khẽ: “Anh biết, em ngoan ngoãn ở đây đợi anh!”.

Đội cứu hộ xông vào màn mưa lên núi chống lại cơn thịnh nộ của Thượng đế, cố gắng tìm người. Nước mưa xối xả cắt ngang luồng sáng của đèn pin, con đường đằng trước vô cùng gồ ghề, cây dại rậm rạp che hết lối đi. Nước mưa làm bùn đất mềm nhũn dính bết, mỗi lần giẫm xuống lại phải tốn sức nhấc chân cao lên. Bùn lầy nhem nhuốc dưới đế dính đầy lên mặt giày khiến mỗi bước đi càng trở nên nặng nề, đường lên núi xa tít tắp không thấy điểm dừng.

Diêu Ngạn ngồi lại nhà của một người trong thôn. Côn trùng bay là là, cô ngẩn ngơ nhìn ly nước, các ngón tay cô cuộn chặt đỏ ửng. Một người tiến đến an ủi cô: “Bạn cháu nhất định không sao, cháu đừng lo lắng. Thanh niên trai tráng hay đến đây leo núi, chưa có người nào gặp chuyện không may!”.

Diêu Ngạn gật đầu, nở nụ cười miễn cưỡng: “Cháu cảm ơn!”.

Tưởng Nã băng qua làn mưa tiến lên trước cùng đội cứu hộ. Dưới áo mưa, gương mặt anh ướt đẫm. Lá cây xung quanh rơi rụng khắp mặt đất.

Đội cứu hộ lên tới đỉnh núi. Mọi người mệt nhoài, cất giọng gọi lớn nhưng tiếng mưa xối xả hòa tan giọng nói đến mức không thể nghe thấy.

Cảnh sát nói: “Ở chỗ này. Điện thoại di động của họ không liên lạc được nữa rồi. Tìm kỹ khu vực này!”.

Mọi người tản ra xung quanh, cẩn thận giẫm lên mặt đất trơn trượt. Họ vừa lật tìm trong bụi cỏ rậm rạp, vừa tiếp tục gọi lớn.

Một người đột nhiên hét lớn: “Tìm thấy rồi! Tìm thấy rồi!”.

Tưởng Nã lập tức đi tới, đẩy mấy người đứng chắn đường chen vào trong. Hướng mắt xuống hàng thông cao vυ"t phía dưới, anh thấy một người hôn mê bất tỉnh đang nằm ở đó.

Cảnh sát nói: “Đã tìm được một người. Tiếp tục tìm kiếm!”.

Tưởng Nã giúp cảnh sát đỡ người đó dậy, rồi tới chỗ khác tìm kiếm.

Ngọn núi này gập ghềnh dựng đứng, không cẩn thận sẽ trượt chân ngay. Leo vào chiều tối thiếu ánh sáng lại càng nguy hiểm. Tưởng Nã giơ đèn pin, tản ra theo mọi người, tới một vách núi khác, vừa đi được hai bước, tảng đá bên cạnh đột ngột rung chuyển. Mưa lớn làm bùn đất nhũn ra, rễ cây lỏng lẻo, mưa chút xuống không ngừng khiến tảng đá chịu không nổi lăn xuống vách núi làm mặt đất bùn lầy dưới chân cũng chao đảo theo.

Tưởng Nã nhìn cây thông được tảng đá che chắn ban nãy trở nên nghiêng vẹo bên vách núi. Cỏ dại mọc quanh gốc cây bị thứ gì đó đè nặng, anh tiến lại gần nhặt được một chiếc di động màn hình tối thui.

Cảnh sát cũng bước qua chỗ Tưởng Nã. Nhìn tảng đá lăn xuống và điện thoại di động trên tay Tưởng Nã, anh ta hỏi: “Sao vậy?”.

Tưởng Nã xoay người lại. Trong bóng tối không nhìn rõ vẻ mặt của anh nhưng giọng anh lạnh như băng: “Có lẽ đã có người rơi xuống đó”.

Mưa to tầm tã, đỉnh núi phía xa xuất hiện vài tia sáng mờ nhạt, nháy mắt lại biến mất vào rừng cây rậm rạp.

Người trong thôn quen ngủ sớm, giờ này đã ngáp ngắn ngáp dài. Thấy nước trà nguội ngắt, bà lão cố làm bản thân tỉnh táo đi vào rót trà, rồi không quên quay sang hỏi Diêu Ngạn có muốn ăn tối hay không. Diêu Ngạn cảm ơn, khước từ lòng tốt của bà lão. Tâm tư của cô phiêu lãng về nơi xa xôi.

Núi cao hiểm trở, đội cứu hộ sắp xếp lại lần nữa. Mưa ngày càng nặng hạt, họ chỉ mới tìm được một người, chưa có manh mối về những người khác. Bây giờ vừa thăm dò thêm được một chút tin tức nhưng đêm khuya mưa lớn, vách núi dốc đứng, nguy hiểm luôn luôn rình rập.

Thêm Bình Luận