Cuộc Chiến Chinh Đoạt

9.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cuộc sống của Diêu Ngạn cứ ngày ngày trôi đi trong bình lặng, mong muốn lớn nhất của cô chỉ là cố gắng chăm chỉ kiếm tiền, làm tròn trách nhiệm báo hiếu cha mẹ. Mùa hạ oi bức năm ấy, mặc cho bố mẹ phả …
Xem Thêm

Mấy anh em ít khi thấy Tưởng Nã tức giận. Đa phần anh chỉ nghiêm mặt dọa họ, bây giờ nhìn anh khua gậy như muốn gϊếŧ người, họ sợ hãi, không dám tiến lên ngăn cản.

Tưởng Nã quất liên tục mười cái làm tên mập kia thở thoi thóp. Lúc này anh mới nhấc chân đẩy ông ta lên, mặt mũi ông ta bẩm tím, anh ra lệnh cho đàn em: “Mấy chú tiếp tục, đừng đánh hắn ta chết là được!”.

Mấy anh em hưng phấn xông lên, cầm gậy đánh lia lịa.

Tiếng rên đau, tiếng đánh đấm thùm thụp vang dội bên ngoài. Tưởng Nã uống một ngụm nước cho hạ hỏa, nằm xuống ghế sofa gọi điện.

Dương Quang nhận điện thoại: “Anh Nã!”.

Tưởng Nã nói: “Tên mập phóng hỏa ở chỗ tôi. Lát nữa, chú báo với người chú gài bên cạnh lão Hắc!”.

Tưởng Nã nói sơ sơ, Dương Quang chợt vỡ lẽ, anh ta cười ha hả: “Kế hay. Được, em làm ngay!”.

Tưởng Nã mỉm cười gác máy. Anh hài lòng gác chân lên bàn, bên tai là tiếng đánh đấm gián đoạn nhưng không còn nghe thấy tiếng la đau đớn, có vẻ như tên mập kia đã ngất xỉu.

Diêu Ngạn bận túi bụi. Lúc thì cô ở phòng nghiên cứu thống kê số liệu, lúc lại chạy đến phòng ngoại thương xác nhận công việc với đối phương. Đến khi trời tối đen cô mới tan sở, đi chợ mua thịt về nhà cô họ.

Cô họ đã nấu cơm, chờ Diêu Ngạn đi làm về. Diêu Ngạn xin lỗi: “Hôm nay, công ty con nhiều việc, con phải tăng ca”.

Cô họ đi vào bếp xới cơm, bà vừa cười vừa nói: “Cô biết con bận mà. Mẹ con nói ngày kia con đi Quảng Châu công tác? Giỏi quá. Mới đi làm mà được đi công tác rồi”.

Diêu Ngạn mỉm cười, bê cơm giúp cô họ. Bà Diêu lại hâm nóng canh, nhìn bà khá vui vẻ.

Sau khi ăn xong, Diêu Ngạn dạy em họ làm bài tập, còn bà Diêu và Diêu Yên Cẩn sắp xếp đổ đạc trong phòng ngủ.

Mặc dù đồ đạc trong nhà đã cháy hết nhưng mấy ngày nay cũng sắm sửa thêm được một số quần áo và đồ dùng cần gói ghém, cô họ lục ra máy sấy và quạt, nói họ phải mang theo.

Diêu Ngạn canh chừng em họ làm xong bài tập, cô đi tắm rửa nhưng cũng không thể ngủ ngay, cô đợi ông Diêu và dượng lái xe trở về.

Thức đến rạng sáng, cô ngáp ngủ vào bếp hâm nóng thức ăn. Khi ông Diêu và dượng đã ăn uống no nê, cô rốt cục cũng nằm xuống ghế sofa nghỉ ngơi.

Trung lộ Lý Sơn tĩnh lặng trong đêm đen. Lúc này, đám động vật hoạt động về đêm thoải mái chạy qua chạy lại trên đường mà không sợ bị xe cán ngang.

Cổng công ty vận chuyển hàng hóa đóng chặt, bên trong lặng ngắt, chỉ có tòa nhà nhỏ phía sau còn sáng đèn rồi cũng tắt ngúm.

Hai người đàn ông lén lút lò dò ngoài cổng, nhìn công ty vận chuyển hàng hóa tối đen, họ nắm cổng sắt, nhanh nhẹn leo vào trong.

Họ phân công rõ ràng, tìm kiếm hai bên trái phải. Một người gọi khẽ: “Ở đó!”.

Bãi đất trống đậu xe có hai cây cổ thụ. Tên mập bị trói bằng dây thừng và xích sắt ngồi dựa người vào cây cổ thụ, miệng ông ta còn ngậm một cục vải.

Hai người đi đến bên đó, nhìn thấy bộ dạng thảm hại của tên mập, ông ta mặt mày sưng húp bầm tím, qua ánh sáng mờ mờ cũng có thể nhận ra mặt ông ta hoàn toàn biến dạng.

Họ đưa mắt nhìn nhau, cắt dây thừng, sờ soạng cởi xích sắt, đỡ tên mập đang mê man kia dậy đi ra ngoài cổng sắt.

Hơn hai giờ sau, họ về đến Nam Giang. Tên mập mơ màng tỉnh lại, liếc thấy tình cảnh của bản thân thay đổi, ông ta tức tốc kêu cứu.

Hai người kia ngoảnh mặt làm ngơ. Đến chỗ ở của Hắc lão đại, họ lôi tên mập xuống xe, kéo vào bên trong.

Hắc lão đại nằm trên ghế sofa uống cafe, trong tay ông ta là một nắm bột màu trắng. Ông ta uống cạn cafe, cầm bột phấn hít mạnh. Tất cả bột phấn cuốn vào mũi ông ta, ông ta đứng bật dậy, thở dài hai tiếng, bờ vai rung lên. Ông ta đi tiếp vài bước, mặc kệ tên mập giãy giụa trên mặt đất.

Một lát sau, Hắc lão đại dừng lại bên ghế sofa, ông ta nhắm mắt cảm nhận dư vị, mở miệng ra nói: “Không còn nguyên chất như hồi trước”. Không chờ đàn em lên tiếng, máu huyết trong người ông ta sôi sục không chỗ trút ra, ông ta thuận tay vơ lấy ngọn đèn đập lên đầu tên mập.

Tên mập chỉ kịp “hự” một tiếng trán đã bê bết máu. Hắc lão đại cực kỳ giận dữ: “Bán đứng tao? Chán sống!” Nói đoạn, ông ta đập mạnh hơn, ngọn đèn vỡ nát, mặt mũi tên mập đầy máu me, trông vô cùng thảm hại.

Trong lúc này, Tưởng Nã nhàn nhã bước đến tán cây, khom lưng nhặt xích sắt và dây thừng, anh nhếch mép nói với bên kia điện thoại: “Người đưa đi rồi, báo cảnh sát!”.

Bên kia điện thoại không lên tiếng, lập tức dập máy.

Tưởng Nã duỗi thẳng lưng, anh cười nhìn mặt trăng. Anh bỗng cảm thấy trống trải, nhớ Diêu Ngạn vô cùng.

Hắc lão đại càng đánh càng hăng, ông ta không còn kiểm soát được bản thân. Tên mập ngắc ngoải, thở thoi thóp. Đàn em trông thấy hết sức kinh hãi. Tuy họ làm nhiều chuyện xấu nhưng cũng chưa từng đánh chết người. Nếu không thì bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị cảnh sát tóm cổ, không ra được nữa.

Trong lúc đàn em muốn khuyên can, phía sau đột nhiên dội lên tiếng phá cửa. Một giọng nam vang vang truyền đến: “Cảnh sát đây, tất cả đứng im!”.

Khu biệt thự trở nên ồn ào dưới màn đêm tĩnh lặng. Xe cấp cứu và xe cảnh sát cùng tới, tiếng còi vang khắp phía đông thành phố Nam Giang.

Mãi đến bình minh, Thẩm Quan mới nhận được tin tức. Tài xế tới báo cáo với anh: “Rạng sáng hôm nay, Hắc lão đại bị tóm ở Nam Giang. Ông ta hít ma túy và cố ý gây thương tích cho người khác”.

Thẩm Quan cau mày. Tài xế nói: “Tối qua họ cứu tên mập đó khỏi chỗ sếp Tưởng, rồi đánh ông ta sống dở chết dở trong biệt thự.” Tài xế tiếp tục: “Nhưng sếp Thẩm, lúc họ cứu tên mập ra nghe nói bên sếp Tưởng đã đánh ông ta bán sống bán chết rồi”.

Thẩm Quan cong môi nói: “Ông thấy thế nào?”.

Tài xế mỉm cười: “Đúng là rất thông minh. Sếp Hắc cũng mắc bẫy của anh ta”.

Thẩm Quan cười cười: “Mặc kệ lão Hắc. Tranh thủ lúc này, chúng ta đẩy nhanh tiến độ, đến lúc đó làm quen với người họ Dương kia. Còn nữa tìm người dọn dẹp chỗ lão Hắc, để tâm xem ông ta hút cái gì!”. Anh ta lại nhíu mày suy tư.

Trời sáng, Diêu Ngạn và bà Diêu mang đồ đạc đã dọn hơn phân nửa sang nhà mới.

Sắp xếp ngay ngắn nồi niêu xoong chảo xong, Diêu Ngạn lại trải ga giường, để đồ rửa mặt vào nhà vệ sinh. Nhìn không gian vuông vức chật hẹp, cô bỗng lặng người.

Bà Diêu đi tới cửa nhà vệ sinh, rướn người vào xem xét, bà nói nhỏ: “Chỗ này làm sao tắm đây, xoay người còn không được”.

Diêu Ngạn cười, cô nói với bà Diêu: “Bây giờ mẹ biết mẹ béo rồi sao? Con đã nói người có tuổi phải chú ý ăn uống, mẹ lại không nghe con”.

Cơ mặt của bà Diêu giãn ra: “Biết rồi biết rồi, dọn dẹp tiếp thôi. Con mau mau lên để còn đi làm”.

Cửa sổ mở thông thoáng suốt từ đó tới giờ, mùi sơn cũng phai đi ít nhiều, bà Diêu không chờ nổi nữa, bà định ngày mai dọn thẳng sang đây.

Diêu Ngạn dọn dẹp, lau sạch sẽ mọi nơi. Phòng nhỏ chỉ đủ để một giường đơn. May mắn là ngày mai cô đi công tác, không cần ngủ chung với Diêu Yên Cẩn. Nếu không hai người cùng chen chúc trên giường, không biết có chịu nổi không nữa,

Diêu Ngạn bận tíu tít suốt ngày, cô ở trong phòng nghiên cứu vừa gọi điện vừa gửi fax, không có lúc nào đế ngơi nghỉ. Tưởng Nã mời cô đi ăn, cô cũng từ chối: “Không được thật mà. Ngày mai, em phải đi hội chợ Canton, mà bây giờ em còn cả đống việc chưa làm xong”.

Tưởng Nã bất ngờ: “Tại sao em lại đi hội chợ Canton? Đi mấy ngày?”.

Diêu Ngạn tính toán thòi gian: “Khoảng năm sáu ngày gì đấy”.

Tưởng Nã bực bội: “Đi một mạch năm sáu ngày? Em bỏ anh một mình ở đây hả?”.

Diêu Ngạn nửa cười nửa mếu dỗ dành anh hết nước hết cái. Sau khi gác máy, cô vẫn không thể tin được, quay mặt vào máy vi tính cười khúc khích.

Buổi tối, Tưởng Nã tiếp tục gọi điện quấy rầy cô. Giọng nói trầm trầm của anh đều đặn vang lên, anh dặn dò Diêu Ngạn đừng làm việc quá sức, nói cô buổi tối ngủ ở khách sạn nhớ khóa cửa kỹ. Đến cuối cùng anh như có điều gì muốn nói nhưng không sao mở miệng được. Diêu Ngạn cảm thấy anh hơi lạ: “Anh sao vậy? Anh muốn nói gì nữa?”.

Thêm Bình Luận