Cuộc Chiến Chinh Đoạt

9.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cuộc sống của Diêu Ngạn cứ ngày ngày trôi đi trong bình lặng, mong muốn lớn nhất của cô chỉ là cố gắng chăm chỉ kiếm tiền, làm tròn trách nhiệm báo hiếu cha mẹ. Mùa hạ oi bức năm ấy, mặc cho bố mẹ phả …
Xem Thêm

Diêu Ngạn nhíu mày, nóng lòng muốn bắt ngay tên phóng hỏa. Sau khi ăn xong, Tưởng Nã gọi đến hỏi cô: “Buổi tối còn ngủ ở ghế sofa không?”.

Diêu Ngạn “ừm” một tiếng. Tưởng Nã không vui: “Em chưa hết bệnh. Anh đến đón em, nhân tiện nói em biết chuyện hỏa hoạn”.

Diêu Ngạn nóng ruột hỏi: “Anh điều tra ra rồi?”.

Tưởng Nã nói: “Gặp rồi nói!”.

Tưởng Nã đến, Diêu Ngạn viện cớ ra ngoài, theo anh đến công ty vận chuyển hàng hóa ở thị trấn Lý Sơn. Cô vội vàng hỏi anh: “Anh điều tra ra rồi, đúng chứ?”.

Tưởng Nã nhấn cô ngồi xuống ghế sofa, đưa laptop cho cô, anh cười cười nói: “Làm gì nhanh vậy được. Hôm nay em ngủ ờ đây, lên mạng, xem ti-vi, thư giãn tinh thần”.

Diêu Ngạn mắng anh: “Lừa gạt.” Đúng lúc đi động của cô bất ngờ có tin nhắn mới, cô lườm Tưởng Nã, lấy điện thoại ra, đọc tin nhắn đến từ một dãy số xa lạ. Nội dung vô cùng đơn giản: Lấy giúp sổ tiết kiệm, không có xưng hô, không có tên nhưng cô lại run bắn mình.
Chương 12
Tưởng Nã hỏi cô bằng giọng hiếu kỳ: “Em sao thế?”.

Diêu Ngạn cất điện thoại, cô thản nhiên nói: “Không có gì. Anh không điều tra ra, tôi đi về”. Thấy Tưởng Nã không vui, cô lại nói: Tôi phải chăm sóc mẹ và chị, không thể ngủ ở đây”.

Tưởng Nã không muốn để cô đi: “Ghế sofa làm sao ngủ được? Em muốn đi bệnh viện nữa hả? Hôm nay ngủ ở đây, sáng mai anh đưa em về, em dưỡng sức trước đi”.

Hai đêm nay, quả thực Diêu Ngạn ngủ không ngon, trong lòng cô ngổn ngang tâm sự, ghế sofa lại nhỏ hẹp, không thể cựa quậy, cô cứ không ngừng mơ linh tinh, lòng bồn chồn không yên. Cô không thay đổi được chủ định của Tưởng Nã, cổ họng cô nói vài câu lại đau buốt cô ho khù khụ, mặt đỏ bừng. Tưởng Nã vội rót nước cho cô, anh càng không muốn để cô đi.

Diêu Ngạn đành gọi về nhà, nói dối là ở nhà đồng nghiệp. Cô họ nói: “Liệu có làm phiền người ta không con? Có tiện không?”.

“Dạ, tiện.” Diêu Ngạn uống một ngụm nước: “Chồng chị ấy đi công tác. Chị ấy ở nhà một mình, nên bảo con ở lại với chị ấy tối nay”.

Cô họ yên tâm: “Vậy cũng hay. Buổi tối để con ngủ ngoài ghế sofa, cô thấy thương con lắm. Con nghỉ ngơi cho khỏe, mẹ và chị con để cô lo, con đừng bận tậm”.

Diêu Ngạn nói một lúc rồi gác máy. Tưởng Nã cười cô: “Nói dối không chớp mắt, em diễn hay thật!”.

Diêu Ngạn cau mày, bàn về diễn xuất, cô làm sao sánh bằng Tưởng Nã. Có điều cô không muốn nói ra câu này.

Tưởng Nã bảo cô nghỉ ngơi rồi đi xuống dưới.

Diêu Ngạn nhìn cửa phòng chằm chằm, cô rút di động ra, lặng lẽ học thuộc số điện thoại, sau đó cô xóa tin nhắn. Cô lo lắng đứng dậy, đi lòng vòng trong phòng. Diêu Ngạn không kìm được, gọi điện đến số đó nhưng di động mới đổ chuông được hai tiếng, bên kia đã tắt máy không nghe. Cô bần thần nghe tiếng tút tút, tim cô đập thình thịch.

Ngồi cả buổi cũng không thấy Tưởng Nã đi lên, cô bèn đi xuống tìm anh. Cô đi đến đầu cầu thang nghe thấy từ trong bếp vọng ra tiếng choang choang, ánh lửa bùng lên phản chiếu trên cửa, cô hoảng hốt chạy vội xuống gọi: “Tưởng Nã!”.

Tưởng Nã đang cầm muôi múc canh va trúng người Diêu Ngạn, người cô lảo đảo, anh liền vội vàng đỡ cô: “Em chạy lung tung làm gì?”.

Nhìn phòng bếp ngùn ngụt khói, cô thở phào: “Anh nấu gì mà lửa lớn vậy?”.

Tưởng Nã vừa nói vừa cười: “Nấu canh cá cho em!”.

Diêu Ngạn khịt khịt mũi: “Khét rồi kìa”.

Tưởng Nã buồn phiền chạy lại bếp, anh vừa mở nắp nồi vừa nói: “Anh canh lửa không đúng làm cháy cả bên trong luôn rồi!”.

Diêu Ngạn mỉm cười mở tủ lạnh, cô lấy cá trắm đen bảo quản trong ngăn đá ra xả nước, cắt gừng, tỏi, hành lá trộn với rượu gia vị, bỏ vào nồi hấp. Cô làm liền một mạch rồi thuận miệng hỏi: “Tại sao Hiểu Lâm không có ở đây? Không phải Hiểu Lâm nấu ăn hay sao?”.

Tưởng Nã khoanh tay đứng bên cạnh nhìn theo từng động tác thành thạo của Diêu Ngạn. Nghe cô hỏi, anh nhướng cao mày tiến lại ôm cô, gác cằm lên đầu cô, anh nửa như cười lại nửa như không nói: “Hiểu Lâm nằm viện”.

Diêu Ngạn giật mình, cô xoay người nhìn Tưởng Nã. Tưởng Nã vuốt tóc cô: “Mất nết, bị Tiểu Lưu đánh cho một trận, cô ta đang nằm viện. Tiểu Lưu gọi người nhà cô ta tới dàn xếp từ từ.” Anh nhếch mép nói: “Anh mà là Tiểu Lưu, anh không bao giờ trút giận lên người phụ nữ của mình. Anh sẽ gϊếŧ chết thằng đàn ông kia, người phụ nữ đó vẫn là của anh, có chết cũng đừng hòng trốn thoát!”.

Diêu Ngạn há to miệng đờ đẫn, cô khàn giọng nói: “Dù thế nào cũng không nên thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Nói gì đi nữa cô ta cũng chỉ là phụ nữ”.

Tưởng Nã hôn cô, anh nhìn cô chăm chú và nói: “Ngoan ngoãn không phải là được ư? Chỉ cần em ngoan, anh sẽ đối xử tốt với em cả đời”.

Diêu Ngạn im lặng cụp mi, cô xoay lưng tiếp tục làm thức ăn. Tưởng Nã đứng bên phụ giúp cô một tay, anh vụng về đưa dầu, muối, tương, giấm cho Diêu Ngạn. Diêu Ngạn bỗng sặc khói bếp che miệng ho khù khụ, anh lập tức đuổi cô ra ngoài. Một lúc sau, anh lần lượt bê ba món một canh đi ra.

Từ trước đến nay, công ty vận chuyển hàng hóa đã quen gọi thức ăn bên ngoài, hiếm khi xuống bếp nấu nướng. Tưởng Nã có lòng đến tiệm bên cạnh mua những món này, anh chỉ mong Diêu Ngạn ăn ngon miệng.

Diêu Ngạn đã ăn cơm tối, cô gắp được vài miếng thì no căng bụng, cô hiếu kỳ hỏi anh: “Trong công ty của anh nuôi chó? Sao tôi chưa gặp bao giờ?”.

Tưởng Nã cười cười, anh hỏi vặn lại cô: “Em thích chó à? Nếu em thích, ngày mai anh mang một con tới cho em”.

Diêu Ngạn lắc đầu, cô hỏi lần nữa: “Con chó ngày hôm đó ở đâu ra?”

Tưởng Nã cất giọng bình thản: “Chó nghiệp vụ giải ngũ anh lấy ở Sĩ Lâm. Anh cho nó ngửi mùi của em, tìm suốt mấy giờ, liền mới tìm được nhà của cô họ em”.

Diêu Ngạn không thể tin nổi: “Anh… anh dùng chó nghiệp vụ tìm tôi?” Cô vừa ngỡ ngàng, lại vừa cảm động đến khó tả. Cô không tài nào tường tượng được Tưởng Nã lại dốc hết sức tìm cô.

Tưởng Nã đặt đũa xuống, vẻ mặt của anh hết sức nghiêm túc: “Diêu Diêu, sau này dù xảy ra chuyện gì, em cũng không được tắt máy, không được để anh tìm không ra. Em không phải trẻ con, không thể giở tính ấu trĩ. Lần này là lỗi của anh, anh không đến vào thời điểm quan trọng, không giúp được gì cho em, để em chịu ấm ức. Nhưng em không được như thế nữa, lần sau em còn làm vậy, anh sẽ để em “lĩnh hội” tính tình của anh!”.

Diêu Ngạn xới cơm, cúi đầu lầm bầm, chớp mắt để không khóc.

Ăn xong, Diêu Ngạn đi tắm rửa, rồi nằm trên giường ôm chăn ho liên tục. Tưởng Nã chuẩn bị sẵn một đống thuốc trị ho, anh kêu Diêu Ngạn chọn một loại, Diêu Ngạn tiện tay vơ lấy, anh nổi nóng: “Thuốc chuột em cũng uống à?”.

Tưởng Nã đọc hướng dẫn sử dụng của từng loại thuốc, so sánh tỷ lệ tác dụng phụ, anh chọn sirô trị ho, đút cho Diêu Ngạn uống một thìa xong, anh để sẵn một bình nước nóng trên tủ đầu giường. Xong xuôi hết, anh mới xốc chăn chui vào trong.

Diêu Ngạn dịch người: “Anh ngủ sớm vậy?”.

Tưởng Nã kéo cô vào lòng: “Hai ngày nay, anh không ngủ, hiếm lắm mới có thời gian để ngủ”.

Diêu Ngạn cọ quậy nhưng anh không thả tay, cô cũng đành thôi. Một lúc sau, trán cô túa đầy mồ hôi, cô khó chịu kêu lên: “Nóng chết mất!”.

Tưởng Nã “ờ” một tiếng, anh thoáng vén chăn lên chút xíu, tay chân vẫn siết lấy Diêu Ngạn, anh nói khẽ: “Muốn uống nước thì nói với anh, ngoan ngoãn ngủ đi”.

Anh phủ kín chăn, ôm chặt Diêu Ngạn, cô có đẩy cũng đẩy không ra.

Lúc này, Thẩm Quan vừa về công ty nước giải khát. Anh ta đi vào phòng làm việc cởϊ áσ khoác, chủ nhiệm Ngô cầm báo cáo đến. Ông ta báo lại các số liệu gần đây, hỏi Thẩm Quan việc chọn người ở hội chợ. Thẩm Quan nói: “Chỗ chúng ta thiếu người, qua hai ngày cuối tuần này, tôi quyết định sau.” Anh ta đột nhiên hỏi: “Ông từng nuôi chó bao giờ chưa?”.

Chủ nhiệm Ngô ngạc nhiên tới mức thừ người ra, ông ta đáp: “Trước đây từng nuôi”.

Thẩm Quan lại hỏi: “Mũi thính không?”.

Chủ nhiệm Ngô gật gù: “Không gì lọt qua được khứu giác của chó”.

Thêm Bình Luận