Cuộc Chiến Chinh Đoạt

9.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cuộc sống của Diêu Ngạn cứ ngày ngày trôi đi trong bình lặng, mong muốn lớn nhất của cô chỉ là cố gắng chăm chỉ kiếm tiền, làm tròn trách nhiệm báo hiếu cha mẹ. Mùa hạ oi bức năm ấy, mặc cho bố mẹ phả …
Xem Thêm

Ông cụ cau có càu nhàu, đòi tố cáo lên tòa án. Diêu Ngạn kéo ông Diêu ra một góc ít ai để ý, nói: “Bố mời ông ấy một điếu thuốc đi. Ông ấy chẳng qua chỉ sĩ diện thôi. Bố nói xin lỗi một cái là xong, coi như không có chuyện gì xảy ra”.

Ông Diêu không chịu làm theo, ông nói với vẻ tức tối: “Đang yên đang lành lại đi kiếm chuyện sinh sự”.

Diêu Ngạn hết cách, đành lấy thuốc lá trong túi quần ông Diêu, đi lại chỗ ông cụ. Cô cười nói làm hòa: “Ông ơi, ông cũng biết tính tình bố cháu không tốt, lại hay tự ái, bố cháu ngại không dám xin lỗi ông, vì vậy kêu cháu mang thuốc lá đến mời ông”. Diêu Ngạn đưa ông cụ điếu thuốc, cười nhìn ông cụ, cố gắng khơi dậy giao tình trước đây.

Ở một nơi khác, Tưởng Nã đứng dựa lan can quan sát tình hình bên dưới. Chủ phòng khiêu vũ và trung đội trường bắt tay nhau cùng ra khỏi phòng làm việc: “Tôi thật sự rất cảm ơn anh. Nếu tiện thì để trưa nay tôi mời”.

Trung đội trưởng đáp lời một cách khách sáo: “Không cần, không cần. Việc nhỏ thôi. Anh mà nói quen biết với Tiểu Tưởng sớm hơn thì đỡ rồi”. Trung đội trưởng gọi Tưởng Nã: “Tiểu Tưởng, lần này đã khiến cháu chê cười, không ngờ lại giam xe của người trong nhà!”.

Tưởng Nã quay qua cười đáp vài câu lấy lệ tiếp tục nhìn xuống dưới. Đến khi Diêu Ngạn khoác cánh tay ông cụ ra khỏi tòa nhà, anh mới thu hồi tầm mắt.

Diêu Ngạn vội vàng chạy về nhà máy nước giải khát, tóc tai lòa xòa dính hết vào má. Cô vừa lau mồ hôi chảy đầm đìa trên trán, vừa sải bước vào phòng làm việc nhưng đồng nghiệp bất ngờ cản lại: “Ôi may quá, em về thật đúng lúc. Theo chị sang tòa nhà phía đông khiêng mấy thùng đồ, chị cứ lo không ai giúp chị một tay”.

Thế là Diêu Ngạn lại thở hổn hển để chị ta lôi đi.

Khu nhà Diêu Ngạn và đồng nghiệp đến lấy đồ nằm trong cùng nhà máy, bên hông là hai dây chuyền sản xuất mới nhất; máy móc chạy ầm ầm, tiếng động cơ vận hành vọng ra rất xa. Đồng nghiệp của Diêu Ngạn giới thiệu: “Dây chuyền này bán cho một ông chủ họ Thẩm, bao gồm toàn bộ hệ thống chiết rót và đóng gói bao bì còn khuôn thổi được đặt trong góc đằng kia.” Chị ta giơ tay chỉ phía trước: “Có điều chị chưa có dịp đến chỗ sản xuất nước uống của họ, chị không rõ nó như thế nào”. Hai người vừa trò chuyện vừa đi vào tòa nhà phía đông.

Diêu Ngạn cùng chị ta leo lên mấy tầng lầu. Không gian lạnh ngắt bên trong rút đi vô số mồ hôi của Diêu Ngạn chỉ có điều gió lạnh thổi tới khiến cô nổi da gà. Diêu Ngạn chà xát cánh tay, ngước mắt nhìn về phía phòng làm việc vừa có người bưóc ra. Đồng nghiệp của Diêu Ngạn dừng chân chào hỏi, chị ta giới thiệu người kia với Diêu Ngạn. Diêu Ngạn cũng lễ phép gật đầu chào. Mắt cô lại liếc vào phòng làm việc sạch bóng mở rộng cửa. Bên trong chỉ có bàn ghế, giá sách, không hề có thêm bất cứ thứ dư thừa nào. Người đó đứng trò chuyện với đồng nghiệp của Diêu Ngạn: “Mình đến dọn dẹp phòng cho Thẩm tổng. Hai ngày nữa anh ấy từ Nam Giang đến, sau này phần lớn thời gian sẽ làm việc ở đây”.

Diêu Ngạn bất chợt dừng ánh mắt ở một ống tiết kiệm thạch cao bày trên chiếc bàn trong phòng, cô sững sờ mở miệng: “Ống tiết kiệm trên bàn…”.

Người đó cũng quay đầu nhìn lướt, vừa cười vừa nói: “À, lần trước Thẩm tổng để quên, chị không rõ”.

Diêu Ngạn nhíu mày nhìn ống tiết kiệm hết lần này đến lần khác, cuối cùng cô do dự đi theo đồng nghiệp tới nơi khiêng đồ.

Hoàng hôn buông xuống, Diêu Ngạn cũng hết giờ làm, cô cất bước ra về. Vừa đặt chân vào nhà, cô nói: “Con đã hỏi thử rồi, chỉ cần quen cảnh sát, có thể bí mật giải quyết chuyện này. Còn nếu để cảnh sát giao thông giam xe, không biết sẽ gây khó dễ đến chừng nào mới xong”.

Diêu Ngạn xới cơm ra bát, nói chuyện đầy quan tâm: “Ăn no mới nghĩ được cách”.

Cô thở dài nghĩ gần đây buôn bán cũng không tốt, chẳng biết có làm mất lòng thần phật hay không mà chuyện xui xẻo này chưa qua chuyện xui xẻo khác đã tới. Diêu Ngạn luôn miệng động viên mọi người. Trong lúc cả nhà trò chuyện, điện thoại di động của ông Diêu đổ chuông ting tang, ông nhận cuộc gọi. Mới nghe đối phương nói dăm ba câu, ông đã ngỡ ngàng hỏi: “Thật chứ?”. Không biết người trong điện thoại nói gì, ông mừng cuống quýt, nói: “Ôi! Cảm ơn, cảm ơn các anh nhiều lắm! Sáng sớm ngày mai tôi sẽ đến”.

Kết thúc cuộc gọi, ông Diêu cười nói hớn hở: “Cảnh sát giao thông bảo sáng mai đến lấy xe, chuyện tai nạn để từ từ xử lý. Đợi người bị thương đến sở cảnh sát rồi mới tính”.

Vừa trước đó, mọi người còn mặt ủ mày chau, không khí u ám bao trùm khắp nơi, ngờ đâu chớp mắt một cái đã tràn trề hy vọng. Diêu Ngạn mỉm cười nhẹ nhõm.

Hôm sau, ông Diêu đến trung đội cảnh sát giao thông lấy x. Ông cố tình mua một gói thuốc lá ngon mang theo, khom người cảm ơn ríu rít.

Cảnh sát giao thông đưa tay đỡ ông, anh ta nói: “Đừng đừng. Việc này do trung đội trưởng của chúng tôi giải quyết. Muốn cảm ơn thì cảm ơn trung đội trưởng!”.

Ông Diêu ồ lên kinh ngạc, ông lấy làm khó hiểu: “Trung đội trưởng của các anh?”.

“Đúng vậy”. Cảnh sát giao thông cười cười: “Ông cũng thật là! Quen với trung đội trưởng thì phải nói sớm, mấy chuyện vặt vãnh cần gì vướng víu lâu thế này”.

Ông Diêu cười ngượng, cố vắt óc suy nghĩ xem vị “trung đội trưởng” mà viên cảnh sát giao thông đề cập đến là ai. Về tới nhà, ông gọi điện hỏi cô họ Diêu Ngạn. Bà nói: “Có lẽ là lầm người. Anh cũng đừng hỏi linh tinh gì cả, lấy được xe là mừng rồi”.

Cũng biết trước đáp án là vậy, ông Diêu đành xem như bản thân gặp may mắn.

Tối đến về nhà, ông dừng xe tải ở bãi đất trống cách ngõ vào nhà khá xa, lo lắng nửa đêm có trộm, ông đi quanh xe vài vòng nhưng vẫn thấy không yên tâm.

Diêu Ngạn nương theo ánh trăng lê bước ra khỏi ngõ, cô xem đồng hồ, tính giờ Diêu Yên Cẩn về nhà. Cô vừa băn khoăn không biết có nên kể cho bố mẹ biết hay không, vừa không muốn bố mẹ bận tâm lo nghĩ, cô thở dài mệt mỏi. Ngước mắt lên bắt gặp ông Diêu đang loay hoay với xe tải, cô chạy tới gọi ông: “Bố làm gì vậy?”.

Ông Diêu cười, nói với cô: “Không có gì”. Ông bước tới hỏi Diêu Ngạn: “Sao con ra đây? Chị con lại đi nhảy nữa à?”.

Diêu Ngạn xoay người, khoác tay ông Diêu về nhà: “Con ra tập thể dục giảm cân nhưng hình như con tập chưa nhiều, chẳng thấy có kết quả. Hôm nào rảnh rỗi con phải theo chị đi khiêu vũ cho gầy mới được”.

Ông Diêu cười cô: “Con gầy tong gầy teo thế này mà còn muốn giảm cân?”. Ông vỗ nhẹ gáy Diêu Ngạn: “Con gái các con bây giờ, đứa nào cũng thích giảm cân, chẳng biết cái gì là đẹp!”.

Hai người, bố một câu, con một câu cùng bầu bạn với ánh trăng về nhà.

Cửa sau nhà ông cụ hàng xóm thủng một lỗ nhỏ, bà Diêu tìm thợ tới sửa nhưng bị ông cụ soi mói, đòi thay cửa cũ thành cửa mới. Cuối cùng khi mua cánh cửa mẫu mới nhất lắp vào xong, ông cụ yêu cầu bà Diêu phải thanh toán.

Bà Diêu bấm bụng trả tiền, bà mắng ông Diêu té tát, than thở ban ngày dọn hàng buôn bán vất vả, đã vậy còn chạy ra chạy vào bệnh viện mấy lần một ngày. Bà quá mức cực khổ vì nhà họ Diêu, nguồn cơn đều do xe tải gây ra.

Diêu Ngạn biết bà Diêu buồn bực nên mới ca cẩm, chứ không thật lòng oán trách cô họ. Nhưng Diêu Ngạn không yên tâm, ngộ nhỡ bà Diêu chạm mặt cô họ ở bệnh viện, bà sẽ không kiềm chế được cơn giận. Do đó, cô ôm đồm việc chăm sóc người bị thương vào mình. Hết đi làm ở nhà máy lại chạy qua bệnh viện, bận đến thở không ra hơi.

Vào mùa nước giải khát đắt khách, đơn hàng kéo về công ty ùn ùn. Công nhân phải tăng ca, ăn lương theo sản phẩm, lương làm một tuần có thế gấp đôi bình thường. Phòng nhân sự không ngừng thông báo tuyển dụng. Nhưng vì công tác tuyển dụng nửa cuối năm không được chuẩn bị tốt nên thời gian này công ty đành nước đến chân mới nhảy, ra chỉ thị kêu nhân viên hành chính xuống phân xưởng giúp đỡ. Diêu Ngạn là một trong số những người xui xẻo phải xuống phân xưởng phụ việc.

Cô không hiểu quá trình sản xuất, vì thế chỉ được giao nhiệm vụ chạy qua chạy lại đưa nhãn dán của đồ uống hoặc đến nhà kho kiểm kê hàng hóa, theo dõi Container tới lui, vận chuyển hết chuyến này đến chuyến khác.

Thêm Bình Luận