Cuộc Chiến Chinh Đoạt

9.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cuộc sống của Diêu Ngạn cứ ngày ngày trôi đi trong bình lặng, mong muốn lớn nhất của cô chỉ là cố gắng chăm chỉ kiếm tiền, làm tròn trách nhiệm báo hiếu cha mẹ. Mùa hạ oi bức năm ấy, mặc cho bố mẹ phả …
Xem Thêm

Diêu Ngạn trải vải bạt trước rồi đến vải bông, sau cùng mới bày tượng ra.

Hứa Châu Vi ở cách đó không xa, anh ta bóc lạc, ngồi tán dóc với đám đàn em. Một người hỏi anh ta: “Hôm qua họ cãi nhau thì phải? Không nói tiếng nào đã bỏ về”.

Hứa Châu Vi nhìn Diêu Ngạn bận rộn, anh ta nhíu mày: “Đừng xía vào chuyện của anh Nã. Tình cảm của anh Nã với chị dâu rất tốt!”.

Anh ta luôn miệng gọi Diêu Ngạn là “chị dâu”, cũng không để ý Diêu Ngạn bao nhiêu tuổi, dáng vẻ non nớt ra sao. Diêu Yên Cẩn mua kem về ngang qua chỗ anh ta, cô lấy làm lạ nhìn anh ta trân trối. Cô chạy đến cạnh Diêu Ngạn, chỉ về hướng mấy người Hứa Châu Vi, nói thầm: “Anh ta gọi em là chị dâu đúng không?”.

Diêu Ngạn không ngờ Hứa Châu Vi vẫn còn đi theo, cô cau mày: “Chị mặc kệ anh ta”.

Buổi tối, dọn hàng về đến nhà, cô lại ở bên ngoài làm tượng. Thời tiết mát mẻ, hàng xóm dọn ghế ra ngoài nằm, nói đông nói tây, hỏi Diêu Ngạn có người yêu hay chưa.

Diêu Ngạn dừng tay, cười đáp: “Cháu làm gì có thời gian. Chờ công việc của cháu ổn định rồi tính”.

Thím hàng xóm cười bảo: “Cháu không vội nhưng mẹ cháu nóng lòng lắm đấy. Chị cháu cũng có người yêu rồi, thiếu mỗi cháu nữa thôi”.

Ông cụ vẫy quạt hương bồ cũng góp lời: “Hai đóa hoa vàng, bé lớn đã có chỗ nương dựa, bé nhỏ từ từ cũng có. Cháu gái ông còn nhiều bạn bè độc thân, sáng sủa đẹp trai, từ nước ngoài trở về. Cháu thích kiểu nào, ông nói cháu ông giới thiệu cho.

Diêu Ngạn cảm thấy rất buồn cười: “Cháu cảm ơn ông nhưng cháu ở đâu mà chẳng lấy được chồng. Dáng vẻ cháu đâu có tồi!”.

Mấy người hàng xóm cười vang, tíu tít trêu ghẹo cô.

Tưởng Nã ngồi trong phòng làm việc nghe Hứa Châu Vi kể chuyện. Hứa Châu Vi có vẻ hả hê: “Đám người già đó nói muốn giúp chị dâu tìm người yêu. Tuy em ở xa nhưng nghe rõ rành rành. Chị dâu cũng sẵn lòng đó anh!”.

Tưởng Nã cười nhạt, trong lòng buồn bực thầm trách Diêu Ngạn vô tâm.

Trang web tìm kiếm trên màn hình xuất hiện bốn trung tâm cai nghiện ở thành phố Nam Giang, loại bỏ trung tâm cai nghiện bắt buộc trực thuộc cảnh sát, ba cái khác đều do tư nhân mở. Tưởng Nã day trán, gọi điện ra lệnh cho đàn em: “Ngày mai, bảo mấy anh em đến Nam Giang, giúp anh điều tra một người”.

Hắc lão đại đã bắt tay vào điều tra, ông ta phái đàn em đến thành phố Nam Giang. Hắc lão đại mới xưng hùng xưng bá mấy năm gần đây ở Lô Xuyên, hiển nhiên ông ta cũng có bản lĩnh riêng. Các mối quan hệ chính là điều quan trọng nhất.

Trị an ở thành phố Nam Giang rất tốt. Mặt ngoài không có băng đảng xã hội đen nhưng nhiều tụ điểm ăn chơi ngầm cần bảo kê. Chưa kể nhiều thương nhân làm ăn chân chính có vài chuyện phải khoanh tay bó gối, cần ông ta ra tay giúp.

Hắc lão đại sai đàn em tìm Dương Khải Hoài. Mấy năm qua, Dương Khải Hoài phất lên nhờ cơn sốt bất động sản. Ông ta đã tẩy sạch quá khứ từ lâu. Ít ai biết trước khi giàu sang, ông ta từng lăn lộn trong giới xã hội đen. Nhận được điện thoại của Hắc lão đại, Dương Khải Hoài cười nói: “Chuyện nhỏ nhưng tìm một người cũng không dễ dàng đâu”.

Hắc lão đại cười ha hả: “Vậy nên tôi mới cần ông giúp đỡ. Hai ngày nữa, tôi đến Nam Giang. Chúng ta từ từ ôn lại chuyện xưa!”.

Sau khi dập máy, Hắc lão đại đen mặt đá đổ ghế. Đàn em thưa chuyện: “Có người luôn đi theo trông chừng Diêu Ngạn, bọn em không ra tay được”.

Hắc lão đại tàn bạo đạp anh ta, ông ta tức giận quát tháo: “Đồ vô dụng, xử một con đàn bà thối tha mà cũng không xong!”.

Những ngày qua, ông ta như ngâm mình trong hố lửa, ông ta nuốt không trôi cục tức mà Diêu Ngạn gây ra. Sống chết gì ông ta cũng phải trả thù cho bằng được. Công an để mắt tới nhiều địa bàn của ông ta ở Lô Xuyên, tất cả mưu tính lợi ích đều trở thành công cốc. Cộng thêm Thẩm Quan kêu ông ta điều tra một người, ông ta không thể nào từ chối. Ba phía đồng loạt dồn tới khiến cơn giận của ông ta bốc cháy ngùn ngụt, ông ta nóng tính hơn thường ngày gấp hàng trăm lần, hở một chút là giơ gậy đánh người.

Hắc lão đại nghiến răng tức giận: “Tất cả đều tại con đàn bà khốn kiếp đó! Xui xẻo!”. Ông ta hung dữ cất cao giọng: “Dù có người hay không, trong vòng ba ngày nữa phải giải quyết nó cho tao. Tao không gϊếŧ nó chết, tao không mang họ Hắc!”.

Diêu Ngạn không hề hay biết nguy hiểm đang rình rập cô. Cô quét dọn nhà cửa sạch bóng, bận đến nỗi đầu óc xoay mòng mòng. Điện thoại di động không đổ chuông suốt hai ngày qua cuối cùng cũng nhận một cuộc điện thoại gọi tới từ Thẩm Quan

Thẩm Quan cười hỏi: “Ngày nghỉ của em thế nào?”.

Diêu Ngạn nhíu mày đáp: “Rất tốt”.

Thẩm Quan lại hỏi: “Em ở mãi trong nhà, không ra ngoài chơi sao?”.

Diêu Ngạn mỉm cười: “Tôi không có thời gian. Việc nhà làm mãi không hết”.

Hai người anh hỏi tôi đáp, tôi đáp anh hỏi luân phiên nhau. Mỗi câu nói ra, cô đều sàng lọc kỹ càng trong đầu, cô mệt mỏi ứng phó với Thẩm Quan. Sau khi gác máy, cô thở dài như tránh được kiếp nạn.

Gắng gượng tới ngày đi làm, Diêu Ngạn tỏ vẻ bình thản đến công ty nước giải khát. Ánh mắt của cô vô thức hướng lên tầng cao nhất, cửa sổ đóng chặt, nhìn không giống có người trong đó, khóe miệng cô trĩu xuống, ngừng hết mọi suy nghĩ lung tung.

Ngày nghỉ, các đồng nghiệp đều đi thăm người thân, đi chơi. Họ tụ tập khoe hình chụp được với nhau, thảo luận đến hội chợ tuần sau: “Giám đốc nói người ở phòng nghiên cứu chúng ta cũng phải đi. Nhiều thứ mang tính chuyên môn, người bán không nắm được, vì vậy thời gian này mọi người cần nắm vững các vấn đề nghiên cứu, soạn đủ tài liệu. Chớ để đến lúc đó người ta hỏi mà không trả lời được. Đặc biệt là tranh thủ học sơ sơ ít tiếng Anh. Đừng để đến cả chữ axit amin trong tiếng Anh nghe cũng không ra!”.

Mọi người cười nói hỉ hả chọc ghẹo nhau một trận, sau cùng mới bắt tay vào làm việc.

Diêu Ngạn bận bịu, ghi chép trình tự điều chế, sắm vai “chuột bạch” nếm thử nước trái cây trong cốc đo lường. Cô rót ra đổ vào hết lần này tới lần khác, dọn dẹp vệ sinh máy móc hơn mười lần, khó khăn lắm mới làm được một mẫu nước trái cây tạm đạt yêu cầu.

Buổi chiều, cô đến phân xưởng lấy tài liệu, các dì và các chị kéo cô lại tâm sự: “Hiểu Lâm sống chung với Tiểu Lưu thật đấy. Sáng nay, chị thấy họ đi cùng nhau. Cô ta mới vừa ly hôn thôi mà, rõ là không biết xấu hổ!”.

Diêu Ngạn lúng túng đứng cạnh, không tham gia vào câu chuyện, hồi lâu sau cô mới thoát được khỏi chỗ đó. Cô ngồi trong phòng điều khiển vừa uống nước vừa gọi điện kêu đồng nghiệp tìm kiếm một tập tài liệu.

Đồng nghiệp chạy đến trước bàn làm việc của cô lục tìm, chị ta nói: “Không có, em có chắc là mình để trong ngăn kéo không?”.

Tiếng máy móc chạy văng vẳng bên tai cô, chủ nhiệm phân xưởng đi vào, Diêu Ngạn nói với ông ta đồng nghiệp ở đầu bên kia đang tìm tài liệu. Cô lo lắng đối phương hối thúc nên nóng vội nói lớn vào điện thoại: “Chị xem trong túi em có hay không? Tìm kỹ một chút!”.

Chị ta lấy túi của Diêu Ngạn, lục lọi tập sổ sách, cầm một đống giấy kiểm tra từng tờ từng tờ.

Diêu Ngạn nói: “Chị xem em có kẹp lẫn vào xấp phiếu xuất nhập không”.

Chị ta khẳng định: “Không có.” Rồi dốc ngược cả túi làm đồ đạc linh tinh rơi đầy ra bàn.

Thẩm Quan đứng bên ngoài gõ cửa, các đồng nghiệp ngừng việc, lễ phép gật đầu: “Thẩm tổng, sao anh lại tới đây?”.

Thẩm Quan vừa cười vừa nói: “Tôi đến xem có Diêu Ngạn ở đây hay không. Tôi tìm cô ấy có việc nhưng gọi điện không được”.

Đồng nghiệp đang nói chuyện điện thoại với Diêu Ngạn kẹp di động vào cổ, chị ta chỉ điện thoại: “Tôi đang nói chuyện với em ấy. Thẩm tổng đợi một chút!”.

Thẩm Quan gật đầu, anh ta bước vào phòng, mắt vô tình lướt đến đống đồ đạc lộn xộn trên bàn và hai gói cafe màu nâu nằm lẫn trong đó.

Thẩm Quan ngẩn người nhưng anh ta lập tức thu lại ánh mắt, cầm gói cafe gần tay nhất lên xem. Nhìn sơ cũng biết nó không phải sản phẩm hiện tại của tòa nhà phía đông. Tay Thẩm Quan cứng đờ, anh ta bóp chặt gói cafe.

Thêm Bình Luận