Cuộc Chiến Chinh Đoạt

9.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cuộc sống của Diêu Ngạn cứ ngày ngày trôi đi trong bình lặng, mong muốn lớn nhất của cô chỉ là cố gắng chăm chỉ kiếm tiền, làm tròn trách nhiệm báo hiếu cha mẹ. Mùa hạ oi bức năm ấy, mặc cho bố mẹ phả …
Xem Thêm

Mây đen che kín bầu trời, côn trùng bay loạn khắp nơi, cây cỏ đứng bất động, mùi đất xộc lên mỗi lúc một nồng.

Tưởng Nã thấp thỏm trốn sau gốc cây cạnh tòa nhà. Thấy cô bình an tiếp đất, anh thở hắt ra, nghiến răng ken két: “Tính tình tệ hại, chán sống thật mà!”.

Nhìn Diêu Ngạn chạy về phía xe chở hàng màu xanh đỗ bên đường, anh xoay người đi đến bên chiếc xe con màu vàng, cúi người ngồi vào ghế lái chật hẹp, khởi động xe.

Diêu Ngạn thở phì phò leo lên xe tải, nói: “Chạy xe đi dượng.” Dượng nhấn ga, ông nhìn đường phía trước, nóng ruột hỏi: “Diêu Diêu, chuyện gì vậy con? Không phải con ở Nam Giang ư? Sao… sao lại ở đây?”.

Diêu Ngạn cau mày, nói: “Con có chút việc riêng. Dượng về đừng nói bố mẹ con biết”.

Dượng cất giọng lo âu: “Lần trước dượng cũng không nói nhưng Diêu Diêu, con còn nhỏ, dượng sợ con bị lừa”.

Diêu Ngạn mỉm cười, nói khẽ: “Không còn gì để lừa nữa rồi”. Cô đã bị anh lừa.

Xe tải chạy đến thành phố Nam Giang. Diêu Ngạn rút điện thoại trầm ngâm suy tư. Cô lại mượn di động của dượng gọi đến trung tâm cai nghiện: “Dì tôi còn ở đó không?”.

Y tá cười nói: “Dĩ nhiên, nếu không thì chạy đi đâu”.

Diêu Ngạn thở phào: “Vậy là tốt rồi.” Cô muốn gặp Từ Anh ngay tức khắc để chắc chắn bà bình an và hỏi tất cả sự thật.

Xe tải chạy xa thị trấn Lý Sơn. Vào tới đường cao tốc, sấm chớp nổi đầy trời, mưa to xối xả kéo đến.

Tưởng Nã chạy sát theo sau xe tải. Xuyên qua màn mưa, anh dường như loáng thoáng thấy hàng hóa chất cao đằng sau xe còn Diêu Ngạn ngồi bên ghế phụ lái. Anh gác tay lên cửa sổ, xoa nhẹ cằm: “Tính tình nóng nảy, kỳ quái”.

Diêu Ngạn thông minh sáng suốt nhưng đυ.ng đến người thân cô lại đánh mất lý trí, bất chấp hậu quả. Cô không muốn nói thật, Tưởng Nã cũng để cô đi, tất cả đều đúng như suy tính của anh. Nhưng anh càng nghĩ càng muộn phiền, không biết nên diễn tả cảm giác này thế nào. Xe tải màu xanh chạy xa dần dưới cơn mưa tầm tã.

Chạy khỏi cao tốc, xe tải dừng ở ven đường. Tưởng Nã cũng phanh xe, ngừng ở một bên ngã tư.

Diêu Ngạn cầm ô ra khỏi xe. Dượng nói: ”Dượng đưa con đi không phải là được ư?”.

Diêu Ngạn cười, nói: “Không cần. Dượng đừng để muộn giờ giao hàng. Con đi trước đây!”.

Lúc nhảy xuống xe tải, nước bắn khắp chân cô. Diêu Ngạn đến ngã tư đằng trước đón xe taxi, vẫy tay chào dượng.

Mưa như trút nước. Diêu Ngạn đứng nhìn xe cộ chạy trước mặt, cánh tay giơ lên của cô tê dại. Đèn đỏ chuyển màu, Diêu Ngạn thả tay xuống, cô cúi đầu nhìn mặt đường trơn ướt, váy áo cô mặc dính đầy nước, cành khô, lá rụng và rác rưởi cùng trôi về phía miệng cống tối đen.

Cô tỉnh táo lại, nhíu mày đăm chiêu.

Tưởng Nã hỏi cô tung tích của Từ Anh, Thẩm Quan cũng từng hỏi cô Từ Anh ở đâu. Không ai rõ nơi bà ở, chỉ có một mình cô biết mà thôi.

Cô mặc kệ Từ Anh sắm vai gì trong những chuyện này, cô chỉ biết chỗ bà ở hiện tại rất an toàn. Nếu đã an toàn, cô không nên phá hỏng lớp vỏ bọc che chắn này.

Cô lại giơ tay bắt xe về nhà.

Tưởng Nã tiếp tục bám theo sau, chạy đến nửa chừng, anh bỗng nhận ra điểm kỳ quái, họ lại trở về hướng đường cao tốc. Đến khi xe taxi gần tới nhà của Diêu Ngạn, anh nổi cáu đập vô lăng, nghiến răng nhìn Diêu Ngạn mở ô xuống xe. Anh vô thức mỉm cười chịu thua, thở dài một hơi: “Cô nhóc xấu tính, chuyện có chút xíu cũng không thuận theo anh!”.

Tưởng Nã cuối cùng vẫn tính toán sai lầm. Mưa tuôn xối xả, gió tạt xéo, những hạt mưa giống như có bàn tay vô hình vén lên tấm mành nước trong veo, trần xe cũng ngân vang khúc ca của mưa.

Anh nhíu mày dựa ra sau, tay gõ lên vô lăng, thầm tính toán lần nữa.

Tính cách của Diêu Ngạn coi trọng tình thân, bao che khuyết điểm. Tưởng Nã ép cô cỡ nào, cô cũng không nói ra. Anh mạo hiểm thử một lần nhưng cuối cùng vẫn gánh lấy thất bại thảm hại.

Nhưng ít ra điểm đáng ngờ anh suy nghĩ suốt mấy tháng nay cũng đã có lời giải. Từ Anh chính là mấu chốt, anh phải bắt được bà ta. Trước đây, Diêu Ngạn bịa chuyện đến Nam Giang, Từ Anh chắc chắn ở Nam Giang.

Tay anh khựng lại, anh sực nhớ trước đây thấy Diêu Ngạn ở cổng tòa nhà chính của công ty nước giải khát ký gửi chuyển phát nhanh, anh đứng đằng sau cô thoáng thấy dòng địa chỉ viết một hàng dài. Anh chỉ nhìn được chữ “Trung tâm cai nghiện nào đó ở Nam Giang”, còn thông tin khác lại không nhìn được.

Lông mày của Tưởng Nã cau chặt. Mặc dù khi đó anh cảm thấy kỳ lạ nhưng lại nghĩ bản thân suy nghĩ quá nhiều. Nhưng nhìn thấy gói cafe trong túi của Diêu Ngạn, liệu anh có nên suy đoán rằng cafe thuộc về Từ Anh hoặc Từ Anh nghiện ma túy không?

Diêu Ngạn về đến nhà. Bà Diêu vừa cầm chiếc ô ướt bỏ vào chậu rửa mặt trong nhà vệ sinh, vừa kêu con gái mau đi tắm: “Con đội mưa đội gió về nhà làm gì? Đừng để mình bị cảm”.

Diêu Ngạn lấy quần áo đi vào nhà tắm, bà Diêu ở trong phòng khách hỏi: “Cô Từ không khuyên con ở lại Nam Giang à?”.

Diêu Ngạn lừ đừ chẳng buồn mở nước tắm, cô cầm vòi hoa sen, uể oải nói: “Mẹ, tại sao cô phải khuyên con ở lại Nam Giang?”.

Bà Diêu nói nhỏ: “Ở lại Nam Giang mới có tương lai. Sau còn kiếm được tấm chồng tốt.” Bà không dám nói câu này trước mặt Diêu Ngạn.

Tắm rửa xong, Diêu Ngạn lấy quần áo trong ba lô ra, ngồi xổm trong nhà vệ sinh giặt giũ. Diêu Yên Cẩn cầm dưa hấu đút cho cô, đẩy vài cái nhưng chị không chịu thôi, cô cũng đành cắn một miếng. Diêu Yên Cẩn hồ hởi hỏi cô mấy ngày ở Nam Giang chơi những gì.

Phơi xong quần áo, hai chị em vẫn tiếp tục trò chuyện với nhau. Diêu Ngạn cười: “Ở nhà thoải mái hơn, bên ngoài cái gì cũng bất tiện. Chị đừng cả ngày cứ mong ngóng ra đi, tạm thời phải chuyên tâm tìm hiểu Đào Chí đi”.

Diêu Yên Cẩn bĩu môi lầm bầm: “Anh ta ngốc lắm, chị không thích”.

Diêu Ngạn cau mày muốn nói, Diêu Yên Cẩn bỗng lấy gói cafe trong ba lô Diêu Ngạn ra, gương mặt lộ rõ vẻ thèm thuồng: “Chị muốn uống cái này”.

Diêu Ngạn giật lại: “Cái này không uống được, không phải của em. Nếu chị muốn uống, ngày mai em mua cái khác cho chị”. Lẽ ra cô định giấu cafe trong nhà nhưng nghĩ lại giữ bên người sẽ an toàn hơn.

Diêu Ngạn nhét gói cafe vào túi xách. Nhìn Diêu Yên Cẩn cáu kỉnh, cô cười dỗ dành, hứa ngày mai sẽ mua cho chị.

Ngoài phòng khách đã tắt đèn, Diêu Ngạn buông xuống vẻ mặt vui cười, bơ phờ đặt lưng xuống giường. Đèn bàn tỏa sáng chói mắt, bóng đèn này đã dùng nhiều năm, không biết còn dùng được bao lâu. Biết đâu một ngày nào đó nó sẽ bất ngờ nổ tung.

Diêu Ngạn tắt đèn, ẩn mình vào bóng tối. Rèm cửa sổ mỏng manh bay phần phật trong phòng. Mưa đã tạnh, gió thổi vù vù, lá rụng xác xơ, cành cây tiêu điều, thời khắc này giống như trời đã sắp qua mùa thu.

Cô chớp mắt để bản thân không rơi lệ, kéo chăn trùm kín đầu.

Bên kia tường phòng ngủ là bãi đất trồng cỏ dại mọc um tùm, tiếp đó là con dốc ngăn cách cống nước và hai ba cây xanh không biết tồn tại đã bao nhiêu năm, rậm rạp xanh tươi, cành lá sum suê.

Một đốm sáng lập lòe trong màn đêm tối tăm mịt mờ, gió thổi mạnh làm đốm sáng đó tách khỏi đầu thuốc rơi xuống đất. Tưởng Nã dựa người vào thành cửa sổ nhả khói thuốc, anh ngây người mường tượng ra cảnh người con gái ấy nằm trên giường, cơ thể nhỏ nhắn run rẩy trong chăn khiến tim anh đau nhói. Anh thở dài nặng nề, rít mạnh một hơi thuốc. Đầu thuốc cháy bén tới ngón tay nhưng anh không cảm thấy đau đớn.

Anh khổ sở kìm nén, kiểm soát bản thân. Anh xoay người bước nhanh, đầu óc không ngừng băn khoăn, rốt cục anh có nên cố chấp đi tìm Từ Anh hay không.

Còn hai ngày nữa là hết kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh. Diêu Ngạn mơ màng tỉnh giấc. Cô bắt bản thân xốc lại tinh thần, thức dậy giặt quần áo, nấu cơm, tới chiều lại cùng bà Diêu và Diêu Yên Cẩn đi dọn hàng.

Đường xá ngoài công viên ven sông rất ẩm ướt. Sau cơn mưa, thị trấn nhỏ cởi bỏ không khí nóng bức nhưng con người càng cảm thấy phiền toái. Đi được vài bước chân đã lấm lem bùn đất, ổ gà ổ vịt lổm nhổm khắp nơi.

Thêm Bình Luận