Cuộc Chiến Chinh Đoạt

9.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cuộc sống của Diêu Ngạn cứ ngày ngày trôi đi trong bình lặng, mong muốn lớn nhất của cô chỉ là cố gắng chăm chỉ kiếm tiền, làm tròn trách nhiệm báo hiếu cha mẹ. Mùa hạ oi bức năm ấy, mặc cho bố mẹ phả …
Xem Thêm

Chương 10
Diêu Ngạn nhẹ nhàng quay về phòng ngủ. Cô nhìn Tưởng Nã người lấm tấm mồ hôi nằm trên giường, đi đến bên ghế sofa lấy điện thoại di động trong ba lô.

Diêu Ngạn bước ra cửa lần nữa, cô dừng lại quay đầu nhìn anh, mắt cô bỗng ngân ngấn lệ nhưng tích tắc sau đã biến mất, giống như mọi thứ chỉ là ảo giác.

Máy vi tính trong phòng làm việc chạy ro ro. Diêu Ngạn gọi một cuộc điện thoại đến công ty viễn thông, rồi lại tùy tiện gửi một tin nhắn. Màn hình điện thoại vừa tối xuống, thư mới liền xuất hiện, không khác chữ nào với tin nhắn cô mới gửi đi. Một lát sau, đoạn ghi âm trò chuyện cũng truyền tới.

Diêu Ngạn thừ người, một lúc sau cô thở ra nặng nề. Mày mò cả buổi, cô cũng hiểu đại khái. Cô lưỡng lự dừng con trỏ trên hàng chữ “Khôi phục cài đặt gốc”.

Phòng làm việc trống trải không có gió lùa vào cũng chẳng có sinh khí. Tiếng xe cộ loáng thoáng trên trung lộ Lý Sơn xuyên qua cửa số khóa kín truyền vào trong.

Diêu Ngạn nhớ lại ngày Tường Nã chất vấn cô. Buổi tối hôm đó, cô đi ăn cùng Thẩm Quan, cố tình không nghe điện thoại của anh. Anh ném hỏng di động của cô nhưng sau đó đền cho cô một chiếc điện thoại thông minh. Cô cũng coi như anh vui buồn thất thường, hóa ra tất cả chỉ vì di động mà anh cho cô có cài phần mềm nghe trộm, còn điện thoại cũ của cô không phải điện thoại thông minh, không cài đặt được.

Diêu Ngạn cười tự giễu bản thân, chậm chạp tắt máy vi tính.

Cô ngồi buồn xo trong phòng làm việc. Khi ánh trăng chuyển vị trí, cô đứng thẳng người dậy, hai chân cứng ngắc như bi đổ chì, đá vài cái mới có thể đi lại bình thường.

Tưởng Nã còn đang ngủ say, cô lề mề nằm xuống bên cạnh. Tưởng Nã xoay người dang tay ôm cô, anh nhắm mắt thì thào: “Em vừa đi đâu?”.

Diêu Ngạn cả kinh, tim cô đập thình thịch, cô há miệng nhưng không thốt nên lời. Tưởng Nã cũng im lặng, ấn đầu cô vào ngực anh.

Diêu Ngạn thức trắng đêm. Khi trời hửng sáng, cô mơ màng chợp mắt như ngủ như không nhưng ý thức của cô rất tỉnh táo. Cảm giác người bên cạnh động đậy, mí mắt trĩu nặng của cô khép chặt.

Tưởng Nã vuốt mái tóc đen nhánh mềm mại thoang thoảng mùi hương thơm mát của cô. Anh ngắm nhìn gương mặt cô, khóe miệng lai láng ý cười.

Nằm thêm một lúc, mặt trời đã lên cao, cửa sổ cũng không cản được không khí oi ả của buổi trưa. Sau một đêm, thời tiết nóng bức lại trở lại. Không khí hanh khô, ngột ngạt chứng tỏ trời sắp mưa.

Tưởng Nã gọi cô tỉnh dậy. Diêu Ngạn mở mắt, cô gạt ngón tay bịt chặt hai lỗ mũi của mình ra, lật người ngủ tiếp. Tưởng Nã ôm cô từ đằng sau: “Diêu Diêu, dậy đi. Hôm nay, anh dẫn em đi dạo trung tâm thương mại Nam Giang”.

Diêu Ngạn lặng thinh, vùi đầu xuống gối. Tưởng Nã cười cười, anh đứng dậy cầm áo con, chui vào chăn tóm lấy đỉnh đồi non mềm của cô: “Để anh mặc quần áo cho em!”.

Diêu Ngạn xoay người, tung chăn ngồi dậy. Đầu óc cô hơi mơ màng: “Không đi. Hôm nay tôi về nhà”.

Nghe vậy, anh ngừng cưởi: “Ngày nào em cũng nhai đi nhai lại câu này. Ngày mùng bảy dương anh đưa em về!”.

Anh kéo Diêu Ngạn, vén ồ của cô lên, mặc áo con vào người cô. Diêu Ngạn đỏ mặt giãy ra, anh lại thân thiết bám riết, cô ôm ngực lẩn tránh, không cho anh làm.

Một lát sau, hai người thở hổn hển không ra hơi. Diêu Ngạn sà vào lòng anh, cô vén tóc, hỏi: “Tôi nhớ ngày hôm đó không nói mẹ tôi bảo ở Nam Giang chơi thêm vài ngày. Vậy làm sao anh biết?”.

Tưởng Nã cười, vỗ mặt cô: “Em nói xem?”.:

Diêu Ngạn cũng cười: “Tôi muốn nghe anh nói”.

Tưởng Nã không nói, nâng mặt cô lên hôn: “Chúng ta đừng nhắc chuyện này nữa. Em mau dậy đi, anh dẫn em đi chơi”.

Diêu Ngạn lắc đầu, nói: “Anh nói dối. Anh có đáp án câu hỏi thứ ba của tôi hay chưa?”.

Tưởng Nã xốc nách, ôm cô ngồi trên giường: “Anh nói dối câu nào? Anh nói biết bao nhiêu lần anh thích em nhưng em không chịu thừa nhận. Thực ra em yêu thầm anh rồi phải không?”.

Diêu Ngạn sửng sốt, cô mím môi, xoay người xuống giường, cười, nói với anh: “Dẹp đi. Hôm nay, tôi phải về nhà. Mẹ tôi gọi giục nhiều lần lắm rồi”.

Tưởng Nã cau có. Diêu Ngạn lại nói: “Nếu không tin, anh có thể đến phòng kế bên nghe ghi âm”.

Trong phòng lập tức lặng ngắt. Dưới nhà có người lên gõ cửa gọi họ xuống ăn cơm nhưng không ai trả lời, vậy là cả đám lại lao nhao bỏ đi.

Diêu Ngạn không chịu nổi nữa, cô mỉm cười: “Tưởng Nã! Nếu có chuyện thắc mắc, anh có thể hỏi trực tiếp tôi. Tôi không làm bất cứ việc gì không thể để người khác biết. Nhưng anh lừa dối tôi, nghe trộm điện thoại của tôi thú vị không? Đùa giỡn tình cảm của tôi vui không?”.

Tưởng Nã trầm lặng, anh tựa vào giường nhìn Diêu Ngạn.

Diêu Ngạn cuộn tròn tay, tim cô đau nhói: “Anh nói đi, anh muốn điều tra cái gì từ tôi? Tôi sẽ nói anh biết. Sau khi nói xong, mong anh đừng quấy rầy tôi nữa!”.

Tưởng Nã hơi biến sắc, cau mày, nói: “Từ Anh ở đâu?”.

Diêu Ngạn đờ người, cô không thể tưởng tượng ra được: “Từ Anh?”.

Tưởng Nã không mặc gì đi xuống giường, anh bước đến gần Diêu Ngạn. Cơ thể bóng loáng dưới ánh sáng tạo nên cảm giác áp bức mạnh mẽ.

Anh hắng giọng: “Em chỉ cần nói anh biết Từ Anh ở đâu?”.

Diêu Ngạn nhớ đến hộp trà, cafe và sổ tiết kiệm với khoản tiền khổng lồ trong nhà Từ Anh, cô nuốt khan, gắng gượng tươi cười: “Anh tốn nhiều công sức với tôi chỉ để dò hỏi về cô Từ?”. Cô cười lạnh: “Cô đi du lịch, không liên lạc với tôi. Tôi không biết cô ở đâu”.

Tưởng Nã cười nheo mắt: “Diêu Diêu, em luôn luôn thích lấy nhu chế cương. Nếu đã biết anh nghe trộm điện thoại thì em nên hiểu anh không hề chơi đùa với em. Anh muốn em nói thật”.

Diêu Ngạn cũng cười: “Tôi nói thật nhưng anh không tin. Anh nghe trộm di động của tôi, chẳng lẽ không biết tôi thật sự không liên lạc với cô hay sao? Bạn đại học đều biết cô đi du lịch”.

Tưởng Nã gật đầu: “Đúng vậy. Bởi vì chính em thêu dệt lên tất cả khiến mọi người đều tin”.

Diêu Ngạn cười nhạt: “Anh cố chấp không tin, tôi cũng hết cách. Không còn gì nữa thì tôi về”.

Cô mở tủ lấy đồ, anh vội vàng ngăn cô lại: “Diêu Diêu ngoan, anh không làm hại em. Lẽ nào em không thắc mắc cafe ngày đó em uống là gì à? Em nói anh biết Từ Anh ở đâu. Anh sẽ nói với em mọi đáp án, bao gồm đáp án của trò chơi đó”.

Diêu Ngạn không nhìn mà gạt tay anh ra, cất giọng khinh thường: “Xin lỗi, tôi không còn hứng thú. Anh tự chơi một mình đi”

Tưởng Nã nắm cổ tay cô, kéo cô lại gần, anh cười nhưng ý cười không hiện trong đáy mắt: “Nói hoặc ở đây thêm vài ngày. Anh vuốt tóc Diêu Ngạn, cất giọng hờ hững: “Làm sao anh có thể thả em đi. Em phải chơi với anh!”.

Tòa nhà phía sau vọng lại tiếng ồn ào huyên náo. Có người gào lên: “Không ăn một bữa đói hoa cả mắt, trên giường lại “chiến” đến say mê”, chữ cuối cùng của anh ta cao vυ"t, những người khác đều cười ầm lên.

Tưởng Nã nói: “Anh đi lấy cơm cho em.” Dứt lời, anh xoay ngươi, khóa cửa rời đi.

Diêu Ngạn chạy đến vặn tay nắm, đập cửa gọi: “Tưởng Nã, Tưởng Nã!”.

Bên ngoài im lặng, không ai trả lời cô. Mặt trời lên cao chót vót nhưng cô lại cảm thấy lạnh vô cùng.

Diêu Ngạn bần thần cầm di động khôi phục cài đặt gốc, xóa bỏ phần mềm nghe trộm trong máy. Sau đó cô gọi cho dượng, sốt ruột hỏi ông: “Hôm nay, dượng có chạy xe không?”.

Dượng không hiểu ý cô: “Có, dượng mới lấy hàng ra xong”.

Diêu Ngạn nói nhanh: “Dượng đến công ty vận chuyển hàng hóa ở trung lộ Lý Sơn đi”.

Gác máy, cô nhanh chóng thay quần áo, mở cửa sổ thò đầu ra ngoài quan sát phía dưới. Điều hòa ở ngoài tường, đặt bên phải, cách mặt đất hơi cao, dưới nữa là một chiếc khác, khung đỡ kim loại rộng hơn chiếc trên tầng hai, kế bên còn có một đường ống nằm lộ ra ngoài. Diêu Ngạn cắn môi, đeo ba lô leo ra.

Tay Diêu Ngạn chống lên thành cửa sổ, cô cẩn thận đạp lên điều hòa bên ngoài. Để chân cố định xong, cô vịn giàn giáo với chân đặt lên ống nước, leo xuống điều hòa tầng dưới, rồi nhảy phịch xuống đất.

Thêm Bình Luận