Cuộc Chiến Chinh Đoạt

9.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cuộc sống của Diêu Ngạn cứ ngày ngày trôi đi trong bình lặng, mong muốn lớn nhất của cô chỉ là cố gắng chăm chỉ kiếm tiền, làm tròn trách nhiệm báo hiếu cha mẹ. Mùa hạ oi bức năm ấy, mặc cho bố mẹ phả …
Xem Thêm

Gói cafe đã mở lặng lẽ nằm trên bàn. Tối qua, Diêu Ngạn cố ý bỏ cafe còn dư vào túi bảo quản thực phẩm. Cô mở thêm một gói cafe, đổ vào trong túi bảo quản thực phẩm khác. Diêu Ngạn đánh răng rửa mặt rồi đi ra ngoài.

Dân cư quanh trung tâm cai nghiện tự nguyện Kiều Tâm ờ thành phố Nam Giang rất thưa thớt. Diêu Ngạn xuống xe buýt, cô đi qua con sông nhỏ đến gần khu vực tường bao quanh của trung tâm cai nghiện. Cô nắm quai ba lô chần chừ, cắn răng đi vào trong.

Diêu Ngạn đưa túi bảo quản thực phẩm cho y tá, cô ngồi trên ghế dài ngoài hành lang chờ đợi. Tiết tấu hoạt động của não bộ trùng khớp với động tác của các bác sĩ bên trong. Đổ bột cafe vào nước cất, ống hút nhỏ giọt hút ra một lượng dung dịch rồi nhỏ lên giấy quỳ. Bước tiếp theo thế nào cô cũng không hình dung ra được.

Vài người thong thả đi lại trong hành lang, ánh nắng chiếu sáng gương mặt không chút cảm xúc của Diêu Ngạn.

Không biết qua bao lâu, rốt cục cũng có kết quả xét nghiệm. Bác sĩ gọi Diêu Ngạn vào: “Trong nhà cô còn người bị nghiện?”.

Diêu Ngạn lắc đầu, lòng cô chùng xuống: ” Hôm qua lúc quét dọn vệ sinh tôi vô tinh phát hiện ra. Ngộ nhỡ dì tôi xuất viện nhìn thấy thứ này thì không tốt lắm. Tôi không yên tâm”.

Bác sĩ thừa hiểu ý của cô: “Kết quả kiểm tra lần này cũng là methamphetamine, hàm lượng ít, pha lẫn trong cafe. Có lẽ trước đây dì cô dùng ma túy theo kiểu này, cô về nhà tìm kiếm hết một lượt xem”.

Diêu Ngạn mím môi, cô nói cảm ơn rồi ra về.

Đi tới bàn y tá, cô nán lại chờ đợi. Một lát sau, y tá nói với cô: “Từ Anh không muốn gặp cô”.

Diêu Ngạn nói: “Chị có nói, tôi có chuyện rất quan trọng muốn hỏi không?”.

Y tá gật đầu: “Tôi có nói nhưng dì cô kêu khó chịu, không muốn gặp”. Thấy Diêu Ngạn có vẻ lo lắng, y tá cũng không đành lòng: “Ba tháng nay, dì cô đã khá lên nhiều. Tình trạng hiện tại của dì cô giống nhiều trường hợp chúng tôi từng gặp. Dì cô xấu hổ, không còn mặt mũi gặp người thân. Dì cô có tuổi lại càng sĩ diện, một thời gian nữa sẽ ổn thôi”.

Diêu Ngạn không chịu bỏ cuộc, cô cúi đầu, nói với vẻ hoang mang: “Không phải. Thật sự rất quan trọng, tôi muốn đích thân hỏi dì tôi”.

Y tá khuyên Diêu Ngạn: “Lần sau đi, chờ tình trạng dì cô tốt hơn, tôi báo tin ngay với cô. Cô cũng biết bệnh nhân chỉ cần mười đến hai mươi ngày là chúng tôi cho xuất viện nhưng Từ Anh ở suốt ba tháng, chủ yếu là vấn đề tâm lý. Chúng tôi sẽ tiếp tục khuyên nhủ dì cô”.

Diêu Ngạn đành mang lòng dạ rối bời rời khỏi trung tâm cai nghiện.

Về đến nhà Từ Anh, Diêu Ngạn lục tung khắp mọi nơi. Phòng khách mới dọn sạch hôm qua chóp mắt đã loạn hết lên nhưng cô không thu hoạch được gì. Diêu Ngạn đến phòng ngủ và phòng sách tìm kiếm. Cô lục tung mọi thứ, dốc ngược sách vở, xác định bên trong không kẹp thứ gì, cô mới thôi.

Diêu Ngạn bới đến những chiếc hộp sắt để trong ngăn kéo bàn, thấy vài hóa đơn và sổ tiết kiệm. Cô mở cả hộp trà ra xem, nhìn sơ qua toàn trà với trà, cô định cất sổ tiết kiệm vào hộp sắt nhưng tay cô sững lại, ánh mắt dồn hết vào số trà trong hộp.

Nếu không nhìn kỹ, những viên đá trắng lẫn trong lá trà sẽ dễ dàng vụt qua tầm mắt. Diêu Ngạn thấy có bốn, năm viên màu trắng tinh xảo to bằng nhau.

Diêu Ngạn run run đổ trà ra khỏi hộp, quan sát những viên đá trắng muốt. Chúng không phải bột vụn, mà là viên đá thật sự. Diêu Ngạn không biết trọng lượng của chúng, cũng không biết chúng đáng giá bao nhiêu tiền. Lòng cô rối như tơ vò, cô không thể tin nổi vào mắt mình.

Ngoài cửa số, ánh nắng tắt lịm, đất trời chập chùng sương giăng. Ráng chiều đỏ ửng trải khắp bầu trời rồi chuyển thành sắc đen đìu hiu. Diêu Ngạn cuộn người dưới đất, chân ghế lạnh buốt đằng sau chạm vào da thịt khiến cơ thể cô tê cứng, chỉ còn khoảng lưng không chạm vào chân ghế là còn cảm giác.

Cô giật giật ngón tay cất trà vào hộp, cất sổ tiết kiệm vào lại hộp sắt. Khi chạm tay đến sổ tiết kiệm, lật thử một trang, nhìn bảy chữ số bên trên, cô cười lạnh lùng.

Màn đêm mông lung phủ xuống, Diêu Ngạn cũng lấy lại được chút sức lực, cô ngồi dậy, móc điện thoại di động gọi bà Diêu, cô nói nhẹ nhàng: “Con ở thêm với cô Từ. Hôm nay con không về”.

Bà Diêu nở nụ cười: “Được, được, được. Mẹ bảo con cứ ở đó vài ngày rồi mà. Tùy con quyết định, rảnh rang thì tìm bạn học đi chơi, đừng để sau này thành người xa lạ”.

Diêu Ngạn thuận miệng “vâng” một tiếng. Cô đi vào bếp, lấy hai gói cafe còn dư ra. Cô không biết nên bỏ đi hay giữ lại. Đồ uống pha chế sản xuất ở tòa nhà phía đông bao gồm cả cafe. Cô và đồng nghiệp từng uống nhiều lần nhưng không hề cảm thấy có vấn đề.

Cô không chắc mẫu cafe với bao bì cũ này có còn bán ngoài thị trường không, càng không biết cafe bán ra có giống thứ trên tay cô hay không. Nghĩ đến đây, Diêu Ngạn nhét gói cafe vào ba lô.

Diêu Ngạn mở xem tin nhắn báo rung từ nãy đến giờ. Cả hộp thư đến đều là tin nhắn nhắc nhờ, tin nhắn nào cũng dùng chữ nghĩa ngắn gọn như: “Mở máy”, “Gọi lại”. Diêu Ngạn mỉm cười. Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của cô reo liên hồi, cô chảy nước mắt, không nói không rằng nghe máy.

Tưởng Nã ở đầu kia cất cao giọng giận dữ: “Coi anh như kẻ chết rồi hả? Sao giờ mới mở máy?”.

Diêu Ngạn nói giọng khàn khàn: “Tôi quên”.

Tưởng Nã nghe giọng cô khác thường, anh hỏi cô: ‘Em đang ở đâu?”.

“Ở Nam Giang.”

Tưởng Nã lại hỏi: “Chỗ nào ở Nam Giang?”.

Diêu Ngạn lấy mu bàn tay quệt nước mắt, mắt cô nhòe đi. Vốn định nói mình đang ở đại học Nam Giang, Tưởng Nã đã chặn trước: “Khỏi cần nói dối. Anh biết em ở nội thành, nói địa chỉ cụ thể cho anh”.

Diêu Ngạn thều thào nói địa chỉ, cũng không tò mò anh hỏi để làm gì: “Còn việc gì không? Tôi muốn đi ngủ”.

Tưởng Nã nói: “Vậy em ngủ một lát đi”.

Phòng khách tối đen như mực, sau khi gác máy, cô ngồi bó gối trên ghế sofa, cắn răng để nước mắt ngừng rơi. Diêu Ngạn hít sâu, ánh mắt cô trống rỗng vô hồn. Khi gắng gượng đứng dậy định đi vào nhà vệ sinh thì chuông cửa vang lên.

Cô đứng lặng người, lê dép đi đến nhìn qua mắt mèo. Trông thấy người ngoài cửa, cô đờ đẫn. Mở cửa, cô trợn to mắt nói: “Tại sao anh tới đây?”.

Tưởng Nã đẩy cửa đi vào nhà, lò dò mở đèn. Nhíu mày nhìn hai mắt đỏ hoe của Diêu Ngạn, anh nghiêm giọng: “Cafe đâu?”.

Diêu Ngạn ngẩn người, chuyện tối qua vụt qua trong trí nhớ, cô nhếch miệng nói: “Cafe gì?”.

Tưởng Nã nheo mắt quan sát cô: “Tối qua em nói em uống cafe. Uống cafe gì?”.

Diêu Ngạn mỉm cười: “Tối qua gặp bạn học, tôi uống say”. Cô dụi mắt: “Ngủ không ngon, tôi đi rửa mặt, anh ngồi đi”.

Tưởng Nã cau mày nhìn Diêu Ngạn biến mất sau cánh cửa nhà vệ sinh. Anh lướt mắt khắp nơi nhưng không nhìn thấy cafe. Diêu Ngạn ở trong nhà vệ sinh xả nước, cô cầm khăn bước ra: “Anh đến đón tôi?”.

Tưởng Nã nói ráo hoảnh: “Nói thừa!”.

Diêu Ngạn nở nụ cười. Cô vòng tay ôm eo Tưởng Nã, kiễng chân hôn môi anh, cô ngửa đầu nói: “Vậy mình về thôi. Em đi sắp xếp đồ”.

Đôi mắt anh sa sầm, chăm chú nhìn gương mặt tươi cười rạng rỡ của Diêu Ngạn.

Nước đọng trên mặt thấm vào làn da trắng nõn của cô, đôi mắt cô sáng ngời nhìn không giống như vừa khóc. Diêu Ngạn định buông tay, Tưởng Nã quay lại ôm chặt cô, nâng mặt cô nói: Chưa đủ.” Anh cười cười: “Nhưng không sao, về trước đã”.

Diêu Ngạn khóa cửa phòng sách, dọn dẹp ba lô, ngắt cầu dao tổng rồi theo Tưởng Nã rời đi.

Tài xế ở dưới tầng mở cửa xe, nói: “Cô Diêu!”.

Diêu Ngạn lâu rồi mới gặp tài xế của Tưởng Nã, cô mỉm cười gật đầu, ngồi vào trong xe. Tưởng Nã đi vòng qua cửa bên cạnh lên xe, anh ra lệnh: “Chạy xe!”.

Đêm khuya thanh vắng, màn đêm trải dài vô tận. Từ thành phố Nam Giang đến thị trấn Trung Tuyển phải chạy xe mất hai giờ đồng hồ. Diêu Ngạn mệt nhoài nhắm nghiền mắt, Tưởng Nã ôm cô, hôn trán cô, anh nói khẽ: “Em ngủ một chút đi”.

Thêm Bình Luận