Cuộc Chiến Chinh Đoạt

9.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cuộc sống của Diêu Ngạn cứ ngày ngày trôi đi trong bình lặng, mong muốn lớn nhất của cô chỉ là cố gắng chăm chỉ kiếm tiền, làm tròn trách nhiệm báo hiếu cha mẹ. Mùa hạ oi bức năm ấy, mặc cho bố mẹ phả …
Xem Thêm

Buổi tối buôn bán ế ẩm, Hứa Châu Vi hả hê uống bia, lẽo đẽo bám đuôi Diêu Ngạn, Diêu Ngạn cũng vờ như không thấy anh ta. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất(*).

(*) Câu này ý nói: Không sợ bất cứ chuyện gì chỉ sợ có điều không may xảy ra.

Mấy ngày tiếp sau đó, Tưởng Nã hết sức bận rộn. Đêm đến, anh mới gọi điện cho Diêu Ngạn, anh uống rượu say khướt, nói được đôi ba câu đã ngủ thϊếp đi.

Diêu Ngạn nhăn mặt nhíu mày. Cô không nhịn được nữa, nói với anh: “Mấy ngày nay anh làm gì uống say vậy?”.

Tưởng Nã cười cười: “Đau lòng vì anh à?”.

Ngoài cửa bỗng có người lí nhí gọi anh: “Anh Nã, Tiểu Lưu bảo em pha trà cho anh”.

Tưởng Nã đáp một tiếng, rồi nghe Diêu Ngạn hỏi tiếp: “Chỗ anh có người?”.

“Ừ, vợ của Tiểu Lưu, người ở trong nhà máy của em đó.”

Diêu Ngạn hiểu rõ, cô nghĩ thầm, vậy là Hiểu Lâm đang sống chung với Tiểu Lưu, thế mà mới không lâu trước đây thôi cô ta còn gây chuyện ầm ĩ trong nhà máy, cô thoáng thở dài.

Kết thúc cuộc gọi, Tưởng Nã nhìn Hiểu Lâm vẫn đứng như trời trồng, anh hỏi: “Có việc gì?”.

Hiểu Lâm cất giọng nhát gừng: “Không có. Em muốn cảm ơn anh Nã. Nếu không có anh, em với Tiểu Lưu không thể ở bên nhau. Tất cả đều nhờ anh!”.

Tưởng Nã cười nhạt: “Do cô có bản lĩnh.” Anh xua tay đuổi Hiểu Lâm ra ngoài.

Quốc Khánh đã đến ngay trước mắt, sau dịp nghỉ lễ cũng vừa vặn diễn ra hội chợ Canton mùa thu, do đó nhiều công việc cần chuẩn bị ngay từ bây giờ.

Tới lúc ấy, Thẩm Quan cũng tham gia hội chợ. Kể từ khi Trần Lập chuyển đổi hình thức kinh doanh, họ trở thành bạn hợp tác hoặc cũng có thể nói là đối thủ cạnh tranh. Hai bên liên tiếp mời nhau dùng cơm, tối thứ Sáu lại đến câu lạc bộ ở thị trấn Sĩ Lâm vui chơi.

Tuần này, tất cả mọi người bận bịu vô cùng. Trần Lập cảm thấy bản thân có chút đuối sức, anh ta là bác sĩ, đương nhiên hiểu uống nhiều rượu có hại cho sức khỏe, vậy nên anh ta dẫn Tưởng Nã cùng đi xã giao, để khi bản thân không ứng phó được, còn có Tưởng Nã tiếp sức. Tưởng Nã và Thẩm Quan nâng ly chúc mừng, hai người cùng trò chuyện thoải mái với nhau. Thẩm Quan cười cười, nói về Lô Xuyên: “Tôi đang khai thác thị trường Lô Xuyên nhưng xem chừng không dễ như tôi nghĩ. Nghe nói an ninh ở đó hơi tệ, đâu đâu cũng là xã hội đen?”.

Tưởng Nã cũng cười: “Người ở vùng khác không biết đâu. Anh đến Lô Xuyên một chuyến sẽ hiểu, nơi đó rất phức tạp, nhưng chỉ cần không gây chuyện thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả”.

Thẩm Quan nhíu mày: “Nghe nói mấy năm trước có Bạch lão đại lăn lộn ở cả hai giới hắc bạch, ông ta bị bắt vì buôn bán ma túy, nhận án tử hình. Tôi nhớ thời điểm đó kênh nào cũng đưa tin này, tôi tưởng bây giờ yên ổn rồi chứ”.

Tưởng Nã mặt hơi biến sắc, ly rượu trong tay anh thoáng run lên. Thẩm Quan nhìn anh chằm chằm, anh ta nở nụ cười nói: “Rất nhiều đồ uống của tôi tiêu thụ trong các câu lạc bộ và quán bar cao cấp bên Lô Xuyên, Tưởng tổng hình như quen thuộc nơi đó, có lẽ sau này tôi cần phải nhờ anh giúp đỡ!”.

Tưởng Nã nhếch miệng nhận lời: “Bất cứ khi nào Thẩm tổng cần, Tưởng Nã tôi đều sẵn sàng. Tôi có anh em ở đó, anh chỉ cần lên tiếng, mọi người nhất định giúp đỡ!”.

Sau bữa tiệc, hai bên chào tạm biệt nhau ra về. Màn đêm phủ xuống xóa tan hơi nóng ban ngày, chừa lại sự mát mẻ của những ngày đầu thu. Thẩm Quan mở cửa, gió đêm lùa vào trong, tài xế ngập ngừng hỏi: “Sếp Thẩm, anh định giao nhánh bên đó cho sếp Tưởng thật? Công ty vận chuyển hàng hóa ở Nam Giang của chúng ta đâu phải mở không. Tôi nghĩ nên đợi thêm một thời gian, Hắc lão đại giải quyết xong chuyện bên đó, hàng hóa chắc chắn sẽ vào được địa bàn”.

Thẩm Quan nhắm mắt, anh ta khẽ nói: “Ông theo tôi chưa lâu, ông không hiểu.” Miệng anh ta nhếch lên tiếp tục câu nói: “Nhiều năm trước, Tưởng Nã là đàn em của Bạch lão đại. Bạch lão đại vừa nói có kẻ bán đứng, liền sau đó ông ta gặp ngay chuyện không may”.

Tài xế ngờ ngợ: “Bạch lão đại? Bạch lão đại ở Lô Xuyên? Sếp Thẩm quen biết ông ta?”.

Thẩm Quan thản nhiên nói: “Biết, nhưng suýt chút nữa đã quên mất ông ta rồi”. Anh ta mở mắt, miệng lẩm bẩm: “Tôi không thèm muốn mảnh đất Lô Xuyên kia, tôi chỉ thích những người có dã tâm!”.

Tưởng Nã chạy xe đến đầu ngõ nhà Diêu Ngạn, anh gọi điện bảo cô đi ra.

Diêu Ngạn mắt mũi kèm nhèm mặc đồ ngủ chạy ra ngoài. Cô mới đặt chân đến cạnh xe Jeep, Tưởng Nã đã vội vã kéo cô đến gần ôm hôn tới tấp.

Diêu Ngạn tỉnh ngủ, ngăn chặn bàn tay đang không yên phận bên trong đồ ngủ. Tưởng Nã nắn bóp rất mạnh, hơi thở của anh trở nên gấp gáp: “Anh muốn “yêu” em ngay tại đây!”.

Diêu Ngạn thở không ra hơi, cô đỏ mặt kéo tay anh ra: “Anh tìm tôi muộn thế này chỉ… chỉ vì chuyện này?”.

Tưởng Nã cười, nhấn đầu cô sát lại gần, anh ôm cô nói nhỏ: “Hôm nay anh rất vui. Diêu Diêu ngoan, anh không nhớ tuổi của mình nhưng anh già thật rồi. Đến lúc đó, anh nhất định cưới em!”.

Tưởng Nã ôm Diêu Ngạn vào lòng. Nghe anh say rượu nói năng lộn xộn, cô ngáp ngắn ngáp dài buồn ngủ.

Hôm sau là Trung thu, Diêu Ngạn mở tủ lấy đồ xếp vào ba lô, bà Diêu cầm về một hộp bánh Trung thu, bà dặn dò: “Mang cái này biếu cô Từ, tay không đến thăm cô thất lễ lắm”. Bà vừa cười vừa nói: “Con rất giỏi. Lần này tự biết chủ động đi thăm cô, không cần mẹ cằn nhằn suốt ngày bên tai con nữa!”.

Diêu Ngạn mỉm cười: “Mẹ nghĩ con không có lương tâm vậy sao?”.

Bà Diêu nói: “Con đến Nam Giang cũng không về kịp trong ngày, con cứ ở đó mấy ngày. Cô Từ không có con cái, mấy ngày kiểu này cần có người ở cùng. Con ở cạnh cô lâu một chút, trong nhà không có con cũng không sao!”.

Diêu Ngạn trầm tư, cô nói: “Để xem thế nào đã mẹ, tới lúc đó hãy tính”.

Tết Trung thu trùng với lễ Quốc Khánh năm nay, nghỉ một mạch tám ngày khiến các đồng nghiệp ngất ngây sung sướиɠ. Họ làm việc thâu đêm suốt sáng, xử lý hết công việc nhằm vui chơi thoải mái vào ngày nghỉ, còn Diêu Ngạn lại trải qua tết Trung thu ở nơi đất khách quê người.

Cô ngồi trên hàng ghế sau của xe buýt, ngơ ngác nhìn mặt đường gồ ghề. Ngoại ô thành phố Nam Giang có một khu thị trấn nhỏ, đi qua trung tâm thị trấn, xung quanh trở nên hoang vu, nhà cửa cũ kỹ đã được giải tỏa phân nửa, vài căn nhà nghiêng ngả nằm hiên ngang giữa vùng đất trống trải hoang tàn.

Trước mắt Diêu Ngạn hiện ra một con sông nhỏ, cây cối xanh um trải đôi bờ. Ngay phía trước bờ sông là một tòa nhà mới xây màu trắng, tường vây cao ngất, không gian yên ắng.

Diêu Ngạn xuống xe buýt, nói chuyện điện thoại: “Tôi đi họp lớp, không có ở nhà”.

Tưởng Nã ở đầu bên kia nói giọng gắt gỏng: “Tại sao khuya hôm qua em không nói?”.

“Khuya hôm qua, anh say bí tỉ, tôi nói làm sao? Anh cũng không hỏi tôi.” Diêu Ngạn ngước mắt nhìn dòng chữ “Trung tâm cai nghiện tự nguyện Kiều Tâm Nam Giang” trên cổng vào trước mặt, cô lơ đễnh ứng phó với Tưởng Nã rồi dập máy.

Nền nhà trung tâm cai nghiện sáng bóng như mới, những bài viết liên quan đến các chất có hại dán đầy trên bảng tuyên truyền. Diêu Ngạn còn biết tất cả các phòng bên trong thuộc tiêu chuẩn khách sạn ba sao. Trên tầng có phòng tập thể thao, phòng họp, y tá đội mũ, mặc đồng phục trắng, nhìn chẳng khác gì một bệnh viện bình thường.

Trên hành lang này từng in bóng dáng Diêu Ngạn tất bật chạy ngược chạy xuôi. Tiết trời tháng Sáu oi ả, cô nhễ nhại mồ hôi nghe y tá nói: “Huyết áp tăng cao, hít thở mười bảy lần mỗi phút, nhịp tim một trăm hai mươi tám, nhiệt độ cơ thể ba mươi tám độ”.

Sau cùng bác sĩ đưa kết quả kiểm tra nướ© ŧıểυ dương tính với methamphetamine(*).

(*) Methamphetamine là một loại chất gây nghiện tổng hợp.

Diêu Ngạn thầm nghĩ hóa ra là vậy, cho nên dopamine mới tăng cao. Cô luôn cho rằng chỉ có hút thuốc mới có thể dẫn đến tình trạng này nhưng lại chưa từng nghĩ đến methamphetamine.

Ba tháng sau, cô lại bước vào nơi này.

Từ Anh gầy gò ốm yếu, mái tóc uốn xoăn đã không còn bồng bềnh như trước, hai bên tóc mai lấm tấm bạc, đôi môi thâm tím, thế nhưng tinh thần của bà tốt lên rất nhiều. Bà cười, bảo Diêu Ngạn: “Nghỉ lễ dài vậy sao không ở nhà?”.

Thêm Bình Luận