Cuộc Chiến Chinh Đoạt

9.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cuộc sống của Diêu Ngạn cứ ngày ngày trôi đi trong bình lặng, mong muốn lớn nhất của cô chỉ là cố gắng chăm chỉ kiếm tiền, làm tròn trách nhiệm báo hiếu cha mẹ. Mùa hạ oi bức năm ấy, mặc cho bố mẹ phả …
Xem Thêm

Tưởng Nã nói: “Anh chỉ có thế này, gia đình anh chết cả rồi, người thân chỉ có đám anh em kia thôi. Tất nhiên bây giờ anh còn có thêm em!”.

Diêu Ngạn á khẩu, không hỏi anh nữa.

Xe Jeep chẹt qua con đường đầy sỏi trở về. Ngồi trong xe không cảm thấy gì nhưng tiếng sỏi đá bị chèn lên vẫn loáng thoáng bên tai. Chạy hết thôn phía trước, xe vào tới quốc lộ nhưng Tưởng Nã không lái về hướng ngõ nhà Diêu Ngạn. Anh quan sát hai bên đường, nhìn biển khách sạn sáng đèn, anh ngừng xe, quay đầu nhìn Diêu Ngạn.

Diêu Ngạn nhìn anh với ánh mắt khó hiểu, mấy giây sau cô mới vỡ lẽ, lông mày của cô thoáng cau lại. Tưởng Nã mỉm cười, anh vòng tay lái, phóng như bay về thị trấn Lý Sơn.

Diêu Ngạn căng thẳng bám vào ghế xe, suy nghĩ của cô ngổn ngang trăm mối. Cô mụ mẫm theo Tưởng Nã đến công ty vận chuyển hàng hóa, mặc anh lôi xềnh xệch lên tầng.

Công ty im lặng như tờ, tòa nhà phía sau truyền ra tiếng người cười nói ồn ào. Diêu Ngạn vào phòng, cô thấy nơi này thay đổi hoàn toàn chỉ trong vài ngày ngắn ngủi.

Bàn làm việc biến mất, giường đôi trong góc, trước mắt còn có thêm ti-vi. Mạng nhện cũng mất hút, chỉ còn mỗi bóng đèn sáng nhấp nháy là giống với những lần trước.

Tưởng Nã vào mở nước tắm rửa rồi để người ướt đẫm chạy ra ngoài. Diêu Ngạn cắn môi đứng thừ ra, cô bất an cuộn tay.

Tưởng Nã tiến đến gần cô, anh nói nhỏ: “Anh dọn bàn làm việc sang phòng kế bên. Chỗ này sạch sẽ hơn rồi đúng không?”.

Diêu Ngạn lặng thinh, Tưởng Nã nâng cằm cô lên hôn: “Ngoan!”.

Lần đầu tiên, rèm cửa sổ màu lá cọ trong phòng thả xuống che chắn màn đêm bên ngoài. Hai người vật lộn trên giường đến mức thở không ra hơi. Gương mặt Diêu Ngạn đỏ như quả cà chua chín, cô nói: “Người tôi toàn mồ hôi”.

Tưởng Nã say mê thưởng thức cơ thể của Diêu Ngạn, anh thốt lên: “Sao mà mồ hôi của em cũng thơm vậy nhỉ?” Chấm dứt câu nói, anh tiến thẳng vào nơi sâu kín trong cô. Động tác của anh vừa kích động vừa dè dặt giống như lần đầu tiên. Tưởng Nã luôn miệng dỗ dành cô nhưng động tác của anh mỗi lúc một nhanh hơn.

Khi tiếng “Diêu Diêu ngoan” cuối cùng bật ra, Tưởng Nã ôm Diêu Ngạn run rẩy, đưa cả hai cùng lêи đỉиɦ cao khoái lạc.

Diêu Ngạn tranh thủ về nhà trước ông Diêu, cô mệt lả người thϊếp đi trong xe Jeep. Xe dừng lại, cô cũng tỉnh giấc. Tưởng Nã nắm cổ tay trống trơn của cô, anh nhíu mày: “Em không thích lắc bạc? Vậy em thích cái gì?”.

Diêu Ngạn uể oải giật tay: “Không thích gì hết!”.

Nghe giọng nói mệt mỏi của cô, anh tỏ thái độ bất mãn: “Tự em làm khổ em. Ngủ ở chỗ anh thì sao? Bố mẹ em không cho em có người yêu?”.

Diêu Ngạn thấm bực tức kẻ đầu sỏ là anh, ậm ừ chiếu lệ, Tưởng Nã cũng bằng lòng thả cô về nhà.

Sáng hôm sau, Diêu Ngạn kéo lê cơ thể đau ê ẩm thức dậy đi làm. Cô gọi cả Diêu Yên Cẩn dậy theo mình đến khu khai phá. Hôm nay, bà Diêu thức dậy từ sớm, sửa soạn trang điểm cho Diêu Yên Cẩn, bà căn dặn con gái: “Lát nữa xin lỗi người ta. Em con khó khăn lắm mới giúp con được nhà máy nhận lại. Con không được bốc đồng nữa”.

Diêu Yên Cẩn ngoan ngoãn gật đầu. Ăn sáng xong, cô cùng Diêu Ngạn đến nhà máy.

Một chiếc xe dừng ngoài ngõ nhà Diêu Ngạn. Hứa Châu Vi ngồi gặm bánh bao cho đỡ buồn ngủ, miệng vừa cắn một miếng lớn thì nhìn thấy Diêu Ngạn, anh ta cuống cuồng mở cửa xe. Hứa Châu Vi mở to miệng, bánh bao rớt ngay xuống đất, anh ta quệt vụn bánh dính trên miệng, la lên: “Chị dâu!”

Diêu Ngạn giật thót tím, cô lia mắt, tức giận cất cao giọng: “Anh lung tung gì vậy?”.

Miệng Hứa Châu Vi nhếch lên. Anh ta giữ chặt xe đạp của Diêu Ngạn: “Để tôi đưa chị đi làm!”.

Diêu Ngạn hất mạnh tay, cô nắm ghi đông không buông: “Tôi tự đi được”.

Hai người giằng co cả buổi, Hứa Châu Vi cũng chịu thua, nói: “Được, được, chị đi trước. Tôi chạy theo sau!”.

Diêu Ngạn kêu Diêu Yên Cẩn mau ngồi lên yên sau, cô đạp xe rời đi. Diêu Yên Cẩn ôm eo Diêu Ngạn, tò mò hỏi cô: “Lẽ nào người đó theo đuổi em?”.

Diêu Ngạn loạng choạng tay lái, cô bật cười thành tiếng: “Chị đừng nghĩ bậy”.

Xe ô tô chạy chậm rì đi theo sau xe đạp của Diêu Ngạn. Hứa Châu Vi giữ khoảng cách vừa phải không khiến người ngoài nghi ngờ.

Diêu Ngạn chở Diêu Yên Cẩn đến nhà máy làm giấy tờ xin đi làm lại, cô nhanh miệng cười nói bắt chuyện với mấy người quen biết, xóa đi phần nào lời ra tiếng vào không hay.

Tới công ty nước giải khát, Diêu Yên Cẩn đạp xe của Diêu Ngạn về nhà. Cửa sổ xe ô tô đậu trên đường đối diện phả khói thuốc ra ngoài. Hứa Châu Vi vẫy tay với Diêu Yên Cẩn, ngông nghênh bật nhạc ầm ĩ trong xe.

Phòng nghiên cứu mà Diêu Ngạn làm việc được giao nhiệm vụ mới. Đồng nghiệp ôm một chồng tài liệu về phòng, phân công công việc chu đáo rõ ràng. Hội chợ Canton mùa thu càng đến gần, họ càng phải nhanh chóng nghiên cứu ra các sản phẩm mẫu, việc nọ chồng việc kia, mọi người trong phòng bận không ngơi tay.

Lúc này ở thành phố Lô Xuyên, mưa gió mịt mù, sấm chớp nổđì đùng khắp bầu trời. Tại một căn phòng trong bệnh viện nhân dân bậc nhất thị trấn Lô Xuyên, bảy tám người đang xúm lại đánh một người đàn ông trung niên mập mạp.

Tiếng la hét cầu xin tha mạng phát ra không ngừng nghỉ. Trên chiếc giường trước mặt, Hắc lão đại nhàn nhã nhâm nhi ly cafe. Ông ta nhắm nghiên mắt vẻ hưởng thụ, nhìn như đang thả hồn bay bổng, không có âm thanh nào lọt vào tai ông ta.

Rất lâu sau, ông ta giơ tay, mở đôi mắt gợn nét mơ màng, khàn khàn ra lệnh: “Đủ rồi. Hỏi đi!”.

Đàn em của ông ta gật đầu, mở miệng thay ông ta.

Gương mặt người đàn ông trung niên biến dạng hoàn toàn, đầu ông ta sưng vù, bê bết máu. Nghe đàn em của Hắc lão đại hỏi, người đàn ông trung niên ngắc ngoải gào khóc: “Hỏi tôi, tôi nhất định nói. Tại sao không hỏi sớm, tại sao không hỏi sớm”.

Hắc lão đại hừ lạnh, ông ta lấy tay che cổ nói: “Tao cố tình đập mày đấy!”.

Đám đàn em bồi thêm mấy cú đá tàn nhẫn. Người đàn ông trung niên rêи ɾỉ xin tha: “Tôi biết nhà họ lái xe chở hàng trong thị trấn Trung Tuyển, cũng biết nhà họ!”

Nghe giọng ông ta run run nói chuyện, Hắc lão đại hung ác nghiến răng trèo trẹo, sai đàn em lôi ông ta vào nhà vệ sinh tiếp tục đánh.

Một gã trong đám đàn em lần chần nói: “Sếp Thẩm nói cô nàng đó là bạn gái anh ta. Chúng ta thật sự phải…”.

Hắc lão đại nhấp một ngụm cafe, hai mắt khép hờ: “Nó là bạn gái Thẩm Quan, thế Tưởng Nã là ai?”. Ông ta nở nụ cười lạnh lẽo: “Tao chơi nát con đàn bà thối tha đó trước, tiếp theo mới giải quyết Tưởng Nã!”.

Đám đàn em liên tục hò hét hùa theo. Hắc lão đại im lặng, một lát sau ông ta nói: “Không đúng. Dương Quang sống ở đây từ nhỏ đến lớn, quen biết anh em chỗ khác từ lúc nào?”. Ông ta nhíu mày tư lự, cất giọng ngờ vực: “Tưởng Nã… mở công ty vận tải?”.

Ở nơi khác vào lúc này, Thẩm Quan đang nhận fax. Danh sách tù nhân năm năm trước ở nhà tù số bốn ngoại ô thành phố Lô Xuyên và một tài liệu khác chậm chạp chạy ra khỏi máy fax.

Người trong điện thoại nói: “Sếp Thẩm, giống y như những gì tôi điều tra lần trước. Tưởng Nã từng ngồi tù ở đó, anh ta mãn hạn tù sớm nửa năm. Buôn lậu ở Lô Xuyên, phất lên nhờ của cải bất chính, sau đó dẫn hai người anh em theo đến Lý Sơn”.

Đôi mày của Thẩm Quan nhíu lại: “Anh em ở Lô Xuyên? Anh em gì?”.

“Chính là đám trợ thủ hiện tại của anh ta. Một người tên Hứa Châu Vi, một người tên Lý Cường, họ không phải người Lô Xuyên, quen biết nhau lúc buôn lậu.”

Thẩm Quan hỏi: “Một người khác mà tôi cần điều tra thì sao?”.

“Anh ta là người bên cạnh Bạch lão đại. Nghe nói năm đó có bốn đàn em lớn nhất, một là Dương Quang, hai kẻ khác thì một bị chém chết, một bị xử tử hình giống Bạch lão đại.” Người trong điện thoại nói với giọng đắn đo: “Người thứ tư nghe nói bán đứng Bạch lão đại, bị người trong bang của Bạch lão đại trả thù. Nhưng mà…”

Thẩm Quan chau mày: “Nhưng mà thế nào?”.

Thêm Bình Luận