Cuộc Chiến Chinh Đoạt

9.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cuộc sống của Diêu Ngạn cứ ngày ngày trôi đi trong bình lặng, mong muốn lớn nhất của cô chỉ là cố gắng chăm chỉ kiếm tiền, làm tròn trách nhiệm báo hiếu cha mẹ. Mùa hạ oi bức năm ấy, mặc cho bố mẹ phả …
Xem Thêm

Diêu Ngạn cắn cánh gà nướng, đưa xiên thịt dê nướng cho chị: “Em thèm ăn, ra đây mua cái này. Chị còn nhảy không?”.

Diêu Yên Cẩn cầm xiên thịt dê nướng gật đầu lia lịa. Người đàn ông trung niên tiến lại gần nhìn Diêu Ngạn bằng ánh mắt si mê, ông ta hỏi Diêu Yên Cẩn: “Đây là em gái Diêu Diêu của em?”.

Diêu Yên Cẩn trả lời “Vâng”, người đàn ông đó không kìm được lòng, miệng lẩm bẩm nói: “Xinh thật!”.

Diêu Ngạn đang ăn cánh gà, bắt gặp biểu hiện này của ông ta, cô suýt nôn mửa. Cô cau có mặt mày nói với Diêu Yên Cẩn: “Chị, chúng ta về thôi. Muộn quá mẹ sẽ lo”.

Diêu Yên Cẩn gật đầu, chào tạm biệt người đàn ông trung niên, kéo Diêu Ngạn đi.

Đi được nửa đường, Diêu Ngạn thở không ra hơi đuổi theo Diêu Yên Cẩn: “Chị ơi, đi chậm thôi!”.

Diêu Yên Cẩn đứng lại, băn khoăn cúi đầu vân vê làn váy.

Diêu Ngạn hỏi: “Chị làm sao vậy?”.

Diêu Yên Cẩn nhìn có vẻ khúm núm: “Diêu Diêu, em đừng nói mẹ biết”.

Diêu Ngạn nhíu mày, nói: “Tại sao không nói mẹ biết? Chú đó là bạn chị mới quen à?”.

Diêu Yên Cẩn “Ừ” một tiếng, sửa lời Diêu Ngạn: “Không phải chú”.

Diêu Ngạn phì cười: “Người hơn bốn mươi, sao lại không phải là chú?”.

Diêu Yên Cẩn một lần nữa sửa lời em gái: “Năm nay, anh ấy chỉ mới ba mươi tám”.

Diêu Ngạn cười hết nổi, cô hỏi: “Lẽ nào chị thích người đàn ông đó?”.

Đầu Diêu Yên Cẩn gục xuống, ấp úng đáp: “Chị, chị thích anh ấy!”.

Diêu Ngạn xây xẩm mặt mày, cô không tưởng tượng nổi: “Chị thích?”.

Diêu Yên Cấn ngẩng đầu lên liếc Diêu Ngạn. Có lẽ giọng điệu thoáng cáu kỉnh của em gái khiến Diêu Yên Cẩn không thể nhẫn nhịn, cô hằn học buông lời: “Dù sao đi nữa em cũng đừng nói với mẹ” Rồi cất bước bỏ đi.

Diêu Ngạn đuổi theo hỏi, Diêu Yên Cẩn không trả lời.

Đến đầu ngõ, Diêu Ngạn vẫn tiếp tục kiên trì: “Chị, em không nói mẹ biết. Nhưng hôm nào đó chị dẫn em đi gặp người ta để em tìm hiểu được không?”.

Diêu Yên Cẩn cực kỳ bất mãn: “Chị hiểu ý của em! Mọi người luôn miệng nói chị ngốc, bây giờ chị quen bạn mà em cũng đòi xen vào. Chị nhất quyết không cho em xen vào!”.

Trong lúc hai chị em tranh cãi, đằng trước có người gọi to: “Yên Yên?”.

Vừa nghe thấy giọng nói của ông Diêu, Diêu Ngạn vội kéo tay Diêu Yên Cẩn ra hiệu cho chị đừng lên tiếng, làm như không có gì.

Ông Diêu khó hiểu hỏi: “Tại sao con cũng ở ngoài? Vừa rồi nói gì mà to tiếng thế?”.

Diêu Ngạn vừa cười vừa nói: “Con thèm ăn thịt nướng nên chạy đi mua”. Cô đưa mắt nhìn xe tải bên cạnh, hỏi ông Diêu: “Sao bố lại đỗ xe ỏ đây?”.

“Hết chỗ đỗ xe. Hôm nay xong việc sớm mà không tranh được chỗ, đã vậy hằng tháng cô con còn phải đóng cả trăm tệ phí đỗ xe, tự nhiên lãng ph tiền vô ích.” Ông Diêu cằn nhằn đi vào ngõ, nói chuyện làm ăn mấy ngày qua với Diêu Ngạn.

Thời gian này, công ty vận chuyển của Tưởng Nã chặn lấy lộ phí của rất nhiều xe chở hàng hóa khiến toàn bộ thị trấn Lý Sơn đều bàng hoàng. Anh chỉ còn thiếu mỗi bước xông vào nhà cướp đoạt của cải và vi phạm pháp luật nữa mà thôi. Một đám người xăm rồng xanh hổ trắng đứng chắn ngay trung lộ Lý Sơn, nào có ai dám đứng ra tranh cãi.

Ông Diêu vui mừng kể với Diêu Ngạn: “Nhưng may là chúng ta giao mốỉ vận chuyển hàng hóa cho họ từ đầu, nếu không chắc cũng không thoát được”.

Diêu Ngạn lơ đễnh phụ họa, mạch suy nghĩ của cô vẫn dừng ở chuyện của Diêu Yên Cẩn.

Ngày hôm sau, cô tới nhà máy lĩnh lương giúp Diêu Yên Cẩn. Một người hỏi cô: “Phải rồi. Chị em tìm được đối tượng chưa?”.

Diêu Ngạn cười trả lời: “Vẫn chưa. Chị định làm bà mai se duyên cho chị em à?”.

Người kia cười cười xua tay. Chị ta kéo cô nói nhỏ: “Nhà máy có một anh chàng mới đến làm. Anh ta chậm phát triển trí tuệ mức độ nhẹ giống chị em, nói chuyện có hơi ngọng một chút nhưng hình thức không tồi, đứng với chị em nhìn xứng đôi lắm. Chị em vốn xinh xắn, lại không thích làm việc trong nhà máy, suốt ngày ờ nhà dọn hàng cũng không quen được đàn ông, chị nói đúng không?”.

Thấy thái độ của Diêu Ngạn lưỡng lự, chị ta cười nói không ngừng: “Chị không nói chuyện anh chàng đó với em. Em về bảo mẹ hôm nào có thời gian đến đây nói chuyện với chị!”.

Diêu Ngạn mỉm cười: “Được ạ! Em về sẽ nói ngay với mẹ!”.

Về đến nhà, cô khéo léo gợi chuyện nói với bà Diêu. Bà mừng ra mặt: “Chuyện này được đấy! Mấy hôm nữa để mẹ đến nhà máy xem thử. Nêu đúng là vậy, mẹ sẽ dò hỏi ý tứ chị con”. Bà hỏi Diêu Ngạn lấy được bao nhiêu tiền lương, Diêu Ngạn rút sổ tiết kiệm ra nói: “Cũng hơn ba trăm tệ nhưng tiền bảo hiểm xã hội hình như tăng lên. Con gửi hai trăm tệ vào tài khoản tiết kiệm cho chị, thừa ra một trăm tệ lát nữa đưa chị dùng, phòng khi cần thiết”.

Diêu Yên Cẩn không biết phân biệt tiền nhưng lại là nô ɭệ của đồng tiền, cô rất thích ôm ống tiết kiệm trong người. Cô rất hay mua mấy món trang sức giá rẻ. Bà Diêu kiếm soát tiền lương của cô, cố giúp cô gửi nhiều tiền nhất có thể vào ngân hàng.

Đến giờ ăn tối, Diêu Yên Cẩn nhận tiền, cất vào túi. Cô tỏ thái độ bất mãn: “Tiền lương ít quá! Chị nghe nói chị có thể giúp nhà máy của họ tiết kiệm rất nhiều tiền thuế, đừng lấy ít như vậy!”.

Diêu Ngạn cảm thấy không bằng lòng, cô im lặng ăn cơm.

Chớp mắt một cái đã tới thứ Hai đầu tuần. Gà trống vừa cất tiếng gáy, Diêu Ngạn choàng tỉnh, thức dậy đánh răng rửa mặt, vào bếp làm điểm tâm, rồi cầm túi xách ra khỏi nhà.

Đi bộ từ nhà đến khu khai phá mất ít nhất một tiếng đồng hồ, Diêu Ngạn xem như để bản thân tập thể dục. Cô đến nhà máy nước giải khát vừa đúng giờ làm việc.

Phòng nhân sự đã có nhân viên làm việc. Trông thấy Diêu Ngạn, người kia lật tập hồ sơ, gật gù nói: “Đúng đúng, phòng nghiên cứu trên tầng năm, cô tự lên đi”.

Công ty nước giải khát mà Diêu Ngạn làm việc chuyên sản xuất nước ép và cô đặc nguyên liệu làm từ trái cây, phần lớn tiêu thụ tại châu Âu, số còn lại xuất sang Đông Nam Á. Ở đây rộng bốn trăm mẫu đất(*), nhà máy và tòa nhà văn phòng cùng nằm chung một khu. Công ty này là doanh nghiệp đứng đầu huyện, tất nhiên nó cũng có niềm kiêu hãnh riêng.

(*) Ở Trung Quốc, một mẫu đất bằng khoảng 667m2, 16 mẫu tương đương với 1 hecta. (Mọi chú thích là của người dịch).

Diêu Ngạn đi bộ lên tầng năm. Nơi này tường gạch sáng loáng, cô quay mặt vào tường chỉnh lại mái tóc bị gió thổi rối tung rồi gõ cửa đi vào.

Phòng nghiên cứu có vẻn vẹn ba nhân viên. Họ đang ăn uống tán gẫu, nhìn thấy Diêu Ngạn, bèn bắt chuyện: “Em là người mới?”.

Diêu Ngạn mỉm cười gật đầu. Họ thân thiện tự giói thiệu về mình sau đó một người hỏi cô: “Những thứ cơ bản nhất em biết chứ? Cách điều chế cơ bản, thử độ pH”. Chị ta chỉ một đống dụng cụ thí nghiệm, các loại cốc đo lường đủ kích thước bày đầy mặt bàn và hai chiếc nồi đun nước trên bếp: “Nhớ kỹ một điều, mỗi khi làm xong phải rửa sạch sẽ tất cả những dụng cụ này”.

Chị ta nhắc nhở thêm: “Đúng rồi, phòng nghiên cứu ở tòa nhà phía đông không liên quan bên này. Mấy ngày trước có người mua hai dây chuyền sản xuất của nhà máy để làm nước ép trái cây và đồ uống pha chế. Chúng ta chỉ phụ trách ép và cô đặc nguyên liệu thô thôi”.

Đồng nghiệp kiên trì hướng dẫn, còn Diêu Ngạn im lặng ghi nhớ. Đợi tất cả các phòng ban khác đều có người, họ mới bắt đầu làm việc. Diêu Ngạn bị họ sai bảo đến chóng mặt. Cô lấy đủ loại đồ uống khỏi tủ lạnh, vừa ghi số liệu vừa đo độ pH. ít phút sau, hương thơm ngọt ngào tỏa ra khắp phòng khiên ai ngửi thấy cũng thèm chảy nước dãi.

Trong phòng làm việc ở tầng cao nhất của tòa nhà, Tổng giám đốc Trần Man Phát lấy một túi giấy trong két sắt đưa cho Tưởng Nã, ông nói: “Một chút lòng thành, cầm đi!”.

Tưởng Nã cũng không khách sáo, anh thản nhiên nhận lấy. Trần Man Phát vừa cười vừa nói: “Vẫn là cháu có bản lĩnh, giúp được chú việc lớn. Hôm qua sở cảnh sát Nam Giang cũng tới tìm nhưng chú đâu có liên quan đến chuyện này”. Sau đó ông tỏ ra quan tâm hỏi: “À, vết thương của Tiểu Hứa sao rồi?”.

Thêm Bình Luận