Cuộc Chiến Chinh Đoạt

9.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cuộc sống của Diêu Ngạn cứ ngày ngày trôi đi trong bình lặng, mong muốn lớn nhất của cô chỉ là cố gắng chăm chỉ kiếm tiền, làm tròn trách nhiệm báo hiếu cha mẹ. Mùa hạ oi bức năm ấy, mặc cho bố mẹ phả …
Xem Thêm

Tưởng Nã bật cười: “Do anh không tốt, không chịu nghĩ cho em. Anh để em nghỉ thêm một ngày.” Anh cố tình hạ thấp giọng nói nhỏ: “Ngày mai đến chỗ anh, anh đã dọn phòng sạch sẽ, giường mới rất chắc chắn. Anh cũng lùa hết đám đàn em ra nhà sau rồi”.

Diệu Ngạn giận sôi máu tắt phụt điện thoại, cô ôm mặt, níu giữ trái tim sắp bay ra ngoài của mình.

Đèn đường sáng trưng, Diêu Ngạn dọn hàng ra chỗ cũ như thường lệ. Tối thứ Bảy đông người, công viên có thêm hai quầy thịt nướng. Đám trẻ con một tay cầm xiên thịt bóng mỡ, một tay xoay xở tô tượng, Diêu Ngạn chăm chú quan sát chúng. Tượng tô lảo đảo sắp đổ, bàn tay nhỏ lem luốc dầu mỡ liền giơ lên đỡ.

Người nhà của một đứa bé trả giá: “Khách quen, bán rẻ chút đi. Vốn của mấy người chừng hai tệ một bức là cùng. Mười tệ đắt quá!”.

Diêu Ngạn nói khản cả cổ, cô mỉm cười: “Không được thật mà. Chị ơi, bức này là mẫu mới, nhà em mua khuôn đắt lắm”.

Chị ta bĩu môi, cất giọng khinh khỉnh: “Mấy thứ này rẻ bèo, đâu phải tôi không biết, tôi…”

Trong lúc chị ta nói, một người đàn ông bỗng đứng cạnh chị ta, anh ta lạnh lùng trừng mắt: “Mua được thì mua. Không mua thì biến!” Anh ta giật bức tượng khỏi tay chị ta, quát lớn: “Tôi mua. Bao nhiêu?”.

Diêu Ngạn nhíu mày nhìn Hứa Châu Vi rồi nhìn sang hai người đàn ông cao lớn bên cạnh, cô nói giá tiền. Đợi chị ta dẫn con đi, Hứa Châu Vi nói nhỏ: “Chị dâu, bọn tôi tới dọn hàng cùng chị!”.

Diêu Ngạn quay sang bà Diêu, thấy bà không chú ý, Diêu Ngạn nói với giọng cáu kỉnh: “Mấy anh ở đây làm gì, về đi”.

Hứa Châu Vi cười cười: “Trời tối không an toàn, anh Nã lo cho chị. Anh ấy nói hoặc là chị dọn đến chỗ anh ấy ở, hoặc là mỗi ngày bọn tôi bám theo chị. An toàn là trên hết!”.

Diêu Ngạn tức điên người, cô nói: “Anh đi ra cho tôi, đừng có ở đây!”.

Hứa Châu Vi nghe lời đứng dậy, Diêu Ngạn không ngờ anh ta lại hiền lành đến vậy. Cô vừa buông tiếng thở phào, mắt đã thấy anh ta đến quầy thịt nướng, gọi hai lon bia rồi ngồi xuống, nhìn ra chỗ cô. Lâu lâu anh ta còn nhếch miệng cười với Diêu Ngạn.

Diêu Ngạn thấp thỏm đến giờ dọn hàng. Sau khi dọn tượng xong, cô kéo bà Diêu về nhà ngay lập tức. Thế nhưng ba người Hứa Châu Vi cứ cười nói rôm rả lẽo đẽo theo tới đầu ngõ. Bà Diêu cũng nhận ra, bà bước nhanh hơn, nói với cô: “Sau lưng cỏ người đi theo đúng không con? Đi mau thôi!”.

Bước vào trong ngõ, đèn của các nhà tắt tối thui. Ba người Hứa Châu Vi dừng chân, bà Diêu hốt hoảng quay đầu nhìn ra sau, bà dặn Diêu Ngạn: “Sau này buổi tối con đừng về muộn. Hổi nãy, mẹ chắc chắn có người đi theo chúng ta. Con để ý một chút!”.

Diêu Ngạn gật đầu lia lịa.

Buổi chiều ngày hôm sau cũng xuất hiện tình trạng như vậy, Ban ngày không có quầy thịt nướng, Hứa Châu Vi đội nắng ngồi xuống ghế đá. Mặt trời chiếu gay gắt, anh ta đổi sang chỗ gần sạp bán tượng, hí hửng huýt sáo chòng ghẹo Diêu Ngạn.

Tối qua, Diêu Yên Cẩn đau bụng nên không ra giúp bán hàng. Sắc mặt cô ngày hôm nay trông vẫn tái nhợt, cô cố gắng nhịn đau ra đây. Diêu Ngạn kêu chị ngồi nghỉ ngơi. Diêu Yên Cẩn thấy Hứa Châu Vi, cô ngẩn người, cất giọng khó hiểu “Không phải người giúp đỡ chúng ta lần trước hay sao?”.

Toàn thân Diêu Ngạn cứng đờ, cô vội vàng dặn chị: “Chị đừng nói với mẹ”.

Diêu Yên Cẩn gật đầu: “Chị hiểu, chị không nói, em mau bán hàng đi”.

Trời nhá nhem tối, hai chị em dọn hàng về nhà. Diêu Ngạn viện cớ đi ra ngoài, cô xụ mặt ngồi lên xe của Hứa Châu Vi. Hứa Châu Vi thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng được ngồi điều hòa”.

Anh ta vặn điều hòa xuống mức thấp nhất, phóng vèo về trung lộ Lý Sơn.

Về đến công ty vận chuyển hàng hóa, Diêu Ngạn hắt xì liên tục, cô xoa cánh tay nổi da gà theo Hứa Châu Vi vào trong. Đi đến cửa, Hứa Châu Vi khựng lại, anh ta kéo cửa, nói với cô: “Anh em đều ra ngoài tìm vui cả rồi. Chị dâu, cần gì thì trực tiếp gọi tôi!” Rồi đóng chặt cửa lại.

Diêu Ngạn vô thức kéo cánh cửa đóng kín. Lúc này, Tương Nã vừa ra khỏi bếp, ôm cô từ đằng sau. Anh chà xát cánh tay của Diêu Ngạn, cất giọng không hài lòng: “Em bệnh à? Sao người em lạnh vậy?”.

Diêu Ngạn rút tay về, cô hắt xì, gật gù: “Cảm xoàng thôi.”

Cô nhìn Tưởng Nã: “Anh đừng để Hứa Châu Vi đến quấy rầy nhà tôi nữa!”.

Tưởng Nã mắt nhắm mắt mở lờ đi. Anh nâng cằm Diêu Ngạn, đưa tay sờ trán cô, sau đó anh chạm tay vào môi vào trán cô thử xem có sốt hay không. Diêu Ngạn ngại ngùng quay đầu. Tưởng Nã nói: “Đâu có sốt”.

Tưởng Nã dẫn Diêu Ngạn lên tầng, anh bảo: “Không phải em dọn đến chỗ anh là xong à? Em tưởng anh rảnh rỗi thích tìm người trông chừng em chắc?”.

Diêu Ngạn cất giọng hằn học: “Vậy tại sao anh cho người đi theo tôi?”.

Tưởng Nã nửa cười nửa không đáp: “Anh sợ em hồng hạnh vượt tường “.

Diêu Ngạn cứng họng, cô hất tay anh: “Không được, tôi không thể dọn đến chỗ của anh, quan hệ của chúng ta chưa đến bước này. Anh coi tôi là gì?”.

Tưởng Nã cau mày: “Quan hệ của chúng ta làm sao?”.

Diêu Ngạn đờ người, Tưởng Nã ghé sát cô hỏi: “Chúng ta đến bước nào em mới chịu dọn sang đây?”.

Diêu Ngạn há to miệng ngơ ngác, mặt cô đỏ bừng. Tưởng Nã mỉm cười, ôm cô vào lòng: “Em không những cứng miệng mà còn ngang như cua. Đế anh xem em bướng bỉnh đến khi nào!” Tưởng Nã cúi thấp đầu hôn cô.

Diêu Ngạn nhíu mày đẩy anh. Tưởng Nã ghì đầu Diêu Ngạn, đẩy cô tới bàn làm viêkc. Hai người anh đuổi tôi chạy, tôi chạy anh đuổi. Loáng cái, Tưởng Nã ôm cô ngồi xuống ghế.

Hai người hơi thở dồn dập đối diện nhau. Tưởng Nã ăn được một lần, muốn ăn tiếp lần thứ hai. Sau nụ hôn say đắm, anh rút lắc bạc khỏi ngăn kéo, đeo lên cổ tay Diêu Ngạn: “Anh mặc kệ em thích hay không, nói chung anh mua cho em. Lần trước anh mua một sợi để trong xe nhưng về chẳng thấy đâu hết, chắc đám kia lấy mất rồi”.

Tưởng Nã nâng tay cô ngắm nghía, anh hỏi: “Em thích không?”

Diêu Ngạn nhìn nhìn, gật nhẹ đầu, dịch người muốn chạy trốn. Tưởng Nã ôm chặt cô, anh nghiêm mặt nói: “Bên Lô Xuyên còn chút rắc rối. Anh lo có người gây sự, để Hứa Châu Vi đi theo em, anh mới yên tâm”.

Diêu Ngạn như hóa đá, nghĩ sơ thôi cũng hiểu. Cô kinh ngạc thốt lên: “Họ sẽ trả thù?”.

Tưởng Nã cắn miệng cô: “Bọn chúng dám!”.

Anh bế Diêu Ngạn đến bên giường. Diêu Ngạn đấm anh thình thịch, quẫy quẫy đòi xuống. Tưởng Nã ném cô lên giường nhanh chóng nằm đè lên: “Chúng ta thử giường!”.

Anh giữ gáy Diêu Ngạn, hai chân anh kẹp chặt cô, môi anh mυ"ŧ lấy môi cô.

Diêu Ngạn nói: “Tôi đang bị cảm!”.

Tưởng Nã “Ừm” một tiếng, anh nói: “Đổ mồ hôi là khỏe, đảm bảo trị bách bệnh!”.

Sau một hổi đón nhận nụ hôn triền miên của anh, Diêu Ngạn cũng mềm nhũn người. Đúng lúc này điện thoại di động trên đầu giường đổ chuông liên hồi, Tưởng Nã ôm cô nhích lên, với tay lấy điện thoại nhìn số gọi đến. Anh ôm Diêu Ngạn ngồi dậy nhưng chân anh khóa chặt cô, không để cô chạy trốn.

Âm lượng điện thoại hơi lớn. Diêu Ngạn đỏ mặt gạt bàn tay trên ngực cô ra. Người trong điện thoại nói: “Anh ta đã nói cho Lý Trung Quý biết rồi nhưng tạm thời chưa có động tĩnh”.

Tưởng Nã đáp một tiếng, người trong điện thoại lưỡng lự mở miệng: “Anh Nã, em cảm thấy cách này quá mạo hiểm. Tuy rằng những người trước đây, kẻ thì trốn chạy, kẻ thì ở tù, kẻ thì mất mạng nhưng cũng còn không ít kẻ từng gặp anh. Chúng ta cố tình tìm người tiết lộ chuyện này, em sợ anh em trước đây phát hiện ra anh”.

Tưởng Nã cười cười: “Chuyện này không dính đến lợi ích của anh ta, anh ta không nói đâu. Anh chờ anh ta tìm anh!”.

Người đó ngừng vài giây mới nói tiếp: “Được nhưng em không dính vào chuyện này. Em chỉ có thể giúp anh đến đây!”.

Tưởng Nã thừa hiểu, anh nói thêm vài câu rồi gác máy.

Nhìn Diêu Ngạn im lặng tựa vào ngực mình, anh cười hỏi: “Em sao vậy?”.

Diêu Ngạn nắm tay áo, ngước mắt hỏi anh: “Rốt cuộc anh là ai?” Cô chống tay xuống giường, thoát khỏi lòng anh, nhìn anh bằng ánh mắt kiên định: “Bây giờ vẫn không thể trả lời câu hỏi thứ ba của tôi?”.

Thêm Bình Luận