Cuộc Chiến Chinh Đoạt

9.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cuộc sống của Diêu Ngạn cứ ngày ngày trôi đi trong bình lặng, mong muốn lớn nhất của cô chỉ là cố gắng chăm chỉ kiếm tiền, làm tròn trách nhiệm báo hiếu cha mẹ. Mùa hạ oi bức năm ấy, mặc cho bố mẹ phả …
Xem Thêm

“Nghe xong phải nộp tiền, em thấy chị hai lấy sổ tiết kiệm đưa cho người đàn ông đó. Hồi nãy ăn cơm tối tại nhà hàng, em nghe một bà bên cạnh nói ở đây bán hàng đa cấp. Lúc đó em đã cảm thấy bất thường.”

Sau khi ăn xong, hai chị em được đưa vào một căn nhà rộng chừng một trăm mét vuông với vài chục người bên trong. Đối phương xếp họ vào căn phòng bề bộn có bốn giường tầng. Em họ giả vờ ngoan ngoãn, ngầm khuyên Diêu Yên Cẩn đi ra với cô bé.

“Nhưng chị hai không chịu. Chị hai nói muốn làm giàu.” Em họ không biết làm sao, nhân lúc không ai để ý, cô bé lén trốn đi, “Em gọi điện thoại cho bố nhưng không được. Chị ơi, làm sao bây giờ?”.

Diêu Ngạn về chỗ ngồi lấy túi xách, nói nhanh với Thẩm Quan: “Thẩm tổng, tôi có việc đột xuất. Xin phép đi trước!” Cô hấp tấp chạy ra cổng sơn trang.

Thẩm Quan kéo ghế đứng dậy, anh ta đuổi theo Diêu Ngạn: “Diêu Ngạn! Diêu Ngạn!”. Ngoài sơn trang tối thui, hai ngọn đèn le lói chiếu sáng, anh ta đã không còn thấy bóng dáng của cô đâu nữa. Thẩm Quan xuôi theo con đường xuống núi, rút điện thoại di động gọi cho cô nhưng chỉ nghe thấy giọng nữ lặp đi lặp lại một cách máy móc.

Diêu Ngạn bước mò mẫm trên những bậc thang, cô dặn em họ: “Tạm thời em ngoan ngoãn ở đó, giữ điện thoại di động cho kỹ. Một lát chị sẽ gọi lại cho em. Em đừng sợ!”.

Diêu Ngạn không đủ kiên nhẫn bước từng bậc thang, cô sải chân bước mỗi lần hai bậc, một lát sau cô đã đi được gần nửa quãng đường. Điện thoại di động của dượng đang bận. Diêu Ngạn đành gọi cho ông Diêu. Điện thoại đổ chuông hai tiếng ông Diêu nghe máy, cô vội vàng nói cho ông Diêu biết.

Ông Diêu chưng hửng: “Mẹ con nói, buổi trưa chị con gọi điện về nói dẫn em họ đi dạo, tối mới về!”.

Diêu Ngạn vội nói: “Chị nói dối. Bố đang ờ đâu? Chúng ta mau đến Lô Xuyên!”.

Ông Diêu đang dỡ hàng ở Nam Giang, căn bản không thể chạy về, ông lo sốt vó. Diêu Ngạn gọi lại cho dượng, cuối cùng dượng cũng bắt máy.

Dượng hoảng hốt mở miệng: “Dượng vừa mới về. Dượng đi mượn xe ngay!”.

Sau khi gác máy, Diêu Ngạn mau chóng gọi điện cho em họ, hỏi cô bé có nhớ căn phòng cô bé trốn ra ban nãy hay không. Em họ sợ hãi làm sao nhớ được, lo Diêu Ngạn trách mắng, cô bé nói: “Chị chắc không sao đâu. Tin tức nói họ sẽ không đánh người tự nguyện”.

Viền mắt Diêu Ngạn đỏ hoe. Cô cắn môi suy nghĩ, kêu em họ đưa điện thoại cho một bà lão nhìn hiền lành phúc hậu, cô căng thẳng nói ra mọi việc.

Bà lão nói ngay: “Không sao, không sao. Bà dẫn em cháu về nhà bà trước. Khu bên bà có rất nhiều ổ bán hàng đa cấp, qua một lát nữa là tìm không ra đâu”.

Diêu Ngạn cảm ơn bà lão: “Cháu cảm ơn bà. Cháu nhờ bà chăm sóc em cháu, cháu sẽ đến đó ngay”.

Dượng chạy đi mượn xe người quen, cô họ theo sau gọi điện mắng em họ. Bà vừa mắng vừa khóc: “Đầu óc nhanh nhạy của con để đâu hả? Chạy theo người lạ, đến lúc đó nhỡ bị người ta làm nhục thế nào cũng không biết!”.

Dượng đi trước nghe thấy bèn quay qua trừng mắt, khẽ quát cô họ. Cô họ lập tức im bặt.

Trong nhà hàng xóm không có xe, dượng tìm cả buổi mới mượn được một chiếc xe van, ông kêu cô họ qua nhà bà Diêu.

Diêu Ngạn thở hổn hển chạy đến chân núi, cô loay hoay muốn đón xe. Buổi tối ở thị trấn Long Tuyền rất ít xe taxi chạy ngang, Diêu Ngạn đợi khoảng năm phút mới sực nhớ đến Thẩm Quan, đang định gọi nhờ anh ta giúp đỡ thì phía trước đột nhiên xuất hiện ánh sáng chói lóa, cô giơ tay che mắt. Tích tắc sau, luồng sáng đó vụt tắt, một bóng người đứng ngay bên cạnh cô.

Tưởng Nã chế nhạo cô: “Tới đây hẹn hò mà di động bận vậy à?”.

Diêu Ngạn ngây người, ngẩng đẩu nhìn Tưởng Nã từ trên trời rơi xuống, cô buột miệng nói: “Đưa tôi về Trung Tuyền!”.

Dượng dừng ở ngã tư cao tốc theo lời Diêu Ngạn, được một lát liền thấy một chiếc xe Jeep chạy từ phía sau tới, phanh gấp bên cạnh. Diêu Ngạn bước xuống, vòng qua ngồi bên ghế lái phụ. Tưởng Nã cũng xuống xe, anh kéo cô lại, gọi dượng Diêu Ngạn đang kinh ngạc nhìn anh trong xe van: “Chạy xe của tôi. Đừng chạy chiếc đó!”.

Dượng Diêu Ngạn ngơ ngác đi xuống, hoảng sợ bám tay vào cửa xe: “Anh Nã, xe này…”.

Tưởng Nã đẩy mạnh ông: “Lo cái gì, lên xe!” Anh nhìn Diêu Ngạn, lại gần hỏi cô: “Tự giải quyết được chứ?”.

Diêu Ngạn gật đầu qua quýt. Cô không từ chối ý tốt của anh, leo lên ghế phụ xe Jeep.

Tưởng Nã đứng nhìn gương mặt nghiêng của Diêu Ngạn qua cửa xe. Khuôn mặt chỉ lớn bằng bàn tay vẫn luôn giữ vẻ kiên cường, không chịu khuất phục. Dưới bóng đêm miên man, chiếc váy sáng màu cô mặc khiến cô nhìn càng yếu ót. Tưởng Nã tì tay vào cửa sổ xe, kéo cổ cô đến gần, đặt một nụ hôn lên má cô. Anh dặn dò: “Em tới đó khoan hãy gọi cảnh sát tìm ra rồi mới báo án. Nếu làm kinh động, hang ổ đó dời đi sẽ mất dấu vết, không biết đâu mà tìm”.

Diêu Ngạn đỏ mặt nhíu mày, cô gật đầu cứng ngắc. Tưởng Nã nói thầm: “Đừng cố tỏ ra kiên cường, đến nơi gọi điện cho anh.” Anh thả tay để xe chạy đi. Tưởng Nã đứng im tại chỗ, dõi mắt theo hướng xe Jeep lao vυ"t đi.

Mặc dù tâm trí của dượng dồn hết vào con gái đang ở Lô Xuyên nhưng lúc này dượng đành vừa sợ hãi vừa nghi hoặc hỏi Diêu Ngạn: “Diêu Diêu, con với anh Nã là…”.

Diêu Ngạn kinh ngạc nhìn lắc tay bằng bạc nằm cạnh chiếc hộp trên bảng điều khiển xe. Diêu Ngạn đáp lời dượng: “Bạn bình thường”.

Lô Xuyên nằm ở ngoài tỉnh. Diêu Ngạn chưa từng đến đó, dượng lái xe hơn mười năm cũng chưa lần nào đặt chân tới. May mà trong xe có bộ định vị, chạy đến Lô Xuyên cũng không quá khó khăn. Nhưng đường đi xa xôi, họ chạy ròng rã suốt đêm mà không có đồ ăn và nưóc uống, vì vậy chạy được vài tiếng, dượng đã thấm mệt.

Diêu Ngạn chỉ bên đường, nói dượng dừng xe. Cô lấy lại tinh thần đổi vị trí với dượng. Thấy ven đường có cửa hàng tạp hóa nhỏ, cô chạy xe đến mua nước và bánh mì. Hai người thay phiên nhau nghỉ ngơi. Chạy qua bốn trạm thu phí, lúc cô và dượng vào đến địa phận Lô Xuyên thì trời đã gần sáng.

Tưởng Nã mất ngủ cả đêm. Ruồi bay vo ve bu đầy bánh kem. Trời còn chưa sáng, anh đã vào nhà tắm giội nước lạnh, cứ để người ướt rượt như vậy trở về phòng. Anh gọi điện hỏi Diêu Ngạn: “Em đến đâu rồi?”.

Diêu Ngạn nhìn xung quanh. Hai bên trái phải cô lúc này là nhà ngói thấp bé cũ kỹ xen lẫn với khu chung cư mới xây. Xa phía trước là siêu thị, có thế nhìn rõ tên của nó. Chạy thêm lúc nữa liền thấy đoàn người đông đúc đang đứng chờ ở bến xe. Sắc trời vừa hửng sáng, dòng người đã lũ lượt xếp hàng dài tít tắp trên đường. Diêu Ngạn nói: “Bến xe phía nam Lô Xuyên”.

“Ừ.” Tưởng Nã lại hỏi: “Em gái em có nói rõ chung cư nào không?”.

Diêu Ngạn uống một ngụm nước, nhìn chấm nhỏ di chuyển trên bộ định vị, cô nói: “Có, tôi hỏi một bà lão tốt bụng, tôi cũng đã tìm thử, là Hoa viên Giai Lộc nằm trong khu Gia Ninh, khoảng một tiếng nữa là tới”.

Lông mày của Tưởng Nã nhíu lại: “Khu Gia Ninh?” Anh đắn đo vài giây: “Bắc Gia Ninh hay Nam Gia Ninh?”.

Diêu Ngạn khựng người: “Tôi không rõ”.

Tưởng Nã gõ bàn làm việc, anh dặn đi dặn lại: “Em với dượng cẩn thận. Nhớ kỹ sau khi tìm ra phải báo cảnh sát ngay. Đừng để lọt bất cứ người nào”.

Diêu Ngạn nghe theo, một lúc sau cô mới gác máy.

Trong lúc này, bà Diêu khóc không thành tiếng. Bà thức trắng đêm gọi điện cho Diêu Yên Cẩn nhưng gọi mãi không được. Cô họ và ông Diêu an ủi bà, hai người cũng sốt ruột, tay chân lạnh toát.

“Nó lấy sổ tiết kiệm của nó. Của hồi môn tôi dành dụm cho nó, nó cũng lấy đi. Mất tiền không sao, nhưng tôi sợ người ta không chỉ lừa tiền mà còn lừa tình!”. Hai mắt bà Diêu ầng ậc nước, giọng nói khản đặc của bà cất lên: “Tại sao số tôi lại khổ đến vậy? Yên Yên không thể có chuyện!”.

Diêu Ngạn cầu trời khấn Phật phù hộ Diêu Yên Cẩn bình an vô sự. Trái tim cô đập dồn dập, không cách nào bình thường trở lại. Sau một hổi chạy xe vào khu Gia Ninh, nhà cao tầng dần dần biến mất. Nhà cửa hai bên đường còn cũ nát hơn cả bến xe phía nam Lô Xuyên.

Thêm Bình Luận