Cuộc Chiến Chinh Đoạt

9.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cuộc sống của Diêu Ngạn cứ ngày ngày trôi đi trong bình lặng, mong muốn lớn nhất của cô chỉ là cố gắng chăm chỉ kiếm tiền, làm tròn trách nhiệm báo hiếu cha mẹ. Mùa hạ oi bức năm ấy, mặc cho bố mẹ phả …
Xem Thêm

Hôm sau, Diêu Ngạn dẫn em họ đến bệnh viện. Bác sĩ khuyên ở lại bệnh viện theo dõi thêm, nhưng cô họ Diêu Ngạn không muốn phiền Tưởng Nã tốn kém nhiều tiền viện phí cho bà. Đồng thời, bà cũng lo cháy ruột cháy gan chuyện kinh doanh nên muốn ra viện ngay.

Diêu Ngạn thu dọn hành lý giúp cô họ, em họ ngồi ở một bên chén sạch số hoa quả còn lại. Cô họ nói: “Chúng ta khoan dung một chút. Cánh tay cô đã khỏe, bên anh Nã cũng không đối xử tệ bạc với chúng ta. Chúng ta nên thức thời, sau này gặp nhau ở thị trấn Lý Sơn, mọi người cũng coi như quen biết, con nói phải không?”.

Diêu Ngạn cười, nói với cô họ: “Con còn sợ cô muốn trả thù. Cô nói vậy con cũng yên tâm!”.

Cô họ phì cười: “Tính khí cô có thể nói là tốt hơn con. Ít nhất ban đầu cô không làm ầm lên đòi báo cảnh sát. Báo cảnh sát bắt đám người đó cũng đâu được ích lợi gì. Họ được thả ra, gia đình chúng ta cũng hết đường sống yên ổn!”.

Diêu Ngạn tỏ vẻ hậm hực: “Hồi trước, con chỉ nóng giận nhất thời. Dĩ nhiên con biết”. Cô cau mày nhét bộ quần áo cuối cùng vào túi đồ.

Ánh nắng chói chang giữa trưa khiến Tưởng Nã tỉnh giấc. Anh đạp giường bình bịch, quay người nằm sấp, tiếp tục ngủ. Vóc người Tưởng Nã to lớn, anh phải nằm thu mình trên chiếc giường đơn, chỉ cần cựa quậy một chút, tay chân sẽ thòi ra khỏi giường, như vậy anh sẽ bị tỉnh giấc. Chưa một ngày nào, anh có thế ngủ một giấc ngon lành đến tận bình minh.

Ở dưới tầng vọng lên tiếng người cãi cọ ầm ĩ, anh cáu kỉnh trở mình ngồi dậy. Giường gỗ kêu cót két, vài giây sau mới im ắng trờ lại.

Cơm nước đổ đầy sảnh công ty. Hiểu Lâm ngồi bệt dưói đất khóc lóc om sòm: “Tôi bị đuổi ra ngoài mà anh không chịu trách nhiệm à?”. Cô ta vừa gào khóc vừa làm ẩm lên: “Anh là đồ sở khanh, chơi đã rồi muốn đá tôi? Ở trên giường, anh nói như thế nào hả? Hứ, chơi tôi xong muốn phủi mông bỏ đi à? Không có cửa đâu!”.

Một đám đàn ông lúng túng đứng nhìn, có người giơ gậy sắt nhưng lần lữa không ra tay. Tiếu Lưu năn nỉ hết lời: “Cô làm ơn đừng có gây rối ở đây. Anh Nã mà bắt gặp là chết tôi!”.

Hiểu Lâm quệt nước mũi, cô ta đang định gào lên thì một gáo nước đá bỗng dội thẳng xuống đầu. Một viên đá đập trúng cánh tay cô ta rơi xuống đất, làn nước lạnh buốt khiến cô ta nổi da gà. Cô ta chửi ầm lên: “Thằng khốn…”.

Cô ta ngẩng đẩu lên nhìn, giọng nói lập tức tắc nghẽn.

Tưởng Nã ở trần đứng dựa vào thành cầu thang, cơ thể anh cường tráng, cơ bắp rắn chắc. Cửa phòng sau lưng anh mở toang, ánh nắng giữa trưa nóng hừng hực dán lên người.

Tưởng Nã lấy ra một chiếc ly thủy tinh trong suốt bên trong vẫn còn đọng vài giọt nước thả thẳng từ trên cao xuống, một tiếng “xoảng” vang lên, ly thủy tinh vỡ tan tành. Giọng anh ráo hoảnh cất lên, nhấn chìm ánh sáng chói lóa đằng sau: “Ba lựa chọn. Cuốn xéo, ra ngoài làm ồn hoặc…” Anh quét mắt nhìn mọi người: “Họ lần lượt chơi cô!”.

Hiếu Lâm tái mặt, cô ta hoảng sợ bò dậy. Tưởng Nã xoay người đi thẳng vào phòng. Hiểu Lâm ngơ ngẩn ngước nhìn, tim cô ta đập thình thịch.

Hứa Châu Vi dè dặt đi vào đưa cơm. Tưởng Nã im lặng xem qua một lượt danh thϊếp và lịch chụp được tối qua. Hứa Châu Vi ướm lời: “Anh Nã, anh không giận chứ?”.

Tưởng Nã nhai cơm, anh nhìn màn hình chằm chằm nói: “Giận chuyện gì?”.

Hứa Châu Vi thở phào, anh ta lại nghe thấy Tưởng Nã cất lên: “Tự gây chuyện thì tự chịu trách nhiệm. Hỏi con đàn bà đó muốn thế nào. Đòi tiền thì trả tiền, muốn kết hôn thì kêu Tiểu Lưu cưới cô ta!”.

Hứa Châu Vi ngẩn ra, anh ta ngượng ngập đáp: “Tiểu Lưu chỉ chơi qua đường thôi, không dự định kết hôn!”.

Tưởng Nã dừng lại, anh liếc Hứa Châu Vi: “Vậy chú lấy?”.

Hứa Châu Vi kinh hãi, không dám nói tiếp.

Im lặng một lát, Tưởng Nã rút giấy đưa Hứa Châu Vi, anh nói: “Dịch vụ Phong Đạt ở Nam Giang, chú đi thăm dò công ty này”.

Hứa Châu Vi khó hiểu: “Phong Đạt? Chúng ta định tìm công ty hợp tác hả anh?”.

Tưởng Nã cười cười nói: “Sao nhiều lời vậy? Mau tìm hiểu đi!”.

Hứa Châu Vi gãi đầu, anh ta nhìn tên công ty và số điện thoại liên lạc trên tờ giấy, miệng lẩm bẩm: “Hình như Hối Điền Bắc có một công ty tên như vậy”.

Tưởng Nã nghe thấy: “Hối Điền Bắc?”.

Hứa Châu Vi gật đầu: “Lần trước đi Hối Điền Bắc, những chỗ đó đều dùng sơn đỏ viết tên công ty lên tường bên ngoài, em có chút ấn tượng”.

Tưởng Nã nhướng mày, trầm lặng gõ bàn.

Phía bên này, Diêu Ngạn đến công viên ven sông. Quầy hàng bày ở chỗ râm mát chật ních trẻ con. Một anh chàng nhìn rất trắng trẻo, nhã nhặn đang ngồi xổm trả lại tiền thừa. Diêu Ngạn lại gần bà Diêu đang ngồi trên ghế nhựa, cô tò mò hỏi bà: “Anh ta là…”.

Bà Diêu mỉm cười, thì thầm: “Bạn chị con, Đào Chí. Khả năng nhận biết của cậu ấy ngang bằng chị con, biết phân biệt tiền!”.

Diêu Ngạn thích thú, đến chào hỏi anh ta. Đào Chí ngại ngùng, anh ta cúi mặt nói chuyện. Anh ta phát âm hơi ngọng, Diêu Ngạn nghe không hiểu nhưng giả vờ như hiểu hết. Trò chuyện câu được câu mất với Đào Chí cũng giống như ông nói gà bà nói vịt.

Đào Chí tranh thủ lúc Diêu Ngạn bán hàng, anh ta nói với Diêu Yên Cẩn: “Em gái của em hơi ngốc, đúng không? Lúc nãy anh không nói vậy”.

Diêu Yên Cẩn che miệng cười, nói: “Anh đừng nói em em như vậy. Em em rất thông minh. Sinh viên đại học đấy nhé!”.

Nhiều người cùng bán hàng một lúc thừa sức đối phó với đám tiểu quỷ kia. Bà Diêu mừng rỡ ngồi một bên, thỉnh thoảng bà giơ quạt hương bồ, quạt cho ba người. Một khách quen hỏi bà: “Anh chàng này trông rất lạ. Không phải con rể chị đấy chứ?”.

Bà Diêu cười toe toét: “Làm gì nhanh vậy, còn phải xem hai đứa sau này thế nào đã”.

Khách quen đó nói: “Trời ơi, em thấy nhất định thành đôi. Mặt mũi anh chàng đó rất được!”.

Bà Diêu tươi cười, hài lòng nhìn Diêu Yên Cẩn và Đào Chí.

Hứa Châu Vi có ấn tượng về công ty dịch vụ Phong Đạt nên anh ta đến thẳng Hối Điền Bắc. Quả nhiên gần tới Hối Điền Bắc, anh ta thấy ngay dòng chữ “Công ty dịch vụ Phong Đạt” nằm lẫn giữa hàng loạt bức tường.

Dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ, anh ta trở về giành công: “Sau nửa giờ đồng hồ, em đã hỏi thăm ra. Công ty dịch vụ đó gần một năm nay nhưng hình như không kinh doanh. Mấy công ty bên cạnh xe cộ ra vào ầm ầm nhưng chỉ có mỗi chỗ họ là im ắng”.

Mặt trăng treo lên cao, gió đêm khô nóng lùa từ cửa đan xen với hơi mát của điều hòa khiến Hứa Châu Vi cảm thấy nửa nóng nửa lạnh, anh ta chạy ra đóng cửa sổ nhưng miệng vẫn không quên báo cáo: “Những chỗ khác không tìm ra tin tức gì chỉ biết mấy nhánh họ chạy hình như là Tân Châu và Lô Xuyên”.

Tưởng Nã xem lại đoạn phim ghi hình mấy trang lịch mà chủ Nhiệm Ngô đánh dấu. Ngày khoanh dấu đỏ gần nhất là ngày mười, phía dưới ghi hai chữ “Lô Xuyên”. Thông tin trên đống danh thϊếp chụp được từ phòng của chủ nhiệm Ngô vô dụng, chỉ có danh thϊếp “Dịch vụ Phong Đạt” trùng hợp với chuyện anh muốn dò la. Tưởng Nã sờ cằm, xóa phim và hình ảnh dư thừa.

Hứa Châu Vi nằm bò trên ghế sofa. Anh ta tiện tay kéo hóa đơn để trên bàn trà ngó sơ, anh ta hét lớn: “Anh Nã, anh mua dây chuyền vàng cho Diêu Ngạn thật ư?”.

Tưởng Nã bật ra một tiếng: “Ừ”.

Hứa Châu Vi tặc lưỡi: “Anh dở quá. Mấy cô nàng bây giờ chỉ thích kim cương và quần áo hàng hiệu, vậy mà anh lại tặng dây chuyền vàng bà em thích cho người ta!”.

Tưởng Nã liếc xéo anh ta: “Chú biết cái gì mà nói. Diêu Ngạn giống mấy cô nàng đó à? Cô ấy chỉ vừa mắt với vàng, khỏi lo mất giá! Hôm qua, anh tặng cô ấy sợi dây này, cô ấy hiền hơn hẳn đấy!”. Nhớ tới dáng vẻ Diêu Ngạn ngoan ngoãn để anh hôn trán, trong lòng anh bắt đầu ngứa ngáy. Tưởng Nã đuổi Hứa Châu Vi ra ngoài, anh lấy điện thoại di động ra gọi.

Diêu Ngạn nấu cơm xong, định mang ra công viên ven sông thì Tưởng Nã gọi đến, cô chậm chạp bắt máy. Diêu Ngạn vừa nhận điện thoại, vừa khóa cửa nhà.

Tưởng Nã hỏi cô: “Hôm nay, em bận gì vậy?”.

Thêm Bình Luận