Cuộc Chiến Chinh Đoạt

9.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cuộc sống của Diêu Ngạn cứ ngày ngày trôi đi trong bình lặng, mong muốn lớn nhất của cô chỉ là cố gắng chăm chỉ kiếm tiền, làm tròn trách nhiệm báo hiếu cha mẹ. Mùa hạ oi bức năm ấy, mặc cho bố mẹ phả …
Xem Thêm

Thẩm Quan cúi đầu xem tài liệu, anh ta nói thản nhiên: “Vậy cũng tốt. Thuê hết những chỗ đó cho tôi”.

Tài xế nhận lệnh, ông ta lui ra ngoài.

Gần đến giờ tan sở, Tưởng Nã xuất hiện ở công ty nước giải khát. Anh mang theo gương mặt đầy thương tích bước vào văn phòng khiến nhân viên bàn tán xôn xao.

Mấy ngày không đến công ty, đám đàn em giúp anh xử lý công việc. Không ngờ họ làm việc rất tốt, không hề có sai sót. Trần Lập uể đẩy cừa bước vào, anh ta cất giọng chán chường: “Công ty còn nhiều khoản nợ chưa thanh toán. Toàn bộ tiền bán dây chuyên sản xuất dồn hết vào đẩu tư. Thời điểm này là mùa ăn nên làm ra, kinh doanh tạm thời ổn định nhưng vào mùa ít khách không biết ứng phó ra sao”.

Tưởng Nã an ủi anh ta: “Chú đừng lo nghĩ quá. Công ty nước giải khát đã tồn tại ở thị trấn Trung Tuyển hai ba chục năm qua rồi, đâu dễ dàng sụp đổ!”.

Trần Lập tự giễu: “Ai biết chống chọi được bao lâu.” Anh ta đưa ra ý kiến: “Hay chúng ta chuyển đổi hình thức kinh doanh, hợp tác với Thẩm Quan! Em thấy nguồn tiêu thụ nước trái cây của Thẩm Quan rất tốt. Anh ta chỉ có hai dây chuyền sản xuất, mà số tiền kiếm được nhiều ngang bằng chúng ta”.

Tưởng Nã cụp mắt nhìn bàn làm việc, mắt anh lóe sáng: “Được đấy. Lúc rảnh rỗi, chú tìm anh ta nói chuyện, cần anh giúp gì cứ nói!”.

Trần Lập phấn chấn sai người đưa tất cả tài liệu trước đây của Lương Thịnh Hoa đến xem, anh ta dự định học hỏi thêm kinh nghiệm. Hai người bận rộn đến tận chín giờ tối. Trần Lập cảm thấy đói bụng, quay sang nhìn Tưởng Nã đang chuyên tâm xem tài liệu liền thở dài: “Em không thể bằng anh được. Học hành có ích lợi gì đâu!”.

Không biết Tưởng Nã có nghe hay không, anh nhìn tập tài liệu năm năm trước chăm chú, miệng lẩm bẩm: “Thẩm Quan?”.

Năm năm trước là Giám đốc thị trường của công ty trách nhiệm hữu hạn Công nghệ Sinh học Tuệ Viên Mỹ ở thành phố Tân Châu. Trên hợp đồng trước đây có chữ ký của Thẩm Quan, bên cạnh là chữ ký thuộc về Lương Thịnh Hoa. Tưởng Nã trầm ngâm suy tư đóng tập tài liệu.

Diêu Ngạn cùng bà Diêu dọn hàng về nhà. Hai mẹ con bước thong thả dưới trăng. Bà Diêu than phiền sau khai giảng buôn bán ế ẩm, chi bằng chỉ bán hai ngày cuối tuần. Đi ngang qua một cửa hàng còn mở cửa buôn bán, bà Diêu gọi cô: “Này, con vào trong chọn một ít quà biếu cô Từ. Chuyển phát nhanh cũng phải mất hai ngày. Đừng trì hoãn nữa, để qua ngày nhà giáo thì không hay!”.

Diêu Ngạn kéo tay bà Diêu, nói: “Không cần. Ngày hôm đó, con gọi điện chúc cô là được”.

“Con bé này!” Bà Diêu lườm cô: “Con tưởng mẹ muốn con nịnh bợ, thiết lập quan hệ thật à? Nói gì thì học phí năm nhất đại học cũng do cô Từ giúp con. Lẽ nào công việc làm thêm, học bổng, rồi thực tập đều không phải cô Từ giúp con? Con phải nhớ ơn cô Từ, biết không?”.

Diêu Ngạn ngượng ngùng gật đầu. Cô vào cửa hàng chọn mua một món đồ trang trí xinh xắn. Bà Diêu kêu người bán bọc quà cho đẹp một chút. Lúc này, bà mới hài lòng về nhà.

Diêu Yên Cẩn hí hửng nhìn món quà xinh xắn. Cô ôm nó định bóc ra xem liền bị bà Diêu thuyết giảng cho một trận. Biết Diêu Ngạn đã tắm xong đi ra, bà cố tình nói lớn: “Tuệ Viên Mỹ rất nổi tiếng, hiếm khi mở công ty con ở Nam Giang. Cô Từ có lòng giới thiệu em con vào đó làm việc, tiền lương cao ngất ngưởng. Nhưng thôi quên đi, ở đây cũng không phải không có tương lai!”.

Diêu Ngạn mỉm cười lau khô tóc. Bà Diêu thở nặng nề, lấy quần áo đi vào nhà tắm.

Thứ Sáu, tất cả mọi người đều không có tâm trạng làm việc. Diêu Ngạn yên phận hoàn tất công việc của mình, rồi mang theo mùi thơm của dưa chuột trên người thẳng tiến về hướng tòa nhà phía đông.

Đồng nghiệp ở tòa nhà phía đông ngửi thấy, cười cười hỏi cô: “Hôm nay làm nước dưa chuột?”.

Diêu Ngạn gật đầu: “Vâng ạ, thử hơn mười lần mới thành công”.

“Đúng là chỗ bên em tốt hơn!” Đồng nghiệp tỏ vẻ ước ao “Thành phẩm có lợi cho sức khỏe. Không giống chỗ bọn chị toàn dùng chất tạo màu, tinh dầu, kéo dài hạn sử dụng bao lâu cũng được”.

Nhưng đồ uống phổ biến trên thị trường hiện nay cũng đều là dạng mang mùi vị ngọt ngào nhưng không tốt cho sức khỏe.

Đồng nghiệp vừa nói chuyện, vừa dọn đồ chuẩn bị tan sở. Diêu Ngạn kiểm tra lại công việc cần hoàn thành, cô gọi điện báo bà Diêu biết mình phải tăng ca. Bà Diêu căn dặn: “Con nhớ mua cơm ăn. Về nhà sớm một chút”.

Diêu Ngạn cười nghe lời bà. Cô mở máy vi tính lên, bắt đầu giải quyết công việc.

Tưởng Nã nghỉ ngơi ở công ty vận chuyển hàng hóa một hồi rồi đi ra ngoài. Hứa Châu Vi gọi anh: “Anh Nã, em mới gọi thức ăn xong. Anh đi đâu chơi vậy? Dẫn em đi chung với!”.

Tưởng Nã giơ chân gạt anh ta sang bên: “Ở lại đi!” Anh chui vào xe Jeep, khởi động xe rồi lao đi.

Công ty nước giải khát chỉ còn lác đác vài công nhân chạy xe điện hoặc đạp xe ra cổng. Cửa căng tin cũng đã đóng, bảo vệ cầm hộp cơm từ trong đó đi ra. Thấy xe Jeep chạy tới cổng công ty, anh ta vội vội vàng vàng chạy về chốt bảo vệ hướng người ngồi trong xe gọi: “Sếp Tưởng, muộn thế này mà còn làm việc sao?”.

Tưởng Nã gật đầu, đánh tay lái chạy vào bãi đỗ xe. Lướt thấy bóng người ngoài tòa nhà chính, khóe môi anh khẽ cong lên, động tác bất giác nhanh hơn.

Diêu Ngạn cẩn thận viết lên hóa đơn chuyển phát nhanh đặt trên hộp quà. Cô viết ngay ngắn, không ai có thể đọc lầm chữ của cô. Nhân viên chuyển phát nhanh chỉ vào ô người gửi: “Cô không điền vào đây à?”,

Diêu Ngạc lắc đầu: “Không điền. Đối phương không nhận cũng không sao”.

Nhân viên chuyển phát nhanh gãi đầu: “Đúng là không chắc thật. Tôi chưa từng nhận đồ gửi đến trung tâm cai nghiện”.

Diêu Ngạn mỉm cười. Viết đến hai chữ “Từ Anh”, ngòi viết của cô chững lại ở nét cuối, cô ngơ ngác nhìn hai con chữ cân đối trên giấy, sống mũi cay cay.

Tưởng Nã bất thình lình đi tới sau lưng Diêu Ngạn. Anh nheo mắt nhìn lướt qua hóa đơn chuyển phát nhanh, hỏi cô: “Em gửi gì vậy?”.

Diêu Ngạn giật mình, cô ôm ngực xoay người nhìn anh: “Anh dọa tôi sợ hết hổn!”. Cô im lặng đưa đồ cho nhân viên chuyển phát nhanh, ngó lơ Tưởng Nã.

Tưởng Nã cười nói hi hả: “Hiếm thấy em dùng giọng điệu này nói chuyện với anh!”.

Diêu Ngạn mặc kệ Tưởng Nã, cô dặn dò nhân viên chuyển phát nhanh: “Anh đừng để rơi nhé! Trong này là đồ gốm dễ vỡ”. Sau khi nói vài câu với nhân viên chuyển phát nhanh, cô xoay người đi vào trong.

Tưởng Nã nhìn gói hàng bằng ánh mắt sâu xa, cất bước đuổi theo Diêu Ngạn.

Diêu Ngạn đi thang bộ lên tầng, Tưởng Nã chạy đến kéo tay cô: “Em mệt không? Đi thang máy đi!”.

Diêu Ngạn hất tay anh: “Công ty quy định nhân viên không được đi thang máy!”. Thang máy trong công ty nước giải khát rất hiện đại, nhưng chỉ dành cho tầng lớp quản lý cao cấp và khách hàng sử dụng. Thỉnh thoảng nhân viên cũng phàn nàn nhưng không ai dám vi phạm quy định.

Tưởng Nã kéo cô vào thang máy: “Quy định gì? Anh cho phép em đi thang máy!”. Anh giơ bao nilon, cười nói: “Anh mua cơm cho em. Lề mề nữa là nguội đấy!”.

Diêu Ngạn chẳng còn cách nào khác, đành theo Tưởng Nã vào thang máy, mặt nặng mày nhẹ nhìn chằm chằm con số trên bảng điều khiển.

Trong phòng nghiên cứu không có ai nên Diêu Ngạn chỉ mở một bóng đèn. Trên chiếc bàn giữa phòng là máy móc, đối diện cửa sổ là nồi và bếp, bên cạnh có hai bồn rửa, nhìn phòng nghiên cứu chỉ giống như một nhà bếp.

Tưởng Nã mở hộp thức ăn, hai món mặn hai món chay thơm phức. Diêu Ngạn đói cồn cào suốt từ nãy đến giờ, ngửi thấy mùi thức ăn, bụng cô sôi ục ục. Nhưng cô vẫn giả vờ di chuột lung tung trên màn hình, nhất định không nhìn đồ ăn.

Tưởng Nã cảm thấy buồn cười: “Em không ăn à?”.

Diêu Ngạn im lặng nhìn màn hình máy vi tính. Tưởng Nã nhướn mày, bưng hộp thức ăn lại bàn ngồi. Anh vừa cúi nhìn Diêu Ngạn, vừa ăn ngon lành. Tiếng nhai nuốt và mùi thức ăn càng lúc càng nổng đậm khiến Diêu Ngạn không khỏi chảy nước dãi.

Một miếng thịt kho bất ngờ đưa tới miệng cô. Anh giơ đũa chạm chạm miếng thịt vào môi Diêu Ngạn, cô tức tốc ngả ra sau, nghiêng đầu nhíu mày: “Làm gì vậy?”.

Thêm Bình Luận