Cuộc Chiến Chinh Đoạt

9.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cuộc sống của Diêu Ngạn cứ ngày ngày trôi đi trong bình lặng, mong muốn lớn nhất của cô chỉ là cố gắng chăm chỉ kiếm tiền, làm tròn trách nhiệm báo hiếu cha mẹ. Mùa hạ oi bức năm ấy, mặc cho bố mẹ phả …
Xem Thêm

Nói đến đây, cô bỗng độc thoại một mình, bán cầu não trái nhanh chóng phân tích. Diêu Ngạn nói lí nhí trong miệng: “Cây cầu trong vùng sập cả năm nay. Bây giờ đi Nam Giang hay các tỉnh thành khác, chạy qua thị trấn Lý Sơn là thuận tiện nhất. Anh vừa bày mưu tính kế với công ty nước giải khát, e rằng Trần Mẫn Phát bị anh..” Sắc mặt cô trắng không một chút sắc hổng, cô gạt ngay ý nghĩ vừa lóe lên này, tiếp tục tỏ vẻ bình thản: “Lại vừa ở đây thu tiền bảo kê lộ liễu, phóng viên và cảnh sát tới cũng không sợ…”. Trong đầu cô bỗng rối bời, suy nghĩ không đâu vào đâu. Cô không rõ Tưởng Nã mưu đồ gì với công ty nước giải khát, cũng không rõ vì sao anh thâm nhập vào nội bộ công ty rồi nhưng vẫn muốn làm côn đồ ở đây, gây lũng loạn toàn bộ giới chở hàng ở thị trấn Lý Sơn.

Một giọng nói trầm thấp cắt ngang mạch suy nghĩ chằng chịt trong đầu Diêu Ngạn, Tưởng Nã hỏi cô: “Không nói tiếp?”.

Diêu Ngạn giật mình ngước mắt lên, Tưởng Nã từ cửa sổ đi tới. Bóng tối sâu thẳm cách anh càng lúc càng xa nhưng phảng phất sau lưng anh có cơn lốc xoáy đen ngòm, mỗi bước đi của anh như cuốn theo cả màn đêm.

Tưởng Nã đứng trước mặt Diêu Ngạn, anh thản nhiên nói: “Phân tích đã xong, muốn đặt câu hỏi không?”.

Diêu Ngạn nhìn chằm chằm đôi mắt đen của anh, cô cất giọng thều thào: “Anh làm sao có chứng minh nhân dân thật?”.

Một đòn nặng nề như giáng thẳng xuống trái tim anh, cô không hỏi mưu tính của anh, cũng không hỏi anh có hại Trần Mẫn Phát hay không, cô chỉ chăm chú vào câu đố Đoán xem anh là ai. Cô chú tâm suy đoán thân phận của anh, không quan tâm đến những cái khác. Cô thông minh đến mức đáng hận!

Thấy anh im lặng, cô nhìn anh bằng ánh mắt tư lự, thận trọng nhích người ra sau. Tưởng Nã nói: “Anh quen với một cảnh sát. Anh ta giúp anh làm chứng minh nhân dân”.

Diêu Ngạn ngạc nhiên tới mức đờ người, cô nói giọng nghi ngờ: “Cảnh sát? Anh quen biết thế nào với cảnh sát? Vậy anh là.. “

Tưởng Nã bước một bước dài tới chỗ Diêu Ngạn. Anh chặn câu nói của cô: “Đây là câu hỏi thứ hai của em?”.

Diêu Ngạn ngậm miệng, mở mắt nhìn anh. Não bộ một lần nữa vận hành hết công suất. Một âm thanh từ đáy lòng kêu gọi nhưng cô bác bỏ, nói thế nào cũng quá khó tin. Tưởng Nã đột ngột ôm cô, mắt anh nhìn cô chăm chú, giọng anh khàn khàn vang lên: “Không hỏi thì anh hôn em”.

Diêu Ngạn hốt hoảng: “Anh nói không đυ.ng…” Lời còn chưa dứt, Tưởng Nã đã đè cô xuống hôn ngấu nghiến. Âm cuối sắp thoát ra mắc kẹt trong cổ họng cô. Tưởng Nã như thể đã đói khát quá lâ, anh ghì chặt gáy cô, đầu lưỡi mạnh mẽ tiến công, dồn Diêu Ngạn về sau. Tưởng Nã loạng choạng ôm cô chuyển tới cửa nhà vệ sinh.

Diêu Ngạn phản đối, tay chống ngực anh đấm liên tục. Thoáng ngừng lại, anh kề sát mặt cô: “Anh nói nửa tháng nhưng không tính hôm nay và ngày mai”.

Diêu Ngạn thờ phì phò giận dữ, Tưởng Nã mỉm cười, lướt tay lên đẩu cô, áp trán mình vào trán cô, anh nói: “Diêu Diêu, em phải đoán nghiêm túc. Anh chỉ cho em một cơ hội. Đoán sai, em chết chắc với anh”. Miệng anh âu yếm cắn nhẹ mũi Diêu Ngạn, trượt lên đôi mắt long lanh của cô: “Anh sắp nhịn hết nổi rồi. Em biết em làm anh “đau” đến mức nào không?”. Anh cũng không chần chừ, đè cô vào cửa hôn say đắm.

Diêu Ngạn bật ra tiếng kêu khó chịu. Tưởng Nã như muốn nuốt chửng cô vào bụng, lưỡi tiến thẳng vào nơi sâu nhất. Cổ họng cô khô rát, lắc đầu lẩn tránh nhưng tất cả đều vô ích. Cô chỉ như trứng chọi đá.

Tưởng Nã thở dốc, giữ chặt eo Diêu Ngạn, ép người lên ngực cô, ấn cô sát vào cửa. Áo thun cô mặc chịu không nổi sự vuốt ve của anh mà tốc lên cao. Tưởng Nã với tay vuốt ve đỉnh đồi đầy đặn của cô. Cảm thấy không đủ, anh lại kéo rách áσ ɭóŧ, nắn bóp ngực cô, Tưởng Nã thở hắt ra như tóm được báu vật trần gian. Anh không hề cảm giác được những cú đấm nện lên vai.

Đến khi du͙© vọиɠ của anh gần như bùng nổ, anh nghẹn đỏ mặt dừng lại, hôn cô thêm một lúc. Tưởng Nã kéo áσ ɭóŧ của cô về đúng vị trí, lập tức cảm thấy trống rỗng trong người.

Diêu Ngạn thở không ra hơi, cô lả người vịn vào tay nắm cửa đứng thẳng. Tưởng Nã hôn cô, anh cười như nhìn thấy hết thảy. Anh nói giọng mò ám: “Mới bao nhiêu đây đã chịu không nổi? Nừa tháng sau làm sao em chống chọi?”.

Mặt Diêu Ngạn nóng ran, cô im lặng ngoái đầu đi chỗ khác.

Về đến nhà, cô chui ngay vào nhà vệ sinh. Áσ ɭóŧ của cô đã bị Tưởng Nã làm rách, còn ngực cô đỏ ửng. Cô cắn răng chịu đựng, tắm rửa sạch sẽ.

Sau khi nằm trên giường, cơn giận của cô mới dịu xuống. Nhắm mắt nghĩ đến vẻ mặt của Tưởng Nã khi nghe cô nói, Diêu Ngạn nở nụ cười chìm sâu vào giấc ngủ. Cô tin chắc thắng lợi đã nằm trong tay, chỉ cần phân tích trước mặt anh lần nữa, cô sẽ đập tan mặt nạ của anh.

Ngày hôm sau, bà con nhà họ Trần vẫn xuất hiện ở căng tin. Diêu Ngạn chần chừ giây lát, nở nụ cười đến gần họ.

Họ giật mình, gượng gạo bắt chuyện nhưng không mời cô ngồi cùng. Diêu Ngạn vờ như không hiểu, cô tự nhiên ngồi xuống trò chuyện, ăn cơm cùng họ: “Phải rồi chú. Trước đây Tiểu Nam ở chỗ nào của Lô Xuyên?”.

Chú nhà họ Trần nói: “Đường Phong Ninh. Khi đó chưa quy hoạch, mọi người sống trong mấy thôn chưa giải tỏa phía sau”. Nhắc đến đây, ông ta tỏ vẻ phẫn nộ: “Thằng bé Tiểu Nam này số khổ. Bố nó mất sớm, chỉ còn mỗi mẹ nó nuôi nấng. Tiền đền bù giải tỏa đều bị bác nó cướp hết. Về sau không biết mẹ con nó sống ở đâu. Chỉ thỉnh thoảng tới giờ tan học chú mới thấy nó ngang qua đường Phong Ninh”.

Diêu Ngạn thở dài than vãn: “Cháu không biết ngày xưa anh ấy khó khăn đến vậy. Anh ấy chưa bao giờ kể cháu nghe, đến cả chuyện anh ấy từng ngồi tù, anh ấy cũng chẳng muốn nói cháu biết”.

Ông ta hạ giọng nói nhỏ: “Chuyện này thì chú cũng không rõ, sự việc qua lâu rồi mới nghe một người bà con kể lại. Thời gian đó, chỗ chú sống trị an tương đối bất ổn. Chú nhớ lúc đó chính quyền phái quan chức mới đến truy quét xã hội đen, người này xử lý công việc cao tay hơn lãnh đạo trước đó. Người trước gắng gượng được một năm thì bị lật đổ nhưng vị lãnh đạo mới này rất có năng lực, chớp mắt đã tóm Tiểu Nam vào tù”.

Ông ta sực tỉnh, nói quanh co lảng tránh. Diêu Ngạn tỏ thái độ tự nhiên hỏi: “Sau này thì sao ạ?”.

Ông ta nói tiếp: “Sau này vị lãnh đạo mới đi, khu đó lại loạn cào cào lên”. Nhắc đến chuyện này, bao nỗi khổ tâm ông ta nuốt ngược vào trong từ nãy đến giờ đều tuôn hết ra.

Diêu Ngạn cười gượng lắng nghe ông ta kể khổ. Mấy lần cô muốn chen vào, ông ta đều giành nói hết.

“Bạch lão đại chiếm trọn khu đó, dân đen như bọn chú làm gì cũng không được, đành khoanh tay bó gối. Hồi đó bên cạnh ông ta còn có bốn thân tín, suốt ngày tuần tra khắp nơi thu tiền bảo kê. Không nộp thì sao? Không nộp coi như tiêu đời, giao chìa khóa tiệm, đóng cửa nghỉ bán, nếu không sẽ bị đập phá tan tành. Báo cảnh sát vô ích, đâu lại vào đấy. Toàn là đám tội phạm bỏ trốn, cùng lắm là vào tù vài tháng, đi ra càng làm càn.”

Chú nhà họ Trẩn gắp đồ ăn bỏ vào miệng, ông nói mà nước bọt văng tung tóe: “Chú nhớ hồi đó đàn em hay thấy nhất là tên Dương Quang. Tướng tá người đó…” Ông ta tặc lưỡi hồi tưởng: “Y chang Tiểu Nam bây giờ. Đàn em bên cạnh Bạch Lão đại đều chọn cỡ người như vậy, vừa thấy là sợ rồi”.

Thấy ông ta nói xong, cô định xen vào thì đúng lúc di động của ông ta đổ chuông. Bà con nhà họ Trần đứng dậy chào tạm biệt Diêu Ngạn: “A Lập tới rồi, gia đình chú đi gặp nó trước. Hôm nào nói chuyện với cháu sau!”.

Họ kéo nhau ra ngoài, để mặc Diêu Ngạn nản chí cầm đũa.

Tưởng Nã lấy lý do dưỡng thương, tránh không đến công ty nước giải khát. Anh giao hết công việc cho Hứa Châu Vi, đổng thời cũng không tìm Diêu Ngạn.

Diêu Ngạn biết anh mạo danh người khác. Tuy cô sợ hãi nhưng trong cô vẫn tồn tại suy nghĩ muốn biết được chân tướng sự thật. Chỉ có điều bà con nhà họ Trần lúc nào cũng chỉ chăm chăm đi tìm Trần Lập khiến cô không tiện hỏi. Diêu Ngạn cứ lần lữa như vậy đến tận thứ Bảy.

Thêm Bình Luận