Cuộc Chiến Chinh Đoạt

9.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cuộc sống của Diêu Ngạn cứ ngày ngày trôi đi trong bình lặng, mong muốn lớn nhất của cô chỉ là cố gắng chăm chỉ kiếm tiền, làm tròn trách nhiệm báo hiếu cha mẹ. Mùa hạ oi bức năm ấy, mặc cho bố mẹ phả …
Xem Thêm

Tưởng Nã vừa cầm điện thoại vừa mở camera giám sát. Gọi mãi nhưng Diêu Ngạn không chịu nghe máy, anh bực bội chau mày.

Công ty vận chuyển hàng hóa nằm ở khu vực hẻo lánh, không biết Diêu Ngạn trở về bằng cách nào. Nhớ đến dáng vẻ bướng bỉnh của cô, anh bất giác bật cười. Đến khi hình ảnh quay lại xuất hiện một chiếc ô tô đen, đôi mắt anh liền sầm xuống.

Thẩm Quan chia buồn xong đi ra, anh ta nói với Diêu Ngạn: “Hóa ra bà con của Trần tổng ở Lô Xuyên cũng đến. Nghe nói Tưởng tổng cũng là bà con với họ, tại sao không gặp Tưởng tổng nhi?”.

Diêu Ngạn cười nói: “Tôi không biết”.

Thẩm Quan nhìn cô, anh ta cười cười lên xe.

Thị trấn Trung Tuyển chỉ có thưa thớt vài nhà hàng. Thẩm Quan chọn tới chọn lui, cuối cùng quyết định chọn một nhà hàng trang trí theo phong cách cổ điển.

Diêu Ngạn ăn uống thanh đạm, cô chọn hai món chay rồi kêu Thẩm Quan tự chọn món. Họ ngồi trên tầng hai, đối diện với lan can, có thế ngắm cảnh nâng tách cụng ly náo nhiệt bên dưới. Trời tối dẩn, thời tiết oi ả cũng dịu xuống.

Họ cùng nhau trò chuyện về công việc, trà hoa cúc trong ấm rót vào tách sứ đậm vẻ cố xưa tao nhã. Diêu Ngạn nhấp một ngụm, nói: “Mới bắt đầu nên tôi chưa quen việc. Lần trước, tôi còn tìm không ra số liệu pha chế đồ uống, cuối cùng đành phải hỏi chủ nhiệm Ngô”.

Thẩm Quan cười, anh ta nói: “Từ trước đến giờ, công việc này do mình chủ nhiệm Ngô phụ trách, thỉnh thoảng mới cần em giúp đỡ. Bình thường em không cần làm”.

Tất cả thức ăn bày trên bàn đều hợp khẩu vị thanh đạm của Diêu Ngạn. Cô ăn uống ngon lành, loáng cái đã quên bẵng nỗi phiền muộn chiều nay. Cô tràn trề vui vẻ nói chuyện không ngừng.

Sau khi ăn xong, Thẩm Quan đưa Diêu Ngạn về nhà, anh ta xuống xe cùng cô. Đèn đường lâu năm ngoài ngõ sáng lờ mờ nhưng côn trùng vẫn thích bâu quanh.

Thẩm Quan nói: “Ngày mai em có thời gian không? Chúng ta lại cùng nhau đi ăn?”.

Diêu Ngạn ngửa đầu nhìn Thẩm Quan, trong sắc trời tối thẫm dáng vẻ anh ta toát lên sự khiêm nhường khiến cô không kìm được rung động.

Cô nói nhỏ: “Để lần khác. Gần đây tôi hơi bận.” Diêu Ngạn vẫy tay chào tạm biệt anh ta.

Hôm sau Tưởng Nã ngủ đến trưa thì bị tiếng chuông điện thoại làm tỉnh giấc. Bà Tư trong điện thoại tỏ vẻ quan tâm, nói: “Tiểu Nam, vết thương của cháu có nặng không?”.

Tưởng Nã trả lời chiêu lệ: “Không nặng, không nặng”. Anh tỏ vẻ có lỗi, nói: “Bà và chú từ xa đến đây mà cháu không có cơ hội ở cùng mọi người”.

Bà Tư nói: “Cháu đang ở bệnh viện à? Để bà với chú đến thăm cháu!”.

Tưởng Nã bước xuống giường, vươn vai ưỡn lưng. Anh vừa rót nước vừa nói: “Không cần đâu bà. Vết thương của cháu xoàng thôi. Chỗ cháu bụi bặm dày đặc. Mọi người ở đây cũng lâu, để vết thương lành lặn, cháu sẽ đến gặp mọi người”.

Sau khi gác máy, anh gọi Lý Cường: “Đón Diêu Ngạn tới đây!”.

Diêu Ngạn ngổn ngang tâm sự ngồi trước máy vi tính. Cô viết nguệch ngoạc lên giấy trắng, thoáng thấy trong một trang bảng biểu tên Tưởng Nã hiện ra rõ mồn một. Cô gõ bút nhíu mày suy tư. Không hỏi không có nghĩa là không muốn biết, cô thắc mắc tại sao Tưởng Nã vô duyên vô cớ làm bản thân bị thương. Chuyện gì cũng có nguyên nhân, Tưởng Nã sẽ không tự dưng làm chuyện điên rồ.

Nhưng nói sao đi nữa cô cũng không phải thám tử, càng suy luận, phỏng đoán của cô càng vô căn cứ.

Đồng nghiệp tiến đến gần, đọc thành tiếng dòng chữ trên giây: “Làm bản thân bị thương?”.

Diêu Ngạn lập tức úp tờ giấy, nhét nhanh vào túi xách. Cô rút vở bài tập Toán của em họ ra, nói: “Em phải làm bài tập. Chị đừng làm phiền em!”.

Đồng nghiệp trêu cô: “Vừa mới viết lách gì đây, sáo rỗng quá”. Thấy Diêu Ngạn chỉ cười không đáp, chị ta lại nói thêm một câu: “Tối qua thức khuya à? Em có quầng thâm to hơn cả gấu trúc này”.

Diêu Ngạn cười toe toét nhún vai.

Hết giờ làm, Lý Cường đứng chắn đường đi của Diêu Ngạn. Cô lùi mấy bước tránh né, cáu kỉnh nhìn anh ta.

Lý Cường cười, nói: “Anh Nã dặn em đón chị về”.

Diêu Ngạn cảm thấy bất lực, đành theo anh ta lên xe.

Về đến công ty vận chuyển hàng hóa, Tưởng Nã nằm trên ghế sofa soi gương, liếc mắt ra ngoài cửa: “Vào đây!”.

Lý Cường đẩy Diêu Ngạn vào trong, anh ta đóng cửa phòng lại.

Tưởng Nã chỉ chai thuốc trên bàn, anh nói: “Bôi thuốc cho tôi”.

Diêu Ngạn tiến lại mở thuốc ra xem. Cô không thèm quan tâm Tưởng Nã từ đâu mà có chỗ thuốc này, cô cầm tăm bông thoa thuốc giúp anh.

Thương tích do kính gây ra tới tận bảy tám vết. Bôi thuốc lên nhìn càng đáng sợ, gương mặt anh dường như thay đổi hoàn toàn. Tưởng Nã soi gương, anh cảm thấy khá hài lòng. Liếc quầng thâm trên mắt Diêu Ngạn, anh hỏi: “Tối qua đi ăn trộm? Thức trắng cả đêm?” Anh vừa soi gương vừa choàng tay ôm cô.

Diêu Ngạn kêu lên một tiếng, cô đẩy ngực anh. Tưởng Nã ôm chặt cô, anh xoay mặt cô qua hôn. Anh hỏi cô: “Hay điện thoại lại hỏng, sửa suốt cả đêm?”.

Diêu Ngạn ngạc nhiên tới mức ngớ người, cô lúng túng nói: “Hôm qua tôi để điện thoại ở chế độ rung nên không nghe thấy gì. Trước khi đi ngủ mới thấy mấy cuộc gọi nhỡ của anh”.

Tưởng Nã nâng cằm cô: “Tại sao hôm qua em bỏ chạy, để tôi lại một mình?”.

Mùi thuốc xông vào mũi Diêu Ngạn khiến lông mày của cô cau lại. Cô bôi rồi ghé vào l*иg ngực Tưởng Nã, cố gắng không để bản thân dựa quá sát, cô nói: “Tôi không muốn làm phiền anh. Hôm qua anh ngủ”.

Tưởng Nã cười khẩy, vỗ mặt cô: “Đúng là rất biết ăn nói!”. Anh nhổm người lục lọi túi xách của Diêu Ngạn.

Cô xóa sạch hơn mười cuộc gọi nhỡ của anh. Diêu Ngạn với tay muốn lấy, Tưởng Nã giơ điện thoại tránh cô. Anh lườm cô: “Tôi ở trong lòng em đúng là quá đặc biệt”.

Nói đoạn, anh thẳng tay ném điện thoại di động của Diêu Ngạn ra xa. Điện thoại di động vang lên một tiếng “rắc”, vỡ tan tành.

Diêu Ngạn la to: “Anh làm gì vậy!” Cô đứng dậy muốn nhặt điện thoại nhưng bị Tưởng Nã siết chặt eo, kéo về lại chỗ ngồi.

“Lẩn trước tôi từng nhắc em rồi, em tưởng tôi lúc nào cũng nhường nhịn em?” Tưởng Nã ép cô sát vào lưng ghế, anh nghiêm giọng: “Tối qua đi đâu với Thẩm Quan?”.

Diêu Ngạn kinh ngạc tới mức ngẩn người: “Anh…”.

Tưởng Nã mỉm cười, bàn tay chống ghế sofa vô tình chạm phải một tờ giấy, anh vô thức nhìn xuống rồi lục tung túi xách của Diêu Ngạn, vở bài tập lòi ra ngoài, vật dụng linh tinh cũng bị đổ ra, một tờ giấy viết đầy chữ đập vào mắt anh.

Nụ cười của Tưởng Nã tan biến, anh nhìn Diêu Ngạn: “Làm bảng đánh giá tôi?”. Tưởng Nã chậm rãi đứng lên, cầm tờ giấy bước hai bước, từ tốn đọc, nhướn mày hỏi Diêu Ngạn: “Sao? Tìm được nhược điểm của tôi rồi?”.

Tim Diêu Ngạn đập dồn dập, mặt tái mét, cổ họng bị cảm xúc đè nén nên càng lúc càng đỏ. Cô nhìn chằm chằm vết sẹo mờ có đậm có trên lưng Tưởng Nã, đáp án hết sức rõ ràng.

Đầu óc cô nhanh chóng làm việc. Cô mở to mắt muốn nhìn kỹ nhưng Tưởng Nã đã xoay người đối diện với cô.

Tưởng Nã lặp lại câu hỏi: “Nói đi! Đã tìm ra nhược điểm của tôi?”.

Diêu Ngạn trầm mặc, chẳng nói chẳng rằng. Tưởng Nã tiến lên trước, đưa tờ giấy ra ngoài cửa sổ, những con chữ che đậy dưới nét viết nguệch ngoạc hiện rõ ràng trong ánh chiều tà. Nét chữ cứng cáp, lối viết sắc bén, Tưởng Nã kinh ngạc liếc cô một cái rồi tiếp tục xem.

Diêu Ngạn run rẩy như ngồi trên đống lửa. Cô mặc sức suy đoán về Tưởng Nã nhưng chưa từng nghĩ người cô suy đoán rốt cục là ai.

Lưng của Tưởng Nã có vài vết sẹo đủ cả mới và cũ nhưng không có dấu vết nào chứng tỏ từng bị bỏng nước sôi.

Nếu chú nhà họ Trần không nói quá lên, lưng của Tưởng Nã không thể trơn bóng như thế này. Cổ họng cô khô rát, trống ngực đập thinh thịch. Cô lại nghĩ liệu Tưởng Nã có chỉnh hình hay không nhưng phẫu thuật cấy da cũng không thế đạt đến trình độ láng bóng như vậy.

Cô lảng tránh: “Anh gọi tôi tới làm gì?”.

Tưởng Nã cũng suýt quên bản thân muốn làm gì, anh tiện tay vứt tờ giấy qua một bên. Gió thổi tờ giấy rơi xuống đất, một đôi dép đen đã mòn vẹt giẫm đè lên tờ giây, bôi thêm bụi đất lên đó.

Thêm Bình Luận