Cuộc Chiến Chinh Đoạt

9.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cuộc sống của Diêu Ngạn cứ ngày ngày trôi đi trong bình lặng, mong muốn lớn nhất của cô chỉ là cố gắng chăm chỉ kiếm tiền, làm tròn trách nhiệm báo hiếu cha mẹ. Mùa hạ oi bức năm ấy, mặc cho bố mẹ phả …
Xem Thêm

Diêu Ngạn nhích người ra sau, Tưởng Nã tiến tới: “Tôi coi như em xốc nổi. Tái phạm lần nữa, tôi sẽ khiến em “búng ra nước”. Ăn cơm!” Rồi xoay người đi ra.

Cửa phòng đóng sầm, Diêu Ngạn lập tức ngồi dậy chạy ra cửa. Tưởng Nã không khóa cửa, cô nhìn ra ngoài qua khe hở. Hành lang trống trải, cầu thang cách cửa phòng khoảng mười bước chân, nhìn khá rõ bóng người đang lay động bên dưới.

Trống ngực cô đập mạnh. Cô đang phân vân có nên liều lĩnh xông ra hay không thì dưới lầu vọng lên tiếng thét. Một người va phải bàn, ngã lăn quay xuống đất.

Đồ ăn trong nổi lẩu đổ tung tóe nhuộm sàn nhà thành màu xám đậm. Một người khác ngã vào nước canh nóng hầm hập, bàng hoàng gọi: “Anh Nã…”. Có người kéo Tưởng Nã lại, anh vung tay hất sang bên. Anh đạp giày lên ngực của người ngã dưới đất.

Không ai dám lên tiếng, họ chỉ biết trố mắt nhìn.

Tưởng Nã cất giọng trầm trầm: “Mày kêu anh với nó dùng chung, mỗi người một bên?”. Chân Tưởng Nã gí mạnh, anh giận dữ mở miệng: “Hai đứa chúng mày dám sủa bậy với người phụ nữ của anh?”.

Trong đại sảnh rộng mênh mông lặng ngắt không một tiếng động. Màn đêm bao phủ khắp chốn, hai ngọn đèn một trái một phải tỏa sáng lờ mờ, mạng nhện giăng kín góc tường, vài con thiêu thân đang thi nhau lao về phía có ánh đèn. Đôi cánh vàng sậm của chúng vỗ không ngừng lao đến nơi sáng nhất. Nhưng đám thiêu thân chịu không nổi hơi nóng, chúng ngắc ngoải rơi xuống. Tưởng Nã liếc một cái, bỗng ngước đôi mắt thâm trầm lên nhìn Diêu Ngạn đang lặng người bám chặt vào tay vịn cầu thang.

Không gian im lặng hoàn toàn. Hai người ngã dưới đất tái mét mặt mày không dám kêu đau. Tiếng ếch kêu ngoài lùm cỏ dại như xoáy nước ngoài khơi lặng gió, không biết sẽ bùng nổ lúc nào.

Tưởng Nã rút chân, anh hỏi Diêu Ngạn: “Ăn xong chưa?”.

Mọi người lúc này mới nhìn theo Tưởng Nã lên tầng hai.

Mười mấy đôi mắt cùng hướng đến khiến Diêu Ngạn luống cuống siết chặt lan can, môi cô run rẩy.

Tưởng Nã nói nhanh: “Dọn đi!”. Anh cất bước lên tầng hai.

Diêu Ngạn vô thức nhìn giày da của Tưởng Nã. Bụi đất che lấp màu đen bóng của nó, cũng che kín sự nguy hiểm có thể bất ngờ nổ tung. Cô lùi về sau một bước, hai chân cô tê cứng như bị đổ chì.

Tưởng Nã đến gần cô, anh hỏi lại: “Ăn xong chưa?”.

Diêu Ngạn căng thẳng nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh: “Chưa”.

Tưởng Nã mỉm cười. Anh vươn cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy Diêu Ngạn, khiến cô cảm thấy hơi đau.

Tưởng Nã hôn má cô nói: “Ăn tiếp thôi!” Rồi dẫn cô về phòng.

Hứa Châu Vi trông thấy Tưởng Nã đóng cửa, anh ta cười cười vỗ tay: “Đừng lo lắng. Làm việc đi. Mọi người cũng biết hôm nay tâm trạng anh Nã không tốt, khó tránh khỏi như vậy. Chớ nên đế bụng!”.

Có người đến đỡ hai người ngã dưới đất dậy, họ hậm hực kêu một tiếng nhưng trong lòng vẫn sợ hãi, thầm thấy may mắn vì Tưởng Nã không đánh thật.

Mọi người chán chường đồng loạt giải tán. Hứa Châu Vi cũng thấy mất hứng vứt túi xách của Diêu Ngạn sang một bên, rảo bước đi qua một tòa nhà khác.

Công ty vận chuyển hàng hóa nằm ở trung lộ Lý Sơn, phía sau là một căn nhà bốn tầng, mọi người đều sống ờ đó, chỉ có một mình Tưởng Nã dọn giường tới tòa nhà văn phòng đằng trước. Một ngày hai mươi bốn giờ đồng hồ đều nghe thấy tiếng xe đến xe đi. Ban ngày mở cửa sổ còn có bụi lùa vào, trên bàn bao giờ cũng bụi bám dầy đặc, phủi mãi không hết.

Tưởng Nã chuyển ghế sang ngồi đối diện Diêu Ngạn, anh chỉ đồ ăn bày trên bàn, nói với cô: “Ăn tiếp đi!” Nhưng anh không đυ.ng đến thức ăn, chỉ chăm chú ngắm cô.

Diêu Ngạn không nhìn anh, cô giơ đũa gắp vài miếng. Một lát sau cô nói: “Tôi no rồi”. Lúc này Tường Nã mới bưng bát lên ăn, chớp mắt đã chén sạch sẽ.

Đồng hồ treo trên tường phía đối diện không ngừng chuyển động, Diêu Ngạn cố gắng chịu đựng chỉ mong được về nhà ngay tức khắc. Tưởng Nã đá ghế đi vào nhà vệ sinh, xả nước vào khăn bông, vắt khô rồi mang ra. Anh im lặng cẩm khăn lau mặt cho Diêu Ngạn.

Ngừi mùi hương thanh mát thâm trên khăn bông, mười ngón tay đan chặt của cô thả lỏng. Có điều Tưởng Nã lau quá mạnh, cô nghiêng đầu kêu đau. Mới vừa thấy lại ánh sáng, giây tiếp theo Tường Nã đã hôn cô.

Tưởng Nã quăng khăn vào hộc ghế sofa. Anh đứng trước người Diêu Ngạn, kẹp chặt hai chân cô, đè cô sát vào lưng ghế Tưởng Nã mạnh mẽ cuốn lấy đầu lưỡi cô. Nụ hôn của anh mỗi lúc một thành thạo.

Diêu Ngạn nhăn mặt, mở miệng thuận theo nụ hôn sâu của anh. Đến khi tay Tường Nã lần lên ngực cô lần nữa, cô thảng thốt kêu lên.

Tưởng Nã thở dốc ngừng hôn nhưng lại không kiềm chế được bản thân, anh vừa mυ"ŧ mát miệng Diêu Ngạn vừa nắn bóp ngực cô: “Hồi nãy làm em đau?”.

Diêu Ngạn đỏ ửng mặt lắc đầu. Tưởng Nã bật cười, anh ngồi xuống, bế Diêu Ngạn đặt lên đùi. Bàn tay anh bồi hồi vuốt ve đường cong bên ngoài áo của cô: “Sau này sẽ nhẹ hơn.” Anh hỏi: “Em bao nhiêu tuổi rồi?”.

Diêu Ngạn sững người, cố gắng với chân xuống để có thể nhấc mông lên. Cô cụp mi đáp: “Hai mươi hai”.

Tưởng Nã bật ra một tiếng “Ừ”. Anh ôm cô tựa ra sau, dễ dàng đập tan suy tính của cô. Anh tiếp tục ngậm môi cô. Ánh trăng chiếu vào cửa sổ, xe cộ chạy rầm rầm lướt qua rồi im bặt, chỉ còn mỗi tiếng thở gấp gáp của môi lưỡi hòa quyện.

Lúc hai người đi xuống dưới, đống hỗn độn đổ trên nền nhà đã được quét dọn sạch sẽ. Vài người uống bia đánh bài liếc thấy gương mặt Diêu Ngạn ửng đỏ, họ đưa mắt nhìn nhau cười gian tà. Tưởng Nã gọi Lý Cường: “Chở cô ấy về nhà”.

ý Cường nghĩ thầm trong bụng, tại sao không ngủ lại qua đêm? Nhưng anh ta không dám tỏ thái độ, đành theo lệnh Tưởng Nã đi lấy xe.

Diêu Ngạn cúi thấp đầu, vô cảm theo Tưởng Nã đi ra. Thấy xe chạy tới, Tưởng Nã nâng mặt cô lên, cất giọng trầm trầm:

“Nghe lời!”. Diêu Ngạn “ừm” nhẹ một tiếng, anh nở nụ cười: “Như vậy mới ngoan”.

Hứa Châu Vi cầm túi xách ra đưa cho Diêu Ngạn. Tưởng Nã ra hiệu cho anh ta, anh ta theo anh vào trong.

Diêu Ngạn về đến nhà đã hơn mười giờ tối, bà Diêu hỏi cô, “Sao tăng ca muộn vậy con? Điện thoại cũng không tiện nghe hay sao?”.

Diêu Ngạn hé miệng: “Dạ, thời gian eo hẹp.” Cô vội đáp, rồi chạy ào vào nhà tắm.

Nước nóng trút xuống từng lỗ chân lông đang không ngừng run rẩy của Diêu Ngạn. Diêu Ngạn chà mạnh cần cổ mà Tưởng Nã đã hôn qua, tự thôi miên là cô bị chó cắn. Cô cảm thấy may mắn khôn cùng khi lại tránh thêm được một kiếp nạn. Nhưng dưới tiếng nước chảy ào ào, đáy lòng rối bời của cô cứ trỗi dậy một nỗi lo khó hiểu.

Ở bên này, Tưởng Nã đang xối nước lạnh để dập tắt du͙© vọиɠ trong người. Hứa Châu Vi trêu anh: “Mới vừa đi đã nóng người? Làm mấy lần? Sau này anh cứ giữ lại, các anh em không trốn vào góc tường nghe lén đâu mà!”.

Tưởng Nã liếc xéo anh ta, anh hỏi: “Điều tra đến đâu rồi?”.

Hứa Châu Vi tỏ vẻ nghiêm túc: “Điều tra tới điều tra lui, hình như cũng chỉ là mâu thuẫn nhỏ. Đợt trước kiểm tra màng PET tận ba lần mà không qua, Trần tổng đã đích thân lên tận Viện kiếm tra chất lượng tỉnh, làm ầm lên với mấy người đó. Ngoài ra còn vấn đề về nhà cung ứng, Giám đốc thu mua bên kia đích thân ra mặt nhưng Trần tổng không đếm xỉa đến”.

Tưởng Nã xua tay cắt ngang lời anh ta. Những điều này không giải thích được cho những thắc mắc của anh: “Thời gian này, ông ấy và Lương Thịnh Hoa có gặp nhau không?”.

Hứa Châu Vi lắc đầu: “Em hỏi tài xế trong nhà máy, ông ấy chỉ đến Nam Giang một lần, đi về thì lên Viện kiểm tra chất lượng tỉnh”. Ngừng vài giây, anh ta đột nhiên nói: “Nhưng một người trong quán bar của Lương Thịnh Hoa nói với em, anh ta từng thấy biển số xe vùng này dừng ở con ngõ đằng sau quán bar hai đêm, một tuần trước khi Lương Thịnh Hoa gặp chuyện không may”.

Tưởng Nã cau mày hỏi: “Nhớ biến số xe không?”.

“Anh ta nào có nhớ, nhớ được thì đỡ rồi. Với lại con ngõ phía sau quán bar không có camera giám sát.”

Tưởng Nã tỏ ra đăm chiêu. Anh không hỏi nữa, Hứa Châu Vi cũng vẫy tay bỏ đi.

Thêm Bình Luận