Cuộc Chiến Chinh Đoạt

9.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cuộc sống của Diêu Ngạn cứ ngày ngày trôi đi trong bình lặng, mong muốn lớn nhất của cô chỉ là cố gắng chăm chỉ kiếm tiền, làm tròn trách nhiệm báo hiếu cha mẹ. Mùa hạ oi bức năm ấy, mặc cho bố mẹ phả …
Xem Thêm

Cô kéo cửa nhờ tài xế giúp đỡ: “Làm ơn mở cửa giúp tôi!” Giọng cô run run hoảng sợ.

Tài xế biết Diêu Ngạn, mấy ngày trước chính anh ta đưa họ đến nhà hàng dùng bữa. Anh ta nhìn gương chiếu hậu, khởi động xe, hỏi Tưởng Nã bằng giọng nhát gừng: “Sếp Tưởng, anh muốn đi đâu?”.

Diêu Ngạn thấy tài xế ngó lơ, cô bổ nhào về phía ghế lái: “Anh ơi, anh thả tôi xuống xe đi. Anh ta không phải người tốt, anh ơi!”.

Tưởng Nã làm ngơ, anh gối tay sau đầu, thờ ơ cất lời: “Về Lý Sơn!”.

Tài xế chỉnh gương chiếu hậu sao cho không nhìn thấy phía sau, lái xe về Lý Sơn.

Diêu Ngạn tức tối nện mạnh vào ghế lái. Thấy tài xế lờ mình đi, cô giận sôi máu, nghiến răng dựa người vào ghế.

Tưởng Nã nhặt dây chun Diêu Ngạn làm rơi. Mái tóc tơ đen nhánh của cô dịu dàng xõa ngang vai, Diêu Ngạn lập tức gí đầu vào sát cửa xe.

“Hai ngày nghỉ của em thế nào?” Tưởng Nã lạnh lùng hỏi cô.

Diêu Ngạn ngạc nhiên tới mức ngẩn người ra. Cô chột dạ đảo tròn mắt, buột miệng thốt lên: “Tôi không đến Lý Sơn”.

Tưởng Nã mỉm cười, anh áp sát người cô nói nhỏ: “Tôi nói em đến đó hồi nào?”. Một tay anh bóp cằm Diêu Ngạn để cô đối mặt với anh, một tay vuốt tóc bên má cô cho gọn lại. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt trong vắt như nước kia: “Hai ngày nghỉ em có mệt không?”.

Diêu Ngạn căng thẳng nuốt nước bọt, cô chắc chắn Tưởng Nã đã biết. Tuy không hiểu làm sao anh có thể thần thông quảng đại biết việc cô làm nhưng sự thật là vậy, cô khó có thể phủ nhận.

Thấy cô im re, ngón cái của anh vuốt ve làn môi hơi khô của Diêu Ngạn, anh cười gằn: “Xem ra em thật sự không để lời tôi nói vào tai. Tưởng Nã tôi mà em cũng dám giở trò?”.

Sáng sớm hôm nay, công ty vận chuyển hàng hóa đón đủ loại tổ chức, cơ quan. Hoạt động ngầm của công ty hằng ngày không thể tiếp tục. Có lúc sức mạnh truyền thông còn hơn bất cứ sự cưỡng chế nào của chính quyền. Vì vậy họ chỉ có thể tạm dừng mọi hoạt động khác, ngoan ngoãn chạy hàng, tạm tránh cơn cuồng phong bão táp.

Tưởng Nã nghiến răng ken két nhìn chằm chằm gưong mặt xinh xắn trước mắt.

Nửa tiếng đồng hồ sau đã về đến công ty vận chuyển hàng hóa, Tưởng Nã lôi Diêu Ngạn xuống xe. Trên đường toàn là bùn đất, Diêu Ngạn vẫy vùng cũng vô ích. Đám bùn đất màu nâu nhạt in một vệt dài trên nền nhà. Tưởng Nã cáu kỉnh túm cổ tay Diêu Ngạn lôi xềnh xệch cô vào trong, mặc cô kêu gào vô ích.

Một nồi lẩu bày trên chiếc bàn nhỏ trong sảnh công ty. Mấy người đàn ông ở trần tụ tập lại, ăn uống rôm rả, mồ hôi đầm đìa. Một người miệng còn đang nhai thịt bò, tay giơ đũa gọi lớn: “Anh Nã!”.

Tất cả mọi người ngoảnh đầu lại nhìn. Một người khác nghẹn thức ăn, đỏ bừng mặt chào: “Anh Nã!”. Đôi mắt anh ta soi mói cô gái mà Tưởng Nã kéo vào nhà. Đùi cô gái đó còn trắng hơn cả lòng trắng trứng đang sôi sùng sục trong nồi. Lúc lôi kéo còn vô tình để lộ vòng eo mảnh mai trắng mịn, khiến ai thấy cũng nhỏ nước dãi thèm muốn.

Anh kéo Diêu Ngạn lên thẳng tầng hai. Tưởng Nã đá cửa đẩy cô vào trong, Diêu Ngạn chếnh choáng ngã xuống đất, cô lập tức chống khuỷu tay một cách vô thức, đầu gối đau nhói. Cô hít sâu, cắn răng muốn đứng dậy.

Tưởng Nã cau mày, khom người đỡ thắt lưng Diêu Ngạn, anh nhấc bổng cô ném lên ghế sofa.

Tưởng Nã ngồi xuống, lấy tay đè cô lại, không cho cô cựa quậy. Giọng nói lạnh như băng của anh vang lên: “Hình rất sắc nét, chụp cũng không tồi”.

Diêu Ngạn ngã sấp trên sofa ngước đầu lên. Khe hở ngay thành ghế lòi ra một tấm hình, còn vài tấm khác nằm rải rác trên đệm, y hệt những tấm hình cô chụp vào trưa hôm thứ Bảy. Trong dòng xe dài tít tắp trên đường, vài người trông giống côn đồ vừa giơ sổ vừa thu tiền, đến đường nét gương mặt của họ cũng chụp vô cùng rõ ràng.

Diêu Ngạn không cách nào kêu cứu, cô run rẩy phủ nhận: “Không phải tôi chụp”.

Tưởng Nã kéo cô đối diện mình, anh nhướng cao mày, cúi thấp đầu hỏi cô: “Không phải em?”.

Diêu Ngạn đờ đẫn lắc đầu, túm đệm ngồi dậy. Tưởng Nã nở nụ cười ôn hòa: “Nhưng tôi nói em chụp hồi nào?”.

Diêu Ngạn sững người, dịch chân ra sau. Đầu gối trái của cô bị sước, trên vết thương đỏ ứng lấm tấm những hạt bụi nhỏ. Tưởng Nã nắm chân cô, in một nụ hôn lên đó, anh ngước mắt hỏi khẽ: “Tại sao bị sước?”.

Diêu Ngạn run bần bật cất giọng: “Không sao…”. Một đầu lưỡi ấm nóng phủ lên đầu gối cô, Diêu Ngạn mở tròn mắt ngỡ ngàng, cô đột nhiên im bặt.

Tưởng Nã vừa liếʍ mυ"ŧ chỗ vết thương vừa nói: “Hôm qua, chỗ tôi lên ti-vi, em có xem không?”. Mỗi anh dần trượt vào trong bắp đùi của cô. Hơi thở nóng hổi của anh phả lên da thịt khiến Diêu Ngạn sởn gai ốc. Tưởng Nã nói: “Tôi ghét nhất là người có lỗi với tôi. Dám lén lút giở trò, tôi nhất định gϊếŧ chết người đó”.

Anh ngẩng đầu lên, xoa nhẹ đầu gối vương vết hôn của Diêu Ngạn. Anh nghiêng người qua nói: “Con người tôi không có tính nhẫn nại. Thứ tôi thích thì tốt nhất mau mang đến cho tôi. Còn đợi tôi nóng lên, đừng trách tôi làm nó vỡ tan tành!”. Anh vỗ má Diêu Ngạn, cười hỏi cô: “Tối nay muốn ăn gì? Để tôi kêu người gọi”.

Sắc mặt anh thay đổi xoành xoạch càng khiến cô sợ hãi: “Cái gì cũng được”. Tưởng Nã thu lại nụ cười, gọi điện sai người mua đồ ăn. Một lúc sau, một người xách túi nilon đi lên. Thức ăn trong hộp thơm ngon nóng sốt. Gà xào nấm đông cô, lươn xào, tôm rim, giò hầm đậu nành, các món ăn mặn đủ vị thơm phức. Trong số các món chỉ có củ sen nhồi cơm nếp là thanh mát.

Tưởng Nã bày đồ ăn ra bàn, anh gắp củ sen đưa tới miệng Diêu Ngạn, anh lạnh lùng nói: “Ăn!”.

Diêu Ngạn tần ngần. Cô há miệng ra cắn, một sợi sen bào nhuyễn rơi xuống cằm, dính vào cố cô.

Tưởng Nã nhét phần thừa vào miệng, anh nhìn cổ Diêu Ngạn chằm chằm. Theo động tác nuốt xuống nhẹ nhàng của cô anh cũng nhai hết miếng sen.

Nồi lẩu bày dưới nhà đã hết sạch. Hứa Châu Vi cầm túi xách của Diêu Ngạn đi vào, mấy anh em hỏi anh ta: “Này, cô nàng anh Nã mới dẫn về cướp từ chỗ nào thế? Xinh quá!”.

Có người nói chêm vào: “Con gái nhà họ Diêu, tôi từng gặp rồi!”.

Hứa Châu Vi cười cười, anh ta châm biếm: “Chảy nước dãi? Anh thấy anh Nã rất thích cô nàng đó. Mấy chú đừng làm càn!”.

Mọi người đang cười nói rôm rả thì điện thoại di động trong túi xách của Diêu Ngạn đổ chuông. Hứa Châu Vi lấy điện thoại ra xem, thấy bà Diêu gọi, anh ta ngắt kết nối, bắt chước theo cách nói chuyện của Diêu Ngạn gửi tin nhắn cho bà.

Trên tầng hai, cơm nước vẫn nghi ngút khói. Tưởng Nã vùi vào cổ cô liếʍ mυ"ŧ, còn tay anh cách lớp áo xoa bóp đỉnh đồi non mềm của cô.

Diêu Ngạn cắn chặt môi, mắt ẩn hiện ánh lệ, tay cô túm vào đệm không để bản thân ngã ngửa.

Tiếng huyên náo dưới tầng dội vào trong qua cánh cửa chưa đóng kín. Cô nghe có người nói: “Cô nàng này da thịt non mềm đến búng ra nước, vòng một đẫy đà, nhìn thôi đã thấy phê!”. Một người khác cười vang khoái chí: “Chú lên thử cho biết mùi. Xin anh Nã cho dùng chung, chú với anh ấy mỗi người một bên!”.

Nước mắt Diêu Ngạn ùa ra như đê vỡ, cô thả lỏng hàm răng đang cắn chặt môi đến bật máu.

Mắt Tưởng Nã trầm xuống, anh ngước lên nói khẽ: “Có thể búng ra nước?”. Anh cười lạnh, nhìn hai mắt Diêu Ngạn đẫm lệ, anh bỏ tay khỏi bầu ngực mà anh sờ nắn từ nãy đến giờ, nâng mặt Diêu Ngạn lên hỏi: “Khóc cái gì? Giận bọn nó nói bậy hay trách tay tôi không yên phận?”.

Diêu Ngạn căm hận trợn mắt nhìn anh. Cô nhếch miệng nhưng không nói tiếng nào.

Tưởng Nã cười, anh cắn cô: “Em ngọt ngào thế này, mùi vị nhất định rất ngon, làm sao tôi nỡ để em cho người khác thử?”.

Diêu Ngạn không kiềm chế được nữa, cô nói: “Tôi không nên làm như vậy. Anh muốn làm gì tôi?”.

Tưởng Nã ngừng cười, anh nâng mặt cô lên: “Không nên làm gì?”.

Diêu Ngạn cố nén nước mắt: “Không nên đối phó anh, không nên chụp hình, không nên tìm đài truyền hình”.

Tưởng Nã cười, bỏ tay ra khỏi người cô, đứng dậy, nghiêm mặt nhìn cô từ trên cao: “Còn nữa em không nên quên thân phận của em”. Anh xoa đầu Diêu Ngạn, nói thản nhiên: “Khi tôi còn xem em như người phụ nữ của mình, em nên an phận. Em cho rằng tôi thích em nên sẽ không làm gì em?”.

Thêm Bình Luận