Cuộc Chiến Chinh Đoạt

9.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cuộc sống của Diêu Ngạn cứ ngày ngày trôi đi trong bình lặng, mong muốn lớn nhất của cô chỉ là cố gắng chăm chỉ kiếm tiền, làm tròn trách nhiệm báo hiếu cha mẹ. Mùa hạ oi bức năm ấy, mặc cho bố mẹ phả …
Xem Thêm

Hiểu Lâm cười: “Em biết, em tranh thủ rảnh rỗi về nhà một chuyến. Tối nay, mấy anh muốn ăn món gì? Lát về em ghé mua”.

Anh ta nói: “Mua đại đi. Canh gà trưa nay cô nấu cũng ngon”.

Hứa Châu Vi chen vào: “Mua một con gà ác. Hôm nay, anh Nã không về ăn cơm đâu, buổi tối nấu xong đưa Diêu Ngạn”.

Hiểu Lâm gật đầu, cô ta nói vài câu rồi bước nhanh ra ngoài.

Hôm nay, Hứa Châu Vi không có số đỏ, thua liên tiếp mấy ván. Mấy anh em lao nhao hết chỉ cái này đến chỉ cái kia, anh ta cau có nhường luôn chỗ đánh cho người khác.

Hứa Châu Vi ngồi ngoài xem vài ván, thấy Diêu Ngạn chưa xuống, anh ta băn khoăn đi qua tòa nhà văn phòng xem thử.

Đi tới ngoài tòa nhà văn phòng, anh ta phát hiện bên trong mở đèn sáng trưng. Hứa Châu Vi cảm thấy kỳ lạ gõ cửa nhưng không ai trả lời. Anh ta gọi: “Diêu Ngạn, mở cửa!”.

Gọi liên tục mấy tiếng mới loáng thoáng nghe tiếng mở khóa, cửa phòng mở toang. Hứa Châu Vi vừa nhìn vào đã bất ngờ bị ôm chầm, mùi hương thoang thoảng lướt qua mũi anh ta.

Trái tim Hứa Châu Vi lơ lửng, ý thức anh ta thoáng mơ màng, tiếp đó vòng ôm đột ngột biến mất, gió thổi cuốn bay hương thơm. Anh ta nhìn gương mặt đỏ gay của Diêu Ngạn, lông mày anh ta nhíu chặt.

Diêu Ngạn chống trán, từng tế bào trong cơ thể cô đòi nhảy ra ngoài, cô cười nói: “Xin lỗi, không phải tôi cố ý”.

Nói xong, cô lảo đảo quay vào. Hứa Châu Vi cảm thấy cô khác thường, anh ta bèn theo vào trong, hỏi cô: “Chị bị gì vậy? Bệnh à?”.

Diêu Ngạn lắc đầu, tựa ghế sofa, nở nụ cười ngây dại: “Anh có việc gì không?”.

Hứa Châu Vi nói: “Chẳng phải chị bảo về Trung Tuyển à? Hai giờ rưỡi rồi, chị có về không?”.

Diêu Ngạn mơ màng: “Không về, hôm nay không về”.

Thấy sắc mặt và cử chỉ của cô khác lạ khó tả, anh ta quan sát một lượt, một suy đoán không thể tưởng tượng vụt lên lập tức bị anh ta dập tắt. Nhưng một lát sau, anh ta lại chần chừ. Diêu Ngạn lảm nhảm nói luôn miệng, anh ta càng nghe càng thấy cô là lạ. Đến khi nhìn cô cười ngớ ngẩn lần nữa, mặt anh ta biến sắc, anh ta rít khẽ: “Chị hút ma túy?”.

Phía bên này, Tưởng Nã và người của sở công thương ngồi bên bờ thả câu, thi thoảng lại nghiêng đầu trò chuyện đôi ba câu. Hai ngày cuối tuần, lượng khách đến đây rất đông. Xung quanh có người cãi vã, cũng có người nghịch nước, dọa cá, vốn dĩ đã mắc câu trốn mất tăm.

Tưởng Nã bỗng nhớ cô da diết, anh lấy di động cất trong giỏ dụng cụ phía sau, mới phát hiện điện thoại hết pin, tự động tắt máy, anh hết cách, lại tiếp tục thả câu.

Gần tối, thu dọn đồ đạc xong họ trở vào trang trại ăn uống. Bàn tiệc bề bộn ly chén, mấy người đàn ông nói từ công việc cho đến phụ nữ. Bầu không khí càng lúc càng náo nhiệt đến khi trời tối đen họ mới tan cuộc, ai lại về nhà nấy.

Tưởng Nã lái xe về công ty vận chuyến hàng hóa, hạnh phúc xoay khóa xe đi vào tòa nhà văn phòng. Nhìn đèn đuốc sáng chưng, anh mỉm cười, chân bước nhanh hơn. Anh mở cửa ra: “Anh về rồi đây!”.

Tiếng bước chân gấp gáp trên tầng dội xuống, Hứa Châu Vi phóng khỏi phòng ngủ gọi anh: “Đại ca của em ơi, em định ra ngoài tìm anh. Điện thoại anh gọi mãi không được!”.

Tưởng Nã nhướng mày khó hiểu. Hứa Châu Vi kể chuyện chiều nay, mới nói đến phân nửa, Tưởng Nã mặt mày biến sắc, chạy thẳng lên tầng.

Diêu Ngạn nằm trên giường, ngơ ngác nhìn trần nhà, giày mang trên chân chưa cởi ra. Trông thấy Tưởng Nã về, cô xoay người xuống giường, nhào vào lòng anh.

Tưởng Nã kéo cô ra dò xét một lượt, anh lau mồ hôi trên trán cô, rồi ôm cô vào lòng lần nữa. Anh cất giọng nặng nề: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”.

Hứa Châu Vi đứng ngoài cửa trả lời thay cô: “Hưng phấn cả buổi trưa, hỏi gì cũng không nói. Chị ấy mới tỉnh lại nói với em anh ở trang trại, em định đi tìm anh”.

Tưởng Nã tỏ vẻ suy tư: “Chú về trước đi”.

Hứa Châu Vi ngập ngừng cất bước đi xuống. Tưởng Nã nghe tiếng bước chân xa dần, anh kéo Diêu Ngạn về giường, lạnh lùng hỏi cô: “Ở đâu?”.

Suy nghĩ của Diêu Ngạn lộn xộn, cô đờ đẫn nói: “Canh gà, canh gà có vấn đề!”.

Nửa đêm, hai tòa nhà của công ty vận chuyển hàng hóa đèn điện thắp sáng chưng. Xe cộ vẫn phóng như bay trên trung lộ Lý Sơn tối đen như mực. Hứa Châu Vi gọi điện chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, chú không biết nhà con đê tiện đó ở đâu?”.

Tiểu Lưu phẫn nộ nói: “Chết tiệt, em không biết thật!”. Anh ta nghiến răng ken két: “Em về ngay. Anh chờ em đi tìm với anh!”.

Hứa Châu Vi tức giận mắng chửi, gắt gỏng dập máy. Anh ta tiếp tục chạy tới Trung Tuyển, bỏ lại phía sau công ty vận chuyển hàng hóa.

Trong tòa nhà bề bộn lộn xộn, mấy anh em lục tung phòng ngủ của Tiểu Lưu, báo lại với Tưởng Nã: “Hành lý đem đi hết, một cái cũng không sót!”.

Tưởng Nã rít thuốc lá, nhìn một đàn em bị đánh nằm bệt dưới đất chằm chằm, anh cất giọng lạnh buốt: “Đưa đồ ăn của con tiện nhân kia cho Diêu Ngạn?”.

Anh ta run lẩy bẩy trả lời: “Anh Nã, em… em thật sự không biết. Em thấy lần trước mọi người ăn chung, em tưởng…”.

Không đợi anh ta nói xong, Tưởng Nã đạp thêm một phát, bụng anh ta đau nhói, anh ta khuỵu xuống. Tưởng Nã xốc anh ta lên đánh tới tấp, khóe miệng anh ta rỉ máu, anh lại đấm mạnh anh ta. Không một ai đám tiến lên ngăn cản. Đến khi anh ta ngã ra đất, không bò lên nổi nữa, Tưởng Nã mới thu nắm đấm nhưng vẻ hung bạo của anh lẩn quẩn mãi trong phòng.

Tiểu Lưu không dám về công ty vận chuyển hàng hóa, hẹn Hứa Châu Vi đến ký túc xá của công ty nước giải khát kéo vài công nhân hỏi chỗ ở của Hiểu Lâm. Sau khi biết địa chỉ, họ điên tiết chạy đến thôn nhà của Hiểu Lâm. Họ đập cửa um sùm, mắng chửi xối xả. Hàng xóm hoảng hốt ngó ra xem. Bố mẹ của Hiểu Lâm sợ hãi đứng trên sân thượng: “Hiểu Lâm không có ở đây!”.

Hứa Châu Vi cười lạnh, đá mạnh cánh cửa, tấm ván nứt ra, anh ta hung hãn đá thêm mấy cú, cửa nhà vỡ vụn hoàn toàn. Bố mẹ Hiểu Lâm định báo cảnh sát nhưng không nhanh bằng Hứa Châu Vi. Trong nháy mắt họ xông vào nhà, tiếng kêu cứu và đánh đấm vang vọng màn đêm.

Ba giờ sáng, cảnh sát nghe tin chạy vào thôn, tiếc rằng đám Hứa Châu Vi đã bỏ đi từ lâu, chừa lại mẹ Hiểu Lâm ngồi trong phòng khách bừa bộn khóc xé gan xé ruột, còn bố của Hiểu Lâm nằm lịm đi trong đống đổ vỡ.

Sau khi hàng xóm báo cảnh sát, họ cũng lui vào nhà. Nhìn đám Hứa Châu Vi bỏ đi, họ ra ngoài ngó nghiêng tọc mạch. Tuy mẹ của Hiểu Lâm chỉ muốn băm vằm đám Hứa Châu Vi nhưng sau cả buổi đắn đo suy nghĩ, bà ta không nói được gì, chỉ biết khóc lóc không ngừng.

Cơm nước bày trên bàn nhưng không ai động đến. Kẻ đứng người ngồi, không ai nói với ai tiếng nào. Trời hửng sáng đám Hứa Châu Vi mới về, anh ta giận dữ nói: “Em đã tìm hỏi chị em bạn bè của cô ta nhưng không ai biết cô ta trốn đi đâu!”.

Tưởng Nã không ngủ cả đêm, anh day trán, ra lệnh: “Qua nhà cô ta ngồi chờ, ép cô ta xuất hiện. Mặt khác cầm hình cô ta lên Trung Tuyển dò hỏi xem có ai gặp cô ta hay không!”.

Ban nãy, Tưởng Nã đã xem camera giám sát. Hiểu Lâm rời khỏi công ty vận chuyển hàng hóa, đi về hướng Trung Tuyển thì kiểu gì hôm qua cũng có người gặp cô ta. Dù phải bới tung lên hết, anh cũng phải tìm cho ra!

Đuổi mọi người đi hết, Tưởng Nã trở lại phòng ngủ.

Con người sau khi hút ma túy, tinh thần thường rơi vào trạng thái phấn khích cực độ. Dưới tình huống thông thường, họ khó có thể đi vào giấc ngủ. Nhưng có lẽ Diêu Ngạn không thích ứng được, vì vậy cô kiệt sức, ngủ mê man.

Tưởng Nã không nỡ gọi cô dậy, anh dựa đầu giường nhìn ngắm gương mặt cô, lòng anh vô cùng hoảng loạn.

Hút ma túy một lần có lẽ không nghiện nhưng Diêu Ngạn đã đυ.ng tới thứ đó ba lần, khó đảm bảo cô sẽ không sao. Tưởng Nã vén tóc của Diêu Ngạn, anh ngẩn ngơ nhìn cô. Một nỗi sợ hãi ngoài sức tưởng tượng ập đến khiến anh không thể chống đỡ.

Thêm Bình Luận