Cuộc Chiến Chinh Đoạt

9.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cuộc sống của Diêu Ngạn cứ ngày ngày trôi đi trong bình lặng, mong muốn lớn nhất của cô chỉ là cố gắng chăm chỉ kiếm tiền, làm tròn trách nhiệm báo hiếu cha mẹ. Mùa hạ oi bức năm ấy, mặc cho bố mẹ phả …
Xem Thêm

Diêu Ngạn nín thở bước khỏi nhà vệ sinh hôi thối, nồng nặc. Ra đến bên ngoài, cô mới hít thở trở lại, rửa tay, định quay về khán phòng.

Lúc xoay người, cô nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh để tóc ngắn gọn gàng, diện mạo bình thường đứng sau cô. Bắt gặp Diêu Ngạn, người đó nói: “Chào cô, tôi là Lý Á, Phó Đội trưởng tổ hai đội hình cảnh thành phố Lô Xuyên”.

Diêu Ngạn ngẩn người.

Tiếng ca hát liên hoan loáng thoáng vọng ra. Bên cạnh nhà vệ sinh có cánh cửa bị vỡ kính, gió thổi lùa qua chỗ vỡ. Ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên kính bị ánh đèn lờ mờ bên trong làm nhạt đi.

Lý Á giới thiệu bản thân, cô ta nói: “Tôi tin Tưởng Nam nói rất nhiều chuyện cho cô biết nhưng tôi dám chắc có một số thứ anh ta không hề nói ra”.

Diêu Ngạn không nói không rằng, Lý Á mỉm cười: “Năm năm trước, Tưởng Nam làm nội gián cho chúng tôi, vì vậy chính phủ mới đồng ý thay đổi thân phận cho anh ta. Nhưng bây giờ, anh ta không còn là nội gián của chúng tôi nữa!”.

Diêu Ngạn hết sức ngạc nhiên: “Cô nói sao?”.

Lý Á giải thích: “Chúng tôi không biết chuyện sau khi Tưởng Nam ra tù. Mãi đến đầu năm nay, chúng tôi mới biết ý định của anh ta. Tôi nghĩ tôi cần nói về quá khứ của anh ta với cô”.

Diêu Ngạn trầm mặc lắng nghe Lý Á nói chuyện với vẻ mặt từ khó tin chuyển đến lãnh đạm. Khi tiếng ca hát đã ngưng bặt, giọng cô khản đặc cất lên: “Mục đích cô tìm tôi là gì?”.

Lý Á nói một cách nhẹ nhàng: “Tôi hy vọng cô hiểu, chúng tôi luôn cố gắng phá vụ án kéo dài từ bảy năm trước đến tận hôm nay, song chúng tôi cần người dân phối hợp”.

Diêu Ngạn cau mày, cô không nói tiếng nào.

Hứa Châu Vi băng qua dòng người đông đúc. Rất lâu sau anh ta mới gọi điện được cho Diêu Ngạn, anh ta vội hỏi: “Chị ở đâu? Hết liên hoan rồi mà”.

Diêu Ngạn nói: “Tôi ra rồi, tôi vừa tìm nhìn thấy xe của anh!”.

Hứa Châu Vi nghe vậy, anh ta vội vàng tách khỏi đám đông. Trông thấy Diêu Ngạn dựa cửa xe, anh ta thở phào nhẹ nhõm: “Tôi mà để lạc chị, kiểu gì anh Nã cũng băm vằm tôi. Mới có nửa tiếng mà anh ấy gọi không biết bao nhiêu cuộc hỏi tôi hết liên hoan chưa. Anh ấy không dám gọi cho chị, sợ chị xem mất vui, chê anh ấy phiền phức!” Anh ta mỉm cười: “Khúc sau là tôi tự thêm vào nhé!”.

Diêu Ngạn lại có vẻ như vô cảm, như thể cô không nghe thấy gì hết.

Về đến nơi, Tưởng Nã đã chờ sẵn ở sảnh công ty. Anh chỉ chỗ đồ ăn khuya nói Hứa Châu Vi mang về ăn. Hứa Châu Vi ngạc nhiên tột độ: “Tự anh Nã làm? Không lẽ muốn độc chết em sao anh?” Nói hết câu, anh ta phóng về chỗ của mình.

Tưởng Nã cũng mặc kệ anh ta, anh bảo Diêu Ngạn ăn thêm cho no. Diêu Ngạn khuấy khuấy vài cái trong bát, uể oải cắn một miếng bánh trôi, vừng lấp đầy miệng cô, một lát sau dạ dày của cô đã ấm lên.

Ngày hôm sau căng tin của công ty nước giải khát đột ngột xuất hiện một chiếc ti-vi, màn hình ti-vi không ngừng phát đi phát lại một đoạn của chương trình diễn ra trong buổi liên hoan tối qua. Trần Lập ăn diện bảnh bao đứng bên sân khấu phát biểu, băng rôn in tên công ty treo phía trên sân khấu cực kỳ bắt mắt.

Các đồng nghiệp bàn tán say sưa chuyện quảng cáo lần này, tràn trề niềm tin với đơn hàng cho đợt Tết sắp tới, còn Diêu Ngạn cứ bần thần, không chuyện trò cùng họ.

Mùa kinh doanh ế ẩm quả nhiên rảnh rỗi. Ngoài thi thoảng theo dõi đơn hàng của thương nhân nước ngoài ra thì toàn bộ giờ làm việc mọi người đều vô công rồi nghề. Được tan sở sớm nửa tiếng, Diêu Ngạn tranh thủ về giúp bà Diêu làm việc nhà, tâm sự với Diêu Yên Cẩn.

Cô không hỏi Tưởng Nã sự tình tiến triển hay không. Đi làm về, cô quét dọn nhà cửa sạch bóng. Buổi tối, Tưởng Nã lại thỏa sức giày vò cô hết lần này đến lần khác.

Thứ Bảy, Diêu Ngạn ê ẩm cả người, thức dậy đánh răng rửa mặt. Tưởng Nã đi xã giao cùng Trần Lập, anh gọi điện về nói: “Anh đang ở trang trại, chỗ chúng ta câu cá lần trước đó, em muốn đến không?”.

Diêu Ngạn đấm đấm thắt lưng, miệng cô khô rát, cô rót nước uống: “Mấy anh đi xã giao, em đến làm gì”.

Tưởng Nã cười cười: “Không có đồng nghiệp trong công ty đâu. Em đến đi. Toàn người trong sở công thương, họ không quen em. Trần Lập cũng biết quan hệ của chúng ta, không sao đâu”.

Diêu Ngạn uống nước, cô nói: “Em không đi. Lát nữa, em về giúp mẹ dọn hàng”.

Tưởng Nã không vui, anh rất muốn dẫn Diêu Ngạn đến gặp mọi người, cũng muốn cô nghỉ ngơi thoải mái vào hai ngày cuối tuần. Nhưng Diêu Ngạn không chịu, anh cũng chẳng thể ép buộc: “Vậy để anh bảo người đưa cơm cho em. Em đừng xuống bếp nấu nướng nữa, ăn cơm xong, anh gọi người đưa em về”.

Diêu Ngạn không chịu, nói để cô tự nấu nhưng Tưởng Nã đã thẳng tay dập máy. Một lúc sau có người đưa đồ ăn tới cho cô.

Diêu Ngạn cảm ơn, nhìn ba món một canh, cô nói: “Thơm quá!”.

Anh ta cười nói: “Thơm lắm chị, nhất là món canh gà này, chị nếm thử đi!”.

Anh ta cũng không làm phiền Diêu Ngạn ăn cơm, chỉ nói khi nào Diêu Ngạn ăn xong thì gọi anh ta tới dọn dẹp, rồi lập tức trở về tòa nhà nhỏ phía sau.

Diêu Ngạn đói meo bụng, cô gạt lớp mỡ gà, múc một bát lên ăn. Canh gà quả thực rất ngon.

Sau khi uống sạch hai bát canh, cô dự định ăn đến cơm. Nhưng vừa giơ đũa lên, trái tim cô đập thình thịch. Trong phòng tựa như có một luồng sáng cực mạnh bất ngờ chiếu vào.

Ký ức của Diêu Ngạn đối với cảm giác phấn khích này còn vẹn nguyên như mới, lần này lại càng rõ ràng hơn.

Cơ thể cô như bồng bềnh trên không nhưng lại có một lực níu không cho cô bay, cơ thể cô nhanh chóng co rút. Trái tim cô đập mỗi lúc một nhanh, cô muốn bay lên cao, mỗi một tế bào đều nhảy vọt lên, mọi thứ trong mắt cô giãn ra, đầu óc của cô xoay mòng mòng.

Cô muốn hét to, muốn nhảy múa, muốn trốn tránh khỏi sự gò bó mệt mỏi trong cuộc sống. Cô nhớ lần trước cô quyết tâm muốn cho bố mẹ một cuộc sống yên ổn, cảm giác thôi thúc mãnh liệt này lại ập đến lần nữa.

Diêu Ngạn vén tóc, chạy đến ghế sofa mở túi xách của mình, lục lọi một hồi mới nhớ không mang theo sổ tiết kiệm. Cô nhớ lại số tiền bản thân gửi trong ngân hàng. Đi làm gần một năm, cô chỉ để dành được mấy nghìn tệ. Nếu thuê nhà ở chung cư trên thị trấn, e rằng chống đỡ không nổi tám tháng.

Cô muốn khóc nức nở nhưng giống như có hơi ấm bao bọc quanh cô, thoải mái đến mức cô chỉ muốn đắm mình mãi trong cảm giác này.

Đèn đuốc trong tòa nhà văn phòng sáng trưng nhưng nắng gắt bên ngoài nhấn chìm ánh sáng tỏa ra từ trong phòng.

Diêu Ngạn đi đi lại trong phòng rồi nhào lên ghế sofa ôm đầu rêи ɾỉ. Lý trí cô vô cùng tỉnh táo nhưng động tác của cô lại đang phản kháng nó.

Khi cô ngước lên, mặt cô giàn giụa nước mắt. Diêu Ngạn run run lấy di động trong túi xách, gọi điện nhưng không ai nghe máy. Cô sợ hãi gọi lại nhưng lần này chỉ đổ chuông hai tiếng thì bên kia tắt máy. Diêu Ngạn bụm miệng che đi tiếng khóc la nhưng nỗi sợ hãi cứ kéo tới. Cô bị vây trong cảm giác bài xích và khoan khoái, cô quýnh quáng, không biết nên làm thế nào. Cuối cùng, cô chỉ có thể thuận theo cảm giác xâm chiếm gần hết cơ thể và tinh thần của cô. Cô nhắm mắt nằm trên ghế sofa, mặc cho cảm giác thỏa mãn lan ra.

Hứa Châu Vi ở tòa nhà nhỏ phía sau chờ mãi mà không thấy Diêu Ngạn sang gọi đưa cô về nhà, anh ta hỏi: “Ăn cơm lâu vậy? Không phải anh Nã nói chị dâu muốn về nhà sao?”.

Anh em đánh xuống hai quân bài, hối thúc Hứa Châu Vi mau đánh, anh ta nói: “Phụ nữ trước giờ đều thích rề rà vậy đó anh ơi. Anh quan tâm làm gì, chừng nào xong chị ấy sẽ gọi”.

Hứa Châu Vi xem giờ, khó hiểu làu bàu một mình: “Gần hai giờ rồi, lề mề tiếp là mẹ chị ấy dọn hàng xong hết, về đó làm gì nữa?”.

Trong lúc nói chuyện, Hiểu Lâm xách túi từ trên tầng đi xuống, một người thấy vậy liền quay sang hỏi cô ta: “Ra ngoài? Tiểu Lưu buổi tối mới về mà”.

Thêm Bình Luận